Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

chương 113: ai chảy nước miếng?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Vũ

Chương : Ai chảy nước miếng? ( từ)

Cả một đêm, cô chủ động quấn lấy hắn, cứ mãi lần lượt dây dưa.

Có người chủ động, Hiên Viên Hoàng chắc chắn sẽ không từ chối, nhất là đối với cô. Sau mỗi lần thăng hoa, bọn họ ôm nhau thở dốc. Hai người cứ mãi luyến tiếc dư vị thăng hoa mà quấn lấy nhau không ngớt, dường như không biết mệt mỏi là gì.

Căn phòng tràn ngập không khí mờ ảo, hai thân hình hòa hợp tuyệt vời trong cả thể xác lẫn tinh thần, vừa cuồng loạn nhưng cũng rất dịu dàng.

Ánh trăng mập mờ soi bóng, tiếng thở gấp lâu lâu lại vang lên làm gián đoạn màn đêm yên tĩnh.

____________________

Đầu đau, thân thể cũng ê ẩm, trở mình thì đau toàn thân, nằm yên không nhúc nhích thì đau đầu. Tóm lại là không có chỗ nào không đau.

“Đau chết mất!” Ôm lấy đầu, Trầm Phi Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, điều đầu tiên thấy được là đôi mắt đầy ý cười của Hiên Viên Hoàng, tiếp theo sau là những dấu vết đỏ ửng thấp thoáng trên da thịt.

“Tỉnh rồi sao?” Hắn cười gian manh khiến Trầm Phi Yên cảm thấy nổi da gà, nhanh chóng kéo chăn trùm lên, rụt cả người lại. Nhưng ngay sau đó, cô cứng người lại, nhìn trân trối vào cơ thể vừa mới lộ ra của Hiên Viên Hoàng.

Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, cảm thấy vô cùng kỳ quái, những vết kia nhìn cứ như là dã thú cấu ngắt mà ra.

“Tối qua anh ở cùng dã thú sao?” Trầm Phi Yên nhanh miệng nói ra điều suy nghĩ trong lòng.

Mắt chớp chớp vài cái, khuôn mặt Hiên Viên Hoàng đột nhiên hung dữ: “ Đúng, là tối hôm qua tôi ở cùng với dã thú đấy, đã vậy, đó còn là một con mèo hoang móng vuốt sắc nhọn, ngay cả răng miệng cũng dễ dàng làm cho người khác mất hồn!”

Trầm Phi Yên nhíu mày, ngơ ngác ngồi trên giường, torng đầu dần hiện lên một màn của ngày hôm qua. Cô giống như đã dùng răng mình mà cắn hắn, nhìn những vệt đỏ kia, đó rõ ràng là vết móng tay, cô nhìn lại tay mình, trên đó còn lưu lại vài đường tơ máu.

Hiên Viên Hoàng cười như không cười, khóe miệng khẽ nhếch lên: “ Giờ mới biết sao, hôm qua tôi đã cùng con mèo nhỏ đã xảy ra chuyện gì?”

Tay cô lập tức rụt vào trong chăn, mơ hồ lắc đầu. Bây giờ có đánh chết cô, cô cũng không nhận người hôm qua là mình.

Tiếng khớp ngón tay răng rắc vang lên, Hiên Viên Hoàng lạnh giọng: “Thật là không nhớ gì sao? Có muốn tôi dạy em cách nhớ lại không? Cả người tôi xanh tím thế này, có muốn biết làm sao mà có được không?”

Nụ cười như ác ma, khí thế hắc ám như vậy khiến Trầm Phi Yên không dám nhúc nhích. Đừng nói là hắn muốn phạt cô, ngay cả cô cũng muốn tự đào hố chôn mình cho rồi. Trời ơi, xấu hổ chết mất. Cô bị trúng gì mà sao lại làm ra cái chuyện như vậy? Thậm chí…thậm chí còn có cái chuyện nhổ củ cải nữa chứ.

Chỉ vừa mới nghĩ đến chừng đó thôi, cả người Trầm Phi Yên nóng muốn bốc hỏa, đỏ từ đầu tới chân.

“Tôi…tôi nhớ rồi…” Cúi thấp đầu, Trầm Phi Yên yếu ớt thừa nhận, thần kinh cô thật sự là có vấn đề rồi.

“Còn tự mình nhớ được, nếu như không, tôi sẽ trả lại cho em đầy đủ!” Vừa nói xong, Hiên Viên Hoàng trong nháy mắt đã kề gần xương quai xanh của Trầm Phi Yên, đặt một dấu hôn chói mắt lên đó.

Trầm Phi Yên hơi hoảng sợ nhưng cũng không dám nhúc nhích nhiều. Đâu đều là hậu quả của việc uống rượu, từ giờ, cô cạch mặt với rượu, dính vào nó thật là mất mặt mà!

Như là một đứa trẻ chịu phạt, Trầm Phi Yên cúi đầu chờ Hiên Viên Hoàng ra tay. Ngày hôm qua biến thành dã thú, ăn sạch hắn, bây giờ cả người cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trái tim bị kích thích bắt đầu đập loạn xạ không yên.

