Editor: Lôi
Chương : Còn dám cười, tôi sẽ hôn em
Siết chặt chiếc lọ nhỏ trong tay, tâm trạng có chút hoảng hốt nên sắc mặt Phương Xuân Ý tái nhợt. Mới vừa ra khỏi phòng, phía trước cửa có bóng dáng người phụ nữ đang đứng, cô ta khoe khoang bộ ngực vĩ đại của mình một cách lộ liễu không thèm che đậy.
"Ơ, nhìn bộ dáng của bà tôi thắc mắc không biết lão Hoàng có bị gì hay không, tại sao lại nhìn trúng người phụ nữ già nua như vậychứ." Cô ta khinh miệt nhìn Phương Xuân Ý, nở một nụ cười đầy châm chọc.
Bà căm hận liếc nhìn ả đàn bà không biết sống chết kia, khi bà ngạo nghễ ở trước mặt người khác thị uy, cô ta chẳng biết đang chu du nơi nào trong bụng mẹ nữa, vậy mà bây giờ có thể leo lên đầu bà ra oai rồi. Cô ta chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi của lão Hoàng không hơn không kém mà thôi.
"Hừ, bộ dạng y hệt con mèo hoang, hiện tại vẫn còn hơi sớm để đến trước mặt lão nương đùa bỡn ra oai đó, đợi hàm răng của cô đủ bén nhọn rồi hãy quay lại đây mà sủa!" Tuy lớn tuổi nhưng Phương Xuân Ý cũng không phải là loại đèn đã cạn dầu, ả đàn bà không biết tốt xấu này khiến bà trào dâng lòng căm hận cùng sự tức giận mạnh mẽ.
"Cái bà già này, bây giờ còn dám mặt dày đến tìm lão Hoàng, người rục muỗng như bà căn bản không thể thỏa mãn ham muốn của lão Hoàng, tôi khuyên bà lần sau đừng nên đến đây nữa." Cô ta đỏ mặt tía tai gào lên, dù sao cô ta cũng không thể ngờ miệng lưỡi Phương Xuân Ý lại rắn độc như thế khắc hẳn với vẻ ngoài sang trọng quý phái có phần hơi yếu ớt của bà ta.
Phương Xuân Ý nhìn thoáng qua người phía sau, lập tức quay đầu rời đi, bà lạnh lùng cười khẩy nói: "Đúng là ả đàn bà ngực bự ngu dốt, tôi đây sẽ chống mắt lên xem cô có thể sống được mấy ngày."
Đánh mông bước đi một cách uyển chuyển, Phương Xuân Ý không thèm để ý đến ả cũng chẳng thèm đôi co nhiều lời. Đối với lão Hoàng mà nói, đàn bà không có đầu óc khác gì đồ vật, tùy tiện chơi một lần rồi ném bỏ, việc này bà thấy nhiều rồi.
Đi được nửa đường, Phương Xuân Ý nhìn thấy người giúp việc bưng đồ uống đi ngang, một ý nghĩ độc ác bất chợt lóe lên. Bà gọi người giúp việc lại, làm bộ sai cô ta tìm vật dụng ình, nhân lúc cô ta đi khỏi liền bỏ một ít chất độc trong lọ thủy tinh vào ly nước.
Cho ả ta hưởng thụ “hạnh phúc” một chút, ở đây không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Phương Xuân Ý bà đâu phải là người dễ bị bắt nạt!
Ra cửa, Phương Xuân Ý cũng không vội đi, nhẫn nại ngồi trong xe chờ mọi chuyện tiến triển.
Không lâu sau, xe cứu thương đến, một người phụ nửa sắc mặt tím tái bị khiêng ra ngoài. Khóe môi Phương Xuân Ý cong lên đầy đắc ý, độc dược này quả nhiên là tốt, rất hợp dùng để đối phó với loại phụ nữ không biết xấu hổ.
