Hạo Nam không biết Điền Điền nói cái gì,nhưng rồi Điền Điền lái xe đến chỗ có cái hồ vô cùng rộng cũng gần về nhà rồi.
“Chỗ này là chỗ nào vậy,sao lại dừng ở đây”“Ở đây là hồ sen mà có cả bông súng ở đây nữa,tụi mình bắt cá ở đây”Hạo Nam ngây người rồi đi theo Điền Điền,ở đó chiếc xuồng nhỏ nên là cả hai lên xuồng Điền Điền cầm cây chèo xuồng“Như vậy có được không đó.
Người ta mà thấy không hay lắm đâu”“Không sao đâu,hồ này là vô chủ nên không ai nói gì hết đó”Hạo Nam thở phào nhẹ nhõm,cuối cùng cũng quãng được một khúc nơi mà có khá nhiều bông súng nên là Hạo Nam ngồi câu cá ở đó còn Điền Điền thì hái bông súng.
Điền Điền nói với Hạo Nam“ Hạo Nam nè,cậu biết không chỗ này là không chỉ là cái hồ đâu mà còn là kỉ niệm với mẹ mình đó”“Sao có kỉ niệm vậy”“Chỗ này là ngày xưa ba với mẹ mình lần đầu tiên gặp nhau đó”“Vậy hả”“Ừ”Chuyện tình của mẹ Điền Điền“Coi kìa ba chị em kia không cho cha đúng là xấu hổ quá đi”“Cô nói ai không có cha hả”Doãn Ngọc tức điên lên liền lấy cặp sách ném vào đầu cô gái kia mà lớn giọng “Cô nói thử xem coi bản mặt cô không còn nhìn đường không hả”,cô gái ấy đau đớn “Tôi nói cô đó,đồ không không có cha”.
Doãn Ngọc tát cô gái này một cái tát thật mạnh mà lớn giọng“Cô chưa biết chuyện thì đừng có mà nói suông”,lúc này có hai người con trai chạy đến ngăn cản“Chị hai đừng đánh nhau nữa,mình về nhà đi”.
Doãn Ngọc đứng dậy phủi áo dài trắng khỏi bụi bẩn mà tươi cười với hai đứa em của mình“Doãn Mộc,Doãn Diệm”,năm đó Doãn Ngọc là nữ sinh tuổi nổi tiếng là xinh đẹp có đều là khá là ương bướng còn Doãn Mộc và Doãn Diệm thì giống nhau như đúc.
Trong cái xóm này ba chị em Doãn Ngọc nổi tiếng là sinh đôi ba ai cũng nể phục,Doãn Mộc là em trai thứ hai tính tình thì hòa nhã hiền lành không thích đấm đánh và cũng đẹp trai.
Còn Doãn Diệm là em trai út tính tình thì lúc nóng lúc lạnh,thường hay bảo vệ chị gái và ủng hộ chị gái hết mình.
“Mẹ Doãn Ngọc đâu rồi,chị coi con gái chị làm gì con gái tôi này”“Con gái tôi làm gì con gái chị”“Nó đánh con tôi bầm dập rồi.
Chị coi đấy”Doãn Thi thì không ngạc nhiên cho lắm,cùng lúc là ba chị em đều đi học về Doãn Thi lao về phía Doãn Ngọc“Có phải con đánh nhau với con dì Lan đúng không”.
Doãn Ngọc gật đầu liền bỏ cặp sách xuống ghế và ngồi nói với dì Lan“Dì biết sao tôi đánh con dì không.
Cô ta nói mẹ tôi người đàn bà mất nết không đáng xấu hổ đấy,dì làm gì mà nháo nhào vậy”.
Dì Lan lớn giọng“Chị coi đó con gái chị ăn nói như thế đó.
Thì cũng đúng mà chị là loại người như vậy,con tôi nói có sai đâu”,Doãn Thi nghe câu nói này thì nổi điên lên thì khép quạt lại và tát dì Lan một cái tát và lôi thẳng vào trong nhà đẩy ngay cái bàn thờ.
