Chương .
Sưu tầm
Bữa tối, trong nhà ăn rộng rãi của Hoài Viên, những bộ đồ ăn bằng bạc được ánh sáng của chiếc đèn chùm lộng lẫy chiếu lên tỏa ra ánh sáng lấp lánh mê hoặc. Bàn ăn to như vậy nhưng chỉ có một mình Tề Ngạo Vũ, Vân Nhu Y và Tôn Lăng Tiêu ba người ngồi, ngoài ra còn có một vài người hầu đứng ở một bên hầu hạ.
Tay phải của Vân Nhu Y đang bị băng lại cho nên nàng chỉ có thể dùng tay trái, động tác có phần không được linh hoạt cho lắm.
"Đây, trứng tôm hôm nay rất tươi, hương vị lại ngọt, nàng nếm thử xem". Tề Ngạo Vũ tự tay lấy trứng tôm từ đĩa lớn rồi chấm tương, sau đó đưa tới trước cái đĩa nhỏ của Vân Nhu Y.
Kiểu săn sóc đặc biệt này của Tề Ngạo Vũ có thể xem là một loại kì tích, khiến cho tất cả mọi người khi nhìn thấy đều mở to hai mắt, trong lòng thầm nghĩ, không phải là nhìn lầm chứ! Có người khẽ dùng ánh mắt để dò xét, thật sự là hoài nghi có phải mắt của bản thân xảy vấn đề hay không?
Vân Nhu Y nhìn trứng tôm tươi ngon béo ngậy, sau đó lại đưa mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ giật giật, chợt nghĩ đến chính mình vẫn còn đang tức giận, thế là cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên lần nữa, sau đó nàng lại cúi đầu xuống ăn tiếp phần ăn của mình.
Tề Ngạo Vũ tức giận đập mạnh đũa lên bàn khiễn ọi người một phen giật nảy mình, Vân Nhu Y kinh ngạc mở to mắt. Hắn nổi giận, trừng mắt với nàng, "Ngươi đang làm trò gì? Bảo ngươi ăn thì ăn, lại còn muốn chọc cho ta tức điên lên sao!?"
Nữ nhân này làm sao cứ nhất định phải ngoan cố như vậy, chính miệng nàng đã đáp ứng sẽ không đề cập đến chuyện rời đi, nhưng nay lại còn cố tình muốn chọc tức hắn, không chịu an phận.
"Ta... Ta không..." Vân Nhu Y lắp bắp nói, vẻ mặt kinh hồn bất định.
"Ăn!" Tề Ngạo Vũ căn bản không muốn nghe nàng nhiều lời, hắn dùng tay kẹp lấy miếng thịt tôm tươi ngon đưa đến gần sát miệng nàng, đưa thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng lúc này đang ngậm chặt. Bỗng nhiên thấy "vật thể lạ" từ xa xông tới, theo phản xạ, nàng đột nhiên đẩy hắn ra, đứng bật dậy, quay người lại chạy một mạch lên lầu.
Nhìn cảnh tượng đó, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, lại vừa kinh ngạc, vừa lo sợ. Khi nào thì hắn từ một lão đại lạnh lùng sắt đá lại thay đổi tính nết như vậy, hắn có thể ân cần đối với nữ nhân mà hắn luôn luôn khinh bỉ sao?
"Vân Nhu Y –" Ngạo Vũ cũng đứng bật dậy, cố gắng đuổi theo nàng.
"Lão đại, lão..." Tôn Lăng Tiêu gọi hắn nhưng vô ích, vội vàng đuổi theo ngăn cản hắn. "Lão đại, ngươi đừng có bức nàng. Có một số người thể chất có chút đặc biệt, không thể ăn được tôm cua. Thường thường chỉ cần dính một chút vào môi sẽ dị ứng, nếu nghiêm trọng hơn một chút, còn có thể vì thế mà bị choáng, thậm chí đi đời nhà ma". (BB:hờ hờ hờ.... anh dùng từ ngữ thật là khả ố.... ="=)
Tề Ngạo Vũ ngẩn ra, "Có chuyện này sao?"
"Lừa ngươi ta được gì nào?!" Tôn Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, ra sức gật đầu.