“Tự mình xử lý những vết thương em gây ra cho tôi!” Hiên Viên Hoàng nằm dài trên giường, chờ đợi Trầm Phi Yên phục vụ.

Cạnh giường có một có tủ nhỏ, bên trong có hộp sơ cứu, xem ra Hên Viên Hoàng đã sớm có ý định nhờ cô xử lý vết thương rồi.

Áy náy đã có sẵn, thêm Hiên Viên Hoàng nói vậy, Trầm Phi Yên không thể không giải quyết sự tình.

Bây giờ mới tận mắt được nhìn thấy cơ thể toàn mỹ của Hiên Viên Hoàng, cho dù đã nhiều lần gần gũi nhưng lúc đó cũng không để ý kỹ cho lắm.

Thân thể cao to, tay chân thon dài, thẳng tắp, cơ ngực săn chắc, mạnh mẽ, toàn bộ chỗ nào cũng là kiệt tác. Được nhìn thấy thân thể như vậy, cô cuối cùng đã hiểu vì sao tượng David lại có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt tới như vậy, chỗ nào cũng đẹp.

“Đừng có vì nhìn thấy cơ thể của tôi mà chảy nước miếng như vậy, mau bôi thuốc đi.” Hiên Viên Hoàng trên môi thấp thoáng nụ cười vui vẻ khi thấy Trầm Phi Yên có vẻ say mê thân thể của mình.

“Ai chảy nước miếng, anh bớt nói nhảm đi!” Nhanh chóng bình tĩnh lại đầu óc, Trầm Phi Yên tức giận bôi loạn xạ cồn I-ốt lên vết thương của Hiên Viên Hoàng.

Chất cồn lạnh lẽo thấm vào lưng Hiên Viên Hoàng, cộng thêm sự vuốt ve mềm mại của những đầu ngón tay thanh mảnh, Hiên Viên Hoàng cảm thấy như có luồng điện vừa xẹt ngang qua, tâm tình rung động mãnh liệt.

Thân dưới lại bắt đầu cứng lên, Hiên Viên Hoàng bất đắc dĩ cười khổ, người phụ nữ này giống như một loại thuốc phiện của hắn vậy, có được một lần rồi thì không thể khống chế mà cứ muốn nữa. Nhưng dù sao thì đêm qua cả hai người đều đã thấm mệt rồi, lần này coi như là hắn buông tha cho cô vậy.

Trầm Phi Yên hai má ửng đỏ, cô cố gắng trấn định tinh thần, có gì thì cũng đã làm rồi, không việc gì phải xấu hổ.

“Quay người lại đi, tôi thoa thuốc cho.” Tay vỗ vào lưng Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên lại không khống chế được mà cứ nhìn vào mông hắn, cô rất muốn sờ thử. Tất nhiên sau cùng cô vẫn không có cái lá gan đó, dám nhổ lông con cọp, khẳng định là chán sống rồi.

Hiên Viên Hoàng hứng thú nhìn Trầm Phi Yên, bỡn cợt hỏi: “Em có chắc là phía trước cũng cần bôi thuốc không?”

Lời lẽ kỳ quái, Trầm Phi Yên cau mày cố nhìn ra âm mưu của Hiên Viên Hoàng.

“Chắc, không phải anh muốn tôi bôi thuốc giúp anh sao?” Lời nói có chút ngang bướng, giọng nói Trầm Phi Yên rõ ràng , không thèm liếc mắt nhìn Hiên Viên Hoàng.

“Em đã có lòng thì tôi sẽ nhận, nhưng phải làm cho đàng hoàng, không được bỏ giữa chừng, nếu không tôi nhất định không tha cho em.” Hiên Viên Hoàng cười lỳ lạ, nhanh chóng đưa lời uy hiếp.

Một giây sau, Trầm Phi Yên thiếu chút nữa là đạp cửa xông ra ngoài.

“Đứng lại đó.” Hiên Viên Hoàng ra lệnh, Trầm Phi Yên cũng dừng bước.

“Anh thật biến thái…” Trầm Phi Yên thở hổn hển, lắp ba lắp bắp nói. HIên Viên Hoàng trưng ra một bộ mặt lạnh ngắt, người phụ nữ đáng chết này, không phải hắn đã nói trước rồi sao, chính là cô ấy muốn làm mà.

“Tôi nói cho em biết, em phải bôi thuốc cho tôi, lời đã nói bây giờ mới thấy hối hận sao?” Hiên Viên Hoàng nằm trên giường quay mặt nhìn cô, nhìn kiểu gì cũng thấy không có gì không ổn. Dù đã nhìn thấy đến cả N lần, nhưng sao mà cô vẫn không thể làm quen được. Hiên Viên Hoàng cảm thấy thật nhức đầu, lúc nãy cứ như là hắn đang hù dọa cô vậy.

s/p: Vì số lượng từ tăng nên mọi người hãy chú ý là mình vẫn đăng với số lượng word như cũ nhé ( chương lần một chương word, tức là word)

Truyện Chữ Hay