Vào ngày valentine, Giải Dương nghỉ một ngày thu âm cùng Kha Lam và Hứa Thần Hạo, đến dự họp báo ra mắt album mới của Đồng Kiếm.
Kết thúc họp báo, chủ đề IUD mới xuất hiện cùng nhau sau nửa năm hợp thể bạo nổi, thông tin Đồng Kiếm phát hành album (Đồng ngữ) nhanh chóng leo lên top hot search, ca khúc chủ đề của album (Ngô Đồng nói) cũng từ từ leo lên hot search.
Gần như cùng lúc với (Đồng ngữ) phát hành, official website Dương Hành cũng tuyên bố phát hành phim mini (Tận thế luân hồi), các thành viên khác của IUD cũng đã share về tường để quảng bá.
Một cộng một lớn hơn hai, Đồng Kiếm với Kha Lam nhiệt tình share qua share lại, tác phẩm của họ nhanh chóng thu hút sự thảo luận rộng rãi.
…
Trong phòng họp nhỏ của Dương Hành.
Thật hiếm khi có một lần IUD và Hồ Tiêu tập trung lại với nhau, hồi hộp chờ đợi phản hồi của công chúng về bộ phim mini (Tận thế luân hồi).
Hồ Tiêu không khỏi suy nghĩ lung tung, nói: “Đây là tác phẩm đầu tiên của Kha Lam ra mắt sau khi thông báo lấn sân diễn viên. Công chúng có thể chấp nhận Kha Lam lấn sân thành công hay không còn phụ thuộc vào việc tác phẩm này có thể bùng nổ được bao lâu. Chỉ cần lần này phản ứng của mọi người tốt, thì sau này phản ứng của bộ phim truyền hình đầu tiên do Kha Lam đóng chính không tốt lắm thì mọi người cũng sẽ vẫn khoan dung hơn một tí.”
Đồng Kiếm còn hồi hộp hơn cả Kha Lam, ngay cả album mới của hắn vừa phát hành còn không thèm quan tâm, nghe vậy lập tức hướng lên trời lậy tám hướng: “Bah, Bah, bộ phim truyền hình đầu tiên của Anh Lam nhất định sẽ có phản ứng tốt. Anh Tiêu đang nói bậy, các thần linh ngàn vạn đừng tin lời ảnh nói!”
“Bình luận bắt đầu bạo kìa!”
Khi mọi người nghe thấy Hứa Thần Hạo bảo, họ cúi đầu xuống và đồng loạt lướt điện thoại.
Kha Lam hít thở không thông, sau khi chuẩn bị tinh thần liền mở bình luận ra.
Vài phút sau, tất cả đều nhìn về phía Giải Dương.
Giải Dương để điện thoại xuống, liếc nhìn mọi người một cái rồi nói: “Kha Lam … Quay phim quá tốt, mọi người nhập cảnh quá sâu, nên trước tiên chỉ thảo luận về cốt truyện.”
Hồ Tiêu nói: “Họ rõ ràng là đang thảo luận về việc nhà biên kịch điên rồ nào đã thiết kế cốt truyện đầy lưỡi dao này, khóc la hò hét phải gửi lưỡi dao cho nhà biên kịch.”
Hứa Thần Hạo tiếp tục: “Có bình luận thì đến cái khóc, còn hai người còn lại đang nguyền rủa biên kịch.”
Đồng Kiếm lấy tay áo lau mắt, giọng nói ong ong:”Không được, tuy rằng tui đã xem phim mini này rất nhiều lần, nhưng tui vẫn muốn khóc khi nhìn thấy thứ liên quan đến cốt truyện.”
Kha Lam thận trọng hỏi: “Đây cũng coi là một phản ứng tốt, đúng không?”
Mọi người cùng nhau nhìn Kha Lam, sau đó Đồng Kiếm dẫn đầu vừa hoan hô vừa chạy nhanh về phía Kha Lam, vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng! Đương nhiên là phản ứng tốt rồi! Anh Lam, anh đã diễn hay như vậy, không hỏa thiên lý nan dung!”
…
(Đồng ngữ) và (Tận thế luân hồi) nhau bùng nổ, đại bạo luôn.
Chỉ trong một ngày, (Đồng ngữ) đã lọt vào các bảng xếp hạng ca khúc mới và bảng xếp hạng những ca khúc hit của các web âm nhạc lớn. Với ca khúc (Ngô Đồng nói) phát hành trước đó, ba ca khúc của (Đồng ngữ) sau khi lọt vào top , nhanh chóng lao lên vị trí (Giấy cắt) đang đứng đầu.
(Tận thế luân hồi) đã khiến một nhóm lớn khán giả khóc trong ngày lễ valentine, sự thảo luận cũng như mức độ nổi tiếng lấn át tất cả các bộ phim lớn ra mắt vào ngày lễ valentine.
Nhà biên kịch cẩu độc thân bị cư dân mạng ghét bỏ.
Tất cả các nhà đầu tư trong ngành vẫn đã nhìn thấy tiềm năng tương lai của Dương Hành thông qua album chất lượng cao của Đồng Kiếm và bộ phim mini chất lượng cao của Kha Lam.
Nói một cách chính xác, họ đã nhìn thấy sức mạnh của ông chủ Dương Hành, Giải Dương. Có tổng cộng bài hát trong (Đồng ngữ). Giải Dương chịu trách nhiệm sản xuất bài hát. Trong số đó có những bản tình ca chậm dành cho công chúng hát, những bài hát nhanh bùng nổ với kỹ năng trình diễn và tẩy não cao, còn một số bài làm hài lòng giới chuyên môn…….Phong cách thay đổi, mọi mặt đều chu đáo, có thể nói là đầy chân thành. Phim mini (Tận thế luân hồi), biên kịch Giải Dương, phối nhạc Giải Dương, soạn nhạc Giải Dương……Hai tác phẩm này gần như có thể nói chỉ có một mình Tạ Dương hỗ trợ.
