Editor: Lôi
Chương : Đứa trẻ không được dạy dỗ
Sa Khung vừa nghĩ đến nhóc con chết tiệt kia liền bùng phát cơn tức, trẻ con thời nay đều vô tâm vậy sao? Cho dù cậu phục vụ trong giới hắc đạo, Hiên Viên gia vẫn yêu cầu người làm có chút nhân tính, ít nhất không thể thấy chết mà không cứu, đã vậy thằng nhóc đó còn trơ mắt nhìn cậu từ từ chết.
Càng nói càng tức giận, Sa Khung hoàn toàn không để ý vẻ mặt đầy sửng sốt của Hiên Viên Phong, cậu ta nháy mắt liên hồi ra hiệu rồi lại nhìn qua Hiên Viên Hoàng. Sa Khung thật muốn đánh cho tên nhóc đó một trận ra trò, thậm chí còn muốn nhào nặn nó như vò một cục đất sét cho bõ tức. Không được ai dạy dỗ hay sao? Hiên Viên Phong bỏ lơ không thèm ngăn chặn Sa Khung nhiều lời, dáng vẻ ba lan man như người đang xem kịch vui.
Một lúc sau, Sa Khung mới nhận thấy có điểm kỳ kỳ, tại sao sắc mặt cậu chủ như thể bị đóng băng rồi. Chẳng lẽ cậu đã nói sai cái gì sao? Đâu có, cậu có nói cái gì quá đâu chứ? Thằng bé đó quả thật rất vô liêm sỉ mà!
"Nói xong chưa?" Hiên Viên Hoàng cong miệng lạnh lùng đưa mắt nhìn Sa Khung, đè nén tâm trạng kích động muốn giết người. Đúng như người ta thường nói, các bậc cha mẹ luôn có ý bao che con cái, cho dù đứa trẻ của mình có hư hỏng như thế nào đi nữa, thì trong mắt những người làm cha làm mẹ luôn luôn thấy chúng ngoan ngoãn, tốt đẹp.
Giáo dục không nghiêm, là lỗi của hắn, nhưng chính tai nghe được từ miệng người khác nói ra khiến Hiên Viên Hoàng vô cùng khó chịu.
Sa Khung âm thầm quan sát sắc mặt cậu chủ, lập tức im bặt, vẻ mặt khó hiểu liếc sang Phong thiếu gia đứng bên cạnh.
Tại sao Phong thiếu gia cười gian xảo như vậy chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu đâu nói cái gì bậy bạ đâu!
"Phì..." Hiên Viên Phong không nhịn nổi, phải phì cười. Cậu thích thú nhìn vẻ mặt của anh trai, cho tới bây giờ cậu chưa từng được chiêm ngưỡng bộ mặt uất nghẹn như vậy của Hiên Viên Hoàng. Chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt này lại khiến cho người ta khó lòng tiếp nhận, con trai mình không những khiến người khác mà còn cả bản thân là cha của nó cũng phải phát điên.
Đưa ánh mắt sắc lạnh chăm chăm nhìn Hiên Viên Phong đang không ngừng vặn vẹo cười bần bật, hằn biết, bây giờ không chỉ có Sa Khung mà còn rất nhiều người đang “khao khát” được trừng trị tên tiểu quý đó.
Hiên Viên Phong lo nghĩ cho bản thân nên liền cất giọng nịnh bợ "Anh Hai, em cười không được sao? Chuyện này thật buồn cười! Em nghĩ, hẳn nên đi tìm cha nó hỏi cách anh ta giáo dục nó như thế nào, hoặc là từ nhỏ nó đã sống trong môi trường độc địa tàn nhẫn của giới hắc đạo rồi, cho nên mới có tính cách đặc biệt như vậy... Ha ha..."
Sa Khung nãy giờ vẫn mù mờ, cậu nói cái gì buồn cười lắm sao? Nếu không, sao Phong thiếu gia lại cười như phát điên.
Có một người cũng không hiểu lý do làm Hiên Viên Phong cười vui vẻ như vậy, chính là Mục Diệu Tư. Bộ cậu ấy không nhìn thấy có kẻ giết người đang ẩn thân hay sao, còn dám lớn lối cười to tiếng như vậy.
"Á! Đau quá!" Làm người không nên quá phách lối nếu không hậu quả rất khó lường, ví dụ như Hiên Viên Phong bây giờ, vừa mới cười ngặt nghẽo xong mặt mũi tức thì nhăn nhúm lại. Cậu lấy tay ôm bụng, mặt mày đau đớn tái nhợt, cơ thể không còn chút sức lực. Hiên Viên Phong bị trúng ám khí! Mục Diệu Tư khẽ nhướng mắt, giả bộ ngó lơ, ngước nhìn bầu trời như đang ngắm cảnh.
Hiên Viên Phong lúc bấy giờ mới thấm thía câu “vui quá hóa buồn”, sớm biết đau như vậy, cậu đã không dám kiêu ngạo như vậy rồi. Bụng dạ anh Hai thật là đen tối độc ác, nỡ dùng kim bạc phóng cậu bị thương, đau chết đi được!
