Chưa bao giờ tôi lại ghét một ai đó chỉ trong lần gặp đầu tiên như Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian.
Một con game người lớn có tên “Kẻ kiến tạo Hiệp sĩ Hoàng gia”. Cũng là thời điểm tôi biết tới Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian.
Tôi không thể ngờ được gã ta lại xâm phạm vào cả Happy ending rồi xơi luôn toàn bộ nữ chính như thế.
Lúc đó tôi ngớ người còn không thể tức giận.
Vả lại, tôi thấy gã cũng khá ra gì.
Sở hữu năng lực dừng thời gian, mà lão lại liên tục thực hiện những thứ ghê tởm như thế.
Mà ừ.
Cũng có người sẽ nghĩ nếu đó là mình, người đó sẽ sống một cuộc đời khác nhỉ?
Nhưng tôi chỉ nghĩ chơi thôi mà, thế mà tôi lại chuyển sinh thành Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian rồi.
[Dám khinh thường ta sao. Thế thì thử sống hẳn hoi một lần ta xem nào.]
“Cái đụ má. Thảm họa luôn rồi. Cái tên khốn kia!”
Tôi không kìm được mà chửi thề.
Cơ thể có phần rắn rỏi của tôi do thường xuyên luyện tập giờ bỗng nhiên biến mất.
Đổi lại là một cái bụng bia, trông chẳng khác nào béo phì ở mức độ nghiêm trọng.
Và tôi chỉ còn biết nhìn vào trong gương.
Đầu tóc rối bù xù, cộng thêm một đống gàu, ai nhìn vào chắc cũng phải tự hỏi xem tên này bao lâu rồi không tắm.
Thế mà gã lại còn đeo kính nữa chứ.
Tệ hơn nữa là mặt hắn chằng chịt toàn mụn đầu đen, đâu đâu cũng là mụn trứng cá.
Có thể gọi gã là biểu tượng của sự kinh tởm.
Trông nực cười tới mức tôi vô thức nhoẻn cười.
Rồi tôi cất tấm gương đi.
“Ah, rồi. Tôi sai rồi. Ngừng lại đi.”
Tôi muốn đập phá hết những thứ trước mắt lắm rồi, nhưng vẫn gắng hết sức nhẫn nhịn cơn tức giận mà cầu xin Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian.
Ừ, tôi sai rồi.
Tôi không quan tâm lão ta sống kiểu gì nữa.
Dừng lại ngay thôi… Phải xin lỗi một nhân vật trong game thế này nghe thật lố bịch. Nhưng nếu mà không làm, tôi có dự cảm tôi thực sự sẽ không thể trở về được nữa.
[Xin lỗi. Ta thích thế giới này cơ.]
“Xin đấy, nghĩ kỹ lại đi. Tôi đâu có khả năng dừng thời gian như ông đâu?”
[Giờ ta không còn bị bắt ép phải đóng vai một tên phản diện đáng kinh tởm như vậy nữa.]
“Hả?”
Bỗng dưng, tông giọng của gã trở nên bình thường.
Không, nói đúng hơn, là tông giọng đầy đe dọa khiên tôi bất giác kinh sợ.
Gã không phải đóng vai một tên phản diện đáng kinh tởm là sao?
Ý gã là gã bị ép phải làm vậy ư?
[Tất nhiên, cũng đừng lo. Hạn chế này chỉ có tác dụng lên linh hồn tôi. Có lẽ ngươi không bị hạn chế này áp đặt đâu.]
“Thế thì may quá, nhưng mà…]
[Đây là lần cuối chúng ta nói chuyện rồi. Mong ngươi thuận buồm xuôi gió nhé.]
“Ê thằng khốn!!!! Ờ! Xin lỗi mà! Tôi biết nói dối thế là sai rồi!!”
Hạn chế hay cái quái gì cóc quan tâm, trả cơ thể lại đây!!
Sao ngươi lại phải đụng tới một kẻ như ta cơ chứ?!
Tất nhiên, đúng là tôi có viết bài đánh giá tiêu cực.
Cũng đúng là tôi đã chửi rủa Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian như một tên điên.
Nhưng mà nói thực chẳng phải chuyện đó dễ hiểu lắm sao!?
Cái tên khốn nạn kia!!!!!
Tôi trút hết cơn giận từ thuở cha sinh mẹ đẻ lên hắn. Cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi vẫn ở trong cơ thể của Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian.
Thôi được.
Lão nghĩ ta sẽ nằm im chịu trận sao?
Ta sẽ tìm cách vượt qua cho bằng được.
Nhưng trước đó tôi phải giảm cân cái đã.