Đây là một ông chủ mạnh rất đáng để đầu tư và hợp tác.
…
Giải Dương nhận được cuộc gọi từ Phương Thành Nam.
“Chị Dương hỏi khi nào cậu rảnh, Chị ấy muốn mời cậu đi ăn tối.”
Xong.
Giải Dương cười và nói: “Ngày mai có được không?”
“Được, tôi sẽ bảo chị ấy.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phương Thành Nam, Giải Dương trở lại phòng họp nhỏ và bắt đầu phát sóng trực tiếp với Đồng Kiếm và những người khác như đã hứa.
Mọi người đã thảo luận trước khi phát sóng, buổi phát sóng trực tiếp chỉ kéo dài trong hai giờ, mới có bốn người, mỗi người có nửa giờ.
Nội dung buổi phát trực tiếp cũng đã được xác định, có thể đưa khán giả đi một vòng và cho khán giả thấy khung cảnh phong phú xung quanh trong Dương Hành, phòng tập nhảy, hoặc hát và chơi nhạc cụ cho khán giả xem……
Là ông chủ, Giải Dương tất nhiên là người cuối cùng cầm điện thoại di động.
Đồng Kiếm là người đầu tiên cầm điện thoại di động, hắn có nhiệm vụ đưa khán giả vào kho chứa đồ. Khi hắn lật máy quay đến căn phòng, tất cả những người hâm mộ theo dõi buổi truyền hình trực tiếp đều phát cuồng.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp có tiếng la hét và van xin, dày đặc từng người một, chặn chặt hết màn hình phát sóng trực tiếp.
Cừu Hành cau mày, vươn tay tắt bình luận, nhìn khung cảnh xung quanh chen chúc nhau, khuôn mặt anh trở nên tối sầm – không nhìn thấy Giải Dương đâu hết!
Anh gạt tay sang một bên và tiếp tục giải quyết công việc.
Không biết đã qua bao lâu, lời nói của Đồng Kiếm khiến Cừu Hành chú ý.
“Các bạn muốn búp bê ư? Có thể nha, nhưng Dương Dương bảo sẽ không làm búp bê của cậu ấy nữa, anh Hạo cũng không làm nữa, nếu sau này làm cũng chỉ có của tui với anh Lam thui nha!”
“Tại sao Dương Dương không làm á? Hình như là do người nhà Dương Dương không thích!”
Cừu Hành ngừng xem tài liệu, nhìn về màn hình phát sóng trực tiếp. Không biết có phải trùng hợp không, vừa nhìn sang, bóng dáng Giải Dương đã xuất hiện ở góc màn hình.
Giải Dương cúi xuống và lấy ra một con búp bê Đồng Kiếm từ trong hộp, cậu mở hộp quen tay mà xé chiếc quần của con búp bê ra.
“Gì mà chơi xã trò lưu manh zậy trời???? ai đang dở trò lưu manh với tui?????”
Giọng nói khó hiểu của Đồng Kiếm vang lên, sau đó màn hình phát sóng trực tiếp đột nhiên rung chuyển, cuối cùng nhằm vào Giải Dương, sau đó màn hình nhanh chóng chuyển về phía Giải Dương.
“Dương Dương, sao em lại cởi quần con búp bê của anh? mặc vào mặc vào nhanh lên, rất nhiều khán giả đang xem đó!”
Giải Dương cười nói: “Búp bê của anh thật đáng yêu, Sợ cái gì người xem.”
Bốp!
Cừu Hành đập văn kiện, cầm điện thoại di động tắt phòng phát sóng trực tiếp.
Sau mười phút, anh kìm nén hơi thở và mở lại phòng phát sóng trực tiếp.
Lúc này, hình ảnh phát sóng trực tiếp đã chuyển từ phòng chứa đồ thành phòng tập nhảy, Hứa Thần Hạo chỉ điện thoại di động vào giữa phòng tập nhảy và nói: “Thường thì mọi người đều tập vũ đạo ở đây. Bây giờ để Đồng Kiếm biểu diễn tài năng nhảy bài mới của cậu ấy cho các bạn xem! Lần đầu tiên nhảy đó, các bạn thật may mắn.”
Giữa màn hình, Đồng Kiếm đã bắt đầu hát theo nhạc mà nhảy lên. Những động tác đẹp trai và mạnh mẽ của hắn rất bắt mắt. Nhưng ánh mắt của Cừu Hành lại rơi vào Giải Dương, người đang nói chuyện với kha Lam trong góc.
Gần như vậy?
Cừu Hành cau mày.
Ngay sau đó Hứa Thần Hạo cũng xuất hiện trong màn hình, anh ấy ngồi bên cạnh Giải Dương, cậu liếc xéo về phía Hứa Thần Hạo, sau đó mỉm cười đưa tay lên vỗ vai Hứa Thần Hạo, cơ thể gần như dựa vào Hựa Thần Hạo.
Bàn tay đặt trên tài liệu của Cừu Hành nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch.
Vài phút sau, Đồng Kiếm vừa hát vừa nhảy xong, hoan hô chạy về phía ba người đang ngồi cùng nhau. Ngồi ở giữa, Giải Dương bị Đồng Kiếm vồ tới, và gần như hoàn toàn bị Đồng Kiếm đè xuống dưới.
Bộp!
Cừu Hành tức giận đến mức đặt điện thoại xuống bàn và hít một hơi dài.
Thật là một mớ hỗn độn … sao một chút đề phòng cũng không có! Tại sao lại để người ta đè xuống dưới như vậy được!