Sau khi nhìn thấy ả đàn bà kia bị đưa vào xe cứu thương, Phương Xuân Ý mới cho xe rời đi, quay về chỗ ở của mình.
Ngôn Tình là Thiên Đường
Từ trên lầu đi xuống, Trầm Phi Yên đã thấy Hiên Viên Hoàng thoải mái uống trà, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
"Tới đây!" Không ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hoàng cũng biết là ai, hắn giơ tay ngoắc cô lại.
Ngồi xuống ghế sofa đối diện Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên nhìn hắn có chút khó hiểu.
"Anh không có chuyện gì làm sao?" Theo lý thuyết, ngày hôm qua hắn đã không đến công ty, hôm nay không lý nào lại không đi.
Hiên Viên Hoàng ngẩng đầu, khóe môi lộ ra nụ cười trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng, chỉ vào mặt mình: "Em cảm thấy tôi như vậy có thể đến công ty được sao?"
"À..." Trầm Phi Yên nhất thời im lặng, khóe môi giựt giựt, cười như thể bị chuột rút, nhưng không dám phát ra tiếng.
"Em đang cười hả?" Hiên Viên Hoàng trưng ra bộ mặt khủng bố, uy hiếp nhìn Trầm Phi Yên. Cô gái này còn không biết xấu hổ mà cười, cũng tại vì móng vuốt sắc nhọn của cô mà khuôn mặt của hắn mới ra nông nỗi như thế này, bây giờ khiến hắn ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài.
Vừa lắc tay, vừa lắc đầu, Trầm Phi Yên ra vẻ trấn tĩnh "Không có, anh phải tin tôi chứ."
"Hừ!" Có quỷ mới tin cô, hiện tại cười muốn lộn cả ruột gan rồi mà còn chối.
Bộ dạng Hiên Viên Hoàng bây giờ đúng là trông rất thảm lại pha chút buồn cười. Cả hai cánh môi bị cắn tơi tả, mặt mũi cũng chẳng khá hơn là bao, trầy xước rách cả da, không biết Trầm Phi Yên dùng biện pháp gì mà lợi hại đến vậy. Xích xuống phía dưới cổ là những mảng da thịt với đủ mọi màu sắc từ hồng, xanh đến tím, trông khủng khiếp vô cùng.
Trầm Phi Yên cũng cảm thấy khó hiểu với năng lực bản thân, cô thế nào lại có thể tạo ra vết thương như vậy, đặc biệt là khắp mặt hắn đều bị thương mới ghê chứ.
Nhịn, nhịn nữa, tiếp tục nhịn, thật sự không nhịn được.
PHÌ… Trầm Phi Yên lập tức đứng dậy, chạy vội ra ngoài.
Hiên Viên Hoàng nhìn chằm chằm bóng dáng vội vã của cô, con ngươi như muốn bốc hỏa, lá gan của cô gái này đúng là lớn. Cấm cô cười, cô lại dám cười, thật đúng là...
Ra khỏi cửa lớn, khi thấy chân đã đứng trên bãi cỏ trước sân, Trầm Phi Yên phá lên cười nắc nẻ.
"Ha ha... Hì hì... Ha ha... Chết mất... Ha ha..." Điệu cười quái dị kéo dài đến cả năm, sáu phút. Nghĩ đến một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn giờ đây khuôn mặt bị trầy trụa rách nát tùm lum, dù có đẹp trai cách mấy cũng giống hệt chú hề, khiến cô không thể nhịn được cười.
"Cười đủ chưa?" Tiếng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên, Hiên Viên Hoàng sắc mặt xanh mét không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Trầm Phi Yên. Cô gái này đúng là không nể mặt hắn, hiện tại cười đến không ngừng lại được.
Sợ hết hồn, Trầm Phi Yên lập tức ngừng động tác, dù sao người gây nên chuyện này chính là cô.
"Không có mà, sao tôi có thể cười chứ!" Cố gắng áp chế cơn buồn cười dâng lên tận cổ, Trầm Phi Yên cố gắng điều chỉnh nhịp thở trở lại bình thường.