“Đây là chồng tôi ở trên này nè,chồng tôi hi sinh ở chiến trường mà dám nói tôi là người như vậy coi được hả.
Lần cuối cùng tôi gặp chồng tôi khi còn mang thai ba đứa con,con gái tôi nó đánh là đúng rồi đấy,chị mau đốt nén nhang xin lỗi chồng tôi đi”Dì Lan nhìn bài vị ảnh thờ thì quả nhiên là chồng của Doãn Thi là quân bộ đội vậy mà lỡ lòng nào xúc phạm dì Lan xấu hổ vẫn nghiến răng không thừa nhận“Thì đã sao đứa trẻ không có cha thì không được dạy dỗ đoàng hoàng rồi”.
Lại bị Doãn Thi cho một cái tát nữa “Con tôi không thể đánh người bừa bãi được,nể tình chị vì gia đình mới chuyển về đây mời chị về cho”,dì Lan tức giận đi về còn Doãn Thi nhìn Doãn Ngọc một cái“Mẹ à,do con dì ấy gây sự trước.
Nên con mới đánh”“Mẹ biết,nhưng con quỳ xuống dưới gốc kia cho mẹ”Doãn Ngọc sầm mặt lại,đến chỗ bàn thờ mà quỳ một lát sau Doãn Ngọc vẫn quỳ ở đó thì Doãn Mộc cầm hộp thuốc đến chỗ Doãn Ngọc“Chị hai,mẹ không có ý phạt chị đâu.
Để em băng bó vết thương cho chị”,Doãn Ngọc nhìn em trai rồi đứng dậy ngồi lên ghế và đưa tay cho Doãn Mộc.
Trong lúc Doãn Mộc đang xử lý vết thương,Doãn Ngọc mới nói“Doãn Mộc,em biết không chị không muốn mẹ chúng ta bị thiệt thòi bởi tin đồn ác nghiệt kia được.
Ba chúng ta phải đoàn kết bảo vệ mẹ,dù ba không còn chúng ta phải bảo vệ mẹ có biết không.
Có người biết sự thật,có người thì không”.
Doãn Ngọc ngồi cười với bàn thờ nhìn ảnh di vật mà thốt lên“Ba yên tâm mà yên nghỉ,ba đứa chúng con sẽ bảo vệ mẹ.
Ai động đến mẹ thì con không cho người đó yên đâu”,xử lý vết thương xong xuôi Doãn Ngọc bước ra sân tưới rau mới phát hiện mình đã quỳ gối tới chiều rồi sao.
Cô nhớ trên đường cùng hai đứa em đi học về có đi ngang cái hồ sen thầm nghĩ tới mùa củ sen,cô liền lấy rổ tre đi ra ngoài đến chỗ hồ sen đào củ sẵn có cua cá ốc gì đó về nấu ăn cho mẹ.
Ở hồ sen,nước trong hồ cũng rút xuống xem ra là tới đầu gối Doãn Ngọc liền bước xuống hồ hai tay liền cúi xuống mò mẫm để đào lấy của sen,khoảng chừng chốc lát cô cũng đào được - củ sen vui mừng liền tiến vào bờ mà về nhà.
Bước khoảng chừng vài bước sẽ tới bờ rồi,ngờ đâu cô giật mình cảm thấy chân mình có bàn tay đang nắm sau đó liền ngoi là một chàng trai.
“Trời ơi,có phải Doãn Ngọc con của Doãn Thi không vậy”Thì tình cờ bị mấy dì trong xóm nhìn thấy,rồi Doãn Ngọc liền nhìn chàng trai ấy rồi hét lên“Ma da” rồi ba chân bốn cẳng chạy lên bờ rồi một mạch về nhà.
Cô vừa chạy về đến nhà,thì ở đâu có mấy dì trong xóm đến nói với Doãn Thi“Chị tin tôi đi,tôi tận mắt thấy con gái chị tắm sông với trai đấy”“Chị nhầm không,con gái tôi có thể tắm sông có thể tắm sông với hai đứa em nó thôi”“Không nhầm đâu,tôi tận mắt thấy nó tắm sông với trai đó”.