"Biết điều thì câm miệng!" Hiên Viên Hoàng lạnh lùng quát lên, nhưng không khó phát hiện ra hắn đang có vẻ mặt lúng túng, bối rối của bậc phụ huynh khi con em mình gây ra lỗi.
"Chuyện tôi nói buồn cười làm sao?" Sa Khung ngây ngốc, rõ ràng chuyện không có gì đáng nói, tại sao Phong thiếu gia cười đến gập cả người.
Hiên Viên Phong thật lâu mới có thể nâng người lên, anh Hai tàn nhẫn thật! Nghĩ đến lúc cha con hai người họ gặp nhau, cậu cảm thấy ớn lạnh, cả người nổi da gà. Nếu xảy ra chuyện ấy thật, cậu tình nguyện đi Châu Phi, cũng không muốn ở lại chỗ này. Hai cha con họ tính cách tàn nhẫn, hành động thâm độc giống nhau, đến lúc đó mọi người xung quanh chẳng khác gì bia đỡ đạn, không chết mới lạ!
Tức giận nhìn Hiên Viên Hoàng, lần này Hiên Viên Phong khôn ngoan hơn, lanh lẹ đứng cách xa hắn một chút.
"Còn cái gì nữa, cái tên nhóc thấy chết mà không cứu, thậm chí còn dắm bắt cóc Trầm tiểu thư chính là tiểu thiếu gia tương lai của Hiên Viên gia đấy. Người cha cậu mắng mỏ nãy giờ, không phải đang đứng trước mắt cậu hay sao?" Hiên Viên Phong liều mạng ném ra một quả bom. Mục Diệu Tư kinh ngạc đến ngây người, thì ra mọi chuyện là như vậy.
Sa Khung không nghĩ sâu xa, vẻ mặt kích động nhìn Hiên Viên Phong nói "Chúc mừng Phong thiếu gia đã có con trai, vậy sau này cậu bé ấy là tiểu thiếu gia của chúng ta rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Hả? Không khí lạnh lẽo bất giác đánh úp lại, Mục Diệu Tư cảm thấy buồn thay cho Sa Khung. Đầu óc thằng bé này không phải bị hỏng rồi chứ, ý tứ rõ ràng ám chỉ người khác mà!
Mặt Hiên Viên Phong hơi co rụt lại, thiếu chút nữa là chửi thề, cậu tức giận nhìn kẻ vừa phát ngôn xằng bậy "Cậu nghĩ xem, hậu duệ của tôi kiêu ngạo như vậy sao? Máu lạnh như vậy sao? Lại còn tà ác như vậy sao?"
Nhìn Hiên Viên Phong càng ngày càng áp sát mình, Sa Khung lính quýnh, cậu chỉ định lấy lòng Phong thiếu gia một chút, không nghĩ rằng sự thật là...
Sa Khung run cầm cập, không dám quay đầu lại nhìn người phía sau, e rằng đầu của mình không thể giữ được nữa rồi. Hic! Trong lòng chán chường không thôi, đâu phải lỗi của cậu, cho tới bây giờ cậu cũng không ngờ bản thân lại ngu ngốc đến nỗi đắc tội với Diêm vương! Đầu cậu bị rùa đá hỏng rồi thì phải, nếu không sao lại đần như vậy chứ!
"Giờ này mới hiểu ra. Thật là ngu ngốc!" Hiên Viên Phong không biết phải làm sao, sau đó thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt sầu đời muốn chết quách của Sa Khung.
Mục Diệu Tư mím miệng cố nén cười, mặt mày hắn ta đỏ bừng.
Hai con người này thật ác độc mà, cười trên nỗi đau khổ của người khác. Sa Khung thầm oán trách, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
"Xin cậu chủ xử phạt! Cậu muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt tôi cũng được ạ. Tôi không nên nói năng lỗ mãng như vậy đối với tiểu thiếu gia, lại càng không nên xúc phạm danh dự của cậu chủ."
Cả người run rẩy, Sa Khung thật muốn tự sát cho rồi.
Vẫn không có tiếng trả lời, Sa Khung sợ hãi ngẩng đầu ngước nhìn Hiên Viên Hoàng, rốt cuộc anh ấy xử cậu ra sao đây.
"Sau này gặp lại thì giúp tôi bắt nó lại, tốt nhất là dạy dỗ nó một trận."
Hả, vậy là sao? Sa Khung ngơ ngác nhìn Hiên Viên Hoàng. Cậu đã dám xúc phạm đến hai cha con họ, nhưng cuối cùng mọi việc lại trở nên như vậy. Hoàn toàn bình an vô sự!
Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Sa Khung, trên người cậu cũng bị dính đòn của tên nhóc con ấy, bị bỏng một mảng da thịt.
"Cậu lập tức đến bệnh viện, nơi này không còn việc của cậu."
Hiên Viên Hoàng nói xong lập tức lái xe rời đi, Hiên Viên Phong và Mục Diệu Tư cũng cùng nhau đuổi theo, bọn họ cấp thiết muốn đi đến một nơi.
Chính là giáo đường!