“Cảnh Hiên.” Trong giấc mộng cô gái dịu dàng gọi anh, đó là một đôi mắt say đắm yêu thương, tình yêu đó khiến cho cô mạnh mẽ.
Cho dù đau khổ cũng sẽ chịu đựng, là cô gái cứ một lòng xoa dịu người khác nói mình không có chuyện gì.
Đó không phải là giấc mộng, là sự thật đã xảy ra, giọng nói trong trẻo của người từng nằm bên dưới mình uyển chuyển cất lên.
Lương Cảnh Hiên bị giấc mộng kia làm tỉnh lại một lần nữa, thà nói bị giật mình tỉnh, không bằng nói bởi vì áy náy mà cứ liên tục trắng đêm khó ngủ.
Đã qua lâu như vậy mà vẫn còn khó quên, thật sự là bí mật vĩnh viễn của cả đời mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt to kia là sau khi thi đại học trở về nhà anh trai. Tuy nói là nhà của anh trai, không bằng nói thẳng chỉ có nơi này mới là nhà của mình.
Người mẹ ham hư danh nghĩ cách leo lên giường cha, sau khi không đạt được lợi ích gì thì trực tiếp ném anh ở lại như một món đồ vật đáng ghét.
Người anh trai lớn hơn tuổi là người duy nhất đối xử tốt với anh thật lòng, với anh mà nói vừa là cha mà cũng là anh trai.
”Cảnh Hiên, đây là Thịnh Tịnh Hà, thư ký của anh, cũng là chị dâu tương lai của em, còn có cô bé này là cháu gái của em, tên là Thịnh Lâm Hàm.”
Biểu cảm trên mặt Lương Cảnh Phong tuổi có chút không được tự nhiên, đường đường là một người lãnh đạo tập đoàn lớn. Sóng gió to cũng đã trải qua, nhưng lại khẩn trương giống như thanh niên lần đầu yêu đương dẫn bạn gái về nhà gặp cha mẹ vậy.
Cảnh Hiên là em trai duy nhất của anh, anh dĩ nhiên hy vọng bọn họ có thể vui vẻ sống chung.
Lương Cảnh Hiên nhìn chị dâu tương lai và cháu gái một hồi, anh không phải thiếu niên dễ xúc động, tranh giành tình cảm của anh trai, nhìn người mà anh trai dẫn về, trong lòng anh có cảm giác vui vẻ, yên tâm và ung dung khó nói nên lời.
Anh trai cô độc vì mình mà hy sinh nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cưới vợ, có người nắm tay đi cùng cả đời. Chị dâu tương lai nhìn có vẻ nhã nhặn dịu dàng, anh tin tưởng cho dù có thêm một đứa con cũng không hề kém đi chút nào.
Thịnh Lâm Hàm tuổi núp phía sau lưng mẹ nhìn hai người đàn ông mình sẽ sống chung dưới mái hiên nở nụ cười rất hiền lành với mình, cô vẫn không có cách nào nở nụ cười với bọn họ.
Lúc trước, cô vẫn là nàng công chúa nhỏ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, sống cuộc sống tràn đầy tình thương thì tình nhân dẫn con riêng tìm đến cửa.
Cha cô có tư tưởng trọng nam khinh nữ, khiến cho tình cảm sâu sắc của mẹ cô với cha rơi vào tuyệt vọng, một người không quen biết lại khiến cô bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí không hề chi tiền học khiến Thịnh Lâm Hàn bị thôi học.
Thật may mắn Dương Ái Viện ra tay giúp đỡ, dẫn mẹ con cô thoát ly khổ ải, kể từ lúc đó, Thịnh Lâm Hàm đã quyết định cả đời phải đối tốt với Dương Ái Viện.
Chú Lương là cấp trên của mẹ, còn công việc là ba của Dương Ái Viện giới thiệu, lâu ngày nảy sinh tình cảm giữa tổng giám đốc và thư ký, Thịnh Lâm Hàm không khỏi lo lắng liệu người đàn ông này có giống như cha cô lúc trước không.