"Kết... Không muốn!" Vân Nhu Y thiếu chút nữa ngạc nhiên đến mức cứ tưởng chính mình nghe lầm .
"Vân Nhu Y, em sao lại có thể nói dối?" Tề Ngạo Vũ nổi giận trừng mắt nhìn người phụ nữ to gan lớn mật này. Từ trước đến nay hắn luôn tự cao tự đại, luôn không bao giờ để tâm đến phụ nữ, thật chẳng thể nghĩ tới chính mình sẽ bị một người phụ nữ nhỏ bé từ chối. Lòng tự trọng bị thương tổn lớn, ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cũng trở nên đen xì. "Là em tự mình nói không hận anh, nhưng hiện tại vì sao lại không chịu gả cho anh?"
"Em..." Nàng cắn cắn môi cánh hoa non mềm, ấp a ấp úng sau một lúc lâu, cũng không cách nào nói ra nguyên nhân.
"Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh!" Nếu không vì đã điều tra nàng rõ ràng, hắn sẽ cho rằng nàng có người yêu khác!
"Em không muốn kết hôn khi mang thai!"
"Kết hôn khi mang thai!" Hắn ngẩn ra, thật sự không nghĩ ra là nàng lại có tư tưởng không cần thiết này, nhưng... Ngược lại, đó lại là một lý do bức hôn rất tốt.