"Không cười thật sao?" Hiên Viên Hoàng đứng trước mặt Trầm Phi Yên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ bừng vì cười của cô.
"Không cười... PHỤT... Không được... Hay là anh mang kính đen vào đi..." cô tức cười tới nỗi gập cả người lại, khuôn mặt thảm thương cộng với vẽ lạnh lẽo thường thấy của hắn không khiến người khác sợ mà có chút gì đó hài hước, khiến cô không cười cũng không được.
Ánh mắt lóe lên tia hung ác, giang tay nắm lấy vai Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng đột ngột phủ miệng mình lên môi cô.
Nụ hôn triền miên kéo dài không dứt, Hiên Viên Hoàng bá đạo không để cho Trầm Phi Yên có cơ hội hít thở, môi hắn lần tìm đến chiếc lưỡi mềm ngọt như kẹo của cô, ra sức mút lấy, cơ hồ như muốn quét sạch không khí vốn đã ít ỏi trong miệng Trầm Phi Yên.
Vừa rồi vì cười quá mức mà chưa kịp hít thở lại bị hắn “bịt miệng” cuồng nhiệt như thế này khiến cô rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí trầm trọng. Cô dùng sức đẩy cơ thể Hiên Viên Hoàng ra, nhưng không đẩy được.
Thân thể càng ngày càng yếu, chân cũng mềm nhũn đứng không vững, Trầm Phi Yên chỉ còn cách bám chặt lấy Hiên Viên Hoàng như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh vậy.
Cho tới lúc Trầm Phi Yên sắp không chịu nổi muốn ngất đi thì Hiên Viên Hoàng mới nới lỏng miệng. Giờ khắc này, cô cảm thấy không khí sao mà đáng quý như thế, Trầm Phi Yên há miệng thở dốc, hít mạnh từng ngụm không khí cho tràn đầy hai lá phổi, cô suýt chút nữa ngạt thở mà chết.
"Anh... anh muốn... giết người sao?" Trầm Phi Yên mặt mũi đỏ bừng, nâng cánh tay đang run rẩy, không chút sức lực chỉ vào Hiên Viên Hoàng giận dữ la lên.
Cô thì thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương vậy mà dáng vẻ của hắn như người đang xem kịch vui "Nếu em còn cười nữa, tôi sẽ lập tức hôn em, hôn đến khi em tắt thở thì mới thôi. Chà, phương pháp này xem ra rất có ích, có thể ngăn điệu cười quái gở của em."
"Hả..." Trầm Phi Yên kinh ngạc đến ngây người, người đàn ông này thật hẹp hòi, cười cũng không cho, đã vậy còn hại hai chân cô bủn rủn đứng không nổi. Không thể xem thường kỹ thuật hôn hít của hắn được, nụ hôn quá cường hãn, quá bá đạo nhưng lại khiến cô có chút lâng lâng.
"Còn cười sao? Tôi sẽ không khách sáo đâu, dù gì thì người lỗ vốn cũng không phải là tôi. Với lại, tôi thực sự rất thích mùi vị này." Khẽ vuốt đôi môi của mình, Hiên Viên Hoàng cười xấu xa với vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Trầm Phi Yên hoảng sợ lui về phía sau, đùa hả, bây giờ cả nửa cái mạng cô còn chưa có nữa là.
Trầm Phi Yên liên tục lắc đầu, lúc này đây cô xác định bản thân tuyệt đối có thể khống chế tế bào gây cười đang len lỏi khắp cơ thể.
Ngẩng đầu nghiêm trang nhìn Hiên Viên Hoàng, nhưng vừa mới nhìn thấy gương mặt hề của hắn thì…
"PHỤT... á..." Thất bại tràn trề.
Ngay lập tức, Hiên Viên Hoàng dùng môi bịt chặt nụ cười vừa mới thoát ra khỏi cửa miệng Trầm Phi Yên khiến cô một lần nữa choáng váng.