"Xin lỗi, cậu chủ. Lúc tôi vừa đến nông trường cũng đã báo cho phòng bếp bỏ đi tất cả các gia vị nấu ăn có liên quan đến tôm. Tôi cũng không biết vì cái gì bây giờ lại có tôm trứng xuất hiện"
"Hả, tôm trứng không thể ăn sao? Xin lỗi..." Nàng bắt đầu hoảng, "Tôi... Tôi không biết anh không ăn được tôm, tôi... là ở chợ thấy tôm trứng tươi ngon nên muốn ọi người nếm thử..." Chị Lưu có việc nên xin nghỉ phép cho nên nàng tự nguyện sẽ đảm đương chuyện nấu ăn một ngày. Vốn là định biểu hiện một chút nhưng cũng không nghĩ tới biểu hiện lần đầu thì đã có vấn đề.
"Không thể ăn được?" Viên Trấn Nam nghi hoặc, "Lão đại, ta nhớ rõ ngươi trước kia thích ăn nhất là các loại hải sản tôm cua"
"Ối..." A Uy trộm ngắm vẻ mặt bình thản của Tề Ngạo Vũ, giải thích: "Bởi vì Y Y dị ứng không thể ăn, vì sợ ngộ độc, vì sợ ai đó lại lỡ tay nêm nếm chút xíu vào cho nên cậu chủ trực tiếp cấm toàn bộ"
"A..." An Khả Lâm trừng lớn mắt thực sự không cam lòng, chỉ bởi vì một người là Vân Nhu Y không thể ăn, lại có thể hại nàng một ngày vội vàng vất vả và khổ cực biến thành bọt nước, thảm nhất là, có thể còn rất vô ích!
"Tề thiếu gia, người dị ứng cũng không phải anh, anh cũng không nhất thiết là phải không ăn. Lại thêm hiện tại Y Y không có ở đây, anh ăn một ít thì có liên quan gì?"
"Không ăn được tôm thì đã làm sao!" Hắn không thèm để ý đến lời nói của nàng, nhanh chóng bảo A Uy dặn dò thím Lưu đem đồ làm bếp có những thứ mùi này tẩy rửa sạch sẽ.
"Con đã về!"
Cùng lúc đó có thét của trẻ con, Tiểu Đồng chưa kịp chạy về phía mẹ nó đã líu ríu nói thứ nó mới phát hiện: "Mẹ, con nói ẹ nhé, dì Vân Nhu Y rất ngốc, dì ấy lớn như vậy mà lại không biết khoai sọ là được trồng ở trong đất..."
"Viên Tiểu Đồng, giễu cợt người khác không phải hành vi của nam tử hán!" Vân Nhu Y thở hồng hộc chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đều ửng hồng.
"Cháu nói đều là sự thật nha!" Tiểu Đồng khuôn mặt tươi cười nói.
"Tiểu Đồng, không được bất lịch sự" An Khả Kì nhẹ nhàng khiển trách, đưa tay lấy bát chè đậu xanh đưa cho con.
"Lại đây!" Tề Ngạo Vũ gọi Vân Nhu Y đến bên cạnh, đưa tay sờ sờ hai má đỏ bừng đến mức nóng bừng lên của nàng, "Nàng đúng là khờ, nắng lớn như vậy, đi ra ngoài vì sao lại không mang theo mũ che nắng? Vạn nhất bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?"
"Người ta buổi sáng khi đi ra ngoài thì nắng cũng không có lớn như vậy!" Vân Nhu Y khoan dung cười. Ở trước mặt nhiều người lại bị mắng, rất mất mặt nha! Ngượng ngùng quét mắt nhìn lướt qua mọi người một cái, khi tầm mắt dừng lại ở chỗ An Khả Lâm, nàng ta đột nhiên hừ một tiếng, cau cau có có mà chuyển tầm mắt đi sang hướng khác.
Chuyện gì vậy nhỉ? Nàng nhớ rõ là không đắc tội nàng ta mà!
"Vân Nhu Y, đang mơ ngủ sao?" Tề Ngạo Vũ không khách khí nhanh chóng phủi đi phiền muộn của nàng, lệnh cho nàng đem tất cả sự chú ý tập trung lên người hắn, sau đó đem nàng kéo ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tách trà hoa quả nhét vào trong tay nàng, "Uống!"
"A, cám ơn!" Vân Nhu Y ngoan ngoãn uống, đã thấy Viên Tiểu Đồng đang uống chè đậu xanh lạnh, nàng liếc trà hoa quả trong tay, đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, "Ta muốn uống chè đậu xanh"
"Được, chỗ này còn rất nhiều! Loại thời tiết nắng nóng thế này uống chè đậu xanh ướp lạnh là rất thoải mái..."
An Khả Kì lập tức bắt đầu múc một chén, Vân Nhu Y vừa mới đưa tay chưa kịp nhận.
"Không được!" Tề Ngạo Vũ quát lạnh một tiếng. Tay bưng bát chè của An Khả Kì nhất thời cứng tại chỗ. "Nàng chỉ có thể uống trà hoa quả, không được uống chè đậu xanh!"
"Vì sao không được?" Vân Nhu Y không phục.
"Bởi vì ta nói không được!" Hắn không cho phép phản bác.
"Ngươi... Ngươi rất bá đạo!"
"Cám ơn!" Hắn chẳng những không thèm để ý, còn cho là nàng đang ca ngợi. (BB: anh bệnh tự sướng quá nặng nha >"
Nàng còn có làm gì được nữa chứ? Đương nhiên chỉ còn cách không cam tâm nhắm mắt uống hết trà hoa quả. Đem cái tách đặt lại trên bàn, sau đó liền hướng về phía Tề Ngạo Vũ làm mặt quỷ, sau đó giống như một cơn gió, nàng bỏ lên lầu đi tắm rửa.