Nhìn Tôn Lăng Tiêu, lại nhìn sang trứng tôm mỹ vị, Tề Ngạo Vũ thở dài.
"Nàng thật đúng là không dễ nuôi dưỡng đâu!" (BB: nghe giống như đang nói về cách nuôi cún nhể ?!!)
Cánh của phòng ngủ vừa mở ra, Tề Ngạo Vũ nhìn thấy nàng giống như con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, nhảy dựng lên cố gắng chạy trốn về phía bên kia giường, chỉ để lộ ra một đôi mắt to trong suốt kinh hoàng trừng mắt nhìn nhất cử nhất động của hắn, bộ dạng đó thực đáng yêu cực kỳ. (BB: à....không phải cún mà là thỏ...gật gù .bây giờ thì em đã hiểu....)
Đáng tiếc, hiện tại hắn không có tâm tình cùng nàng chơi trò mèo đuổi chuột. Hắn đi về phía giường, ngồi xuống, vỗ vỗ đùi.
"Lại đây!" (BB: =]]]] giống gọi chó quá.... =]]]])
Một câu mệnh lệnh đơn giản của hắn nhưng lại có sức mạnh làm cho nội tâm của nàng kinh động. Cuối cùng, nàng vẫn là đành phải khuất phục thế lực ác ma của hắn, chầm chậm dây dưa tiến đến gần.
Tề Ngạo Vũ trừng mắt, hắn thật sự không có một chút tính nhẫn nại nào cả, dùng một tay bắt lấy nàng, kéo nàng đến bên hắn, dùng hai chân kẹp lấy nàng.
"Oa, đừng có làm ta đau..." Nàng dùng tay nhỏ bé bụm mặt lại, "Ta không phải là cố ý cãi lời của ngươi. Nhưng mà... Nhưng mà..."
"Ngươi bụm mặt làm cái gì? Ta không có đánh ngươi". Hắn tức giận gỡ tay nàng xuống, dùng ngón trỏ của mình khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, dùng ánh mắt anh minh uy quyền chặt chẽ khóa nàng lại, "Ngươi... Không ăn được tôm?"
"Ngươi biết?" Vân Nhu Y kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng ngay lập tức nàng lại sợ hắn sẽ không tin cho nên ra sức gật đầu, "Ta có một lần ăn trứng tôm, ngay lập tức bị khó thở, toàn thân đau nhức rất khó chịu".
"Ngu ngốc! Chuyện này vì sao lại không nói sớm? Vạn nhất nêu không cẩn thận ăn phải thì thế nào?" Tề Ngạo Vũ mắng yêu. (BB: hai mắt mơ màng lỡn mợn quớ....)
"Ta trước giờ luôn rất cẩn thận, lúc nào cũng chú ý không ăn trứng tôm". Nàng thật sự cảm thấy bị mắng rất là oan ức, mạng nhỏ là của nàng, sao nàng lại có thể không biết quý trọng chứ!
Hắn vẫn nhất quyết không cho là đúng, trợn mắt liếc nàng một cái, hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, khẽ vuốt ve, khẽ buông tiếng thở dài, điểm yêu lên trán của nàng một cái, "Ngươi thật không hề dễ nuôi dưỡng đâu!" (BB: oa oa oa....lỡn mợn nữa kìa...Vũ ca đáng yêu quớ.)
"Ách..." Nàng đương nhiên biết bản thân rất phiền toái, nhưng, nàng tình nguyện thà là để hắn lớn tiếng mắng nàng cũng không muốn nghe hắn dùng cái giọng nói ôn nhu cảm thán này nói chuyện với nàng. Nâng bàn tay nhỏ bé hoàn hảo lên, đặt trước lồng ngực rắn chắc của hắn, đẩy ra, nói: "Đừng dựa sát vào như vậy, ta nóng quá...".
Hơi thở nóng rực như mặt trời của hắn cuồn cuộn không dứt, cứ thế hướng về phía nàng mà thổi, hại nàng tim đập như đánh trống, hai gò má nóng bừng.
"Nóng?" Hắn cười gian tà, nụ cười đó làm tim nàng đập thình thịch, nhưng căn bản là nàng cũng không hiểu làm sao lại hồi hộp như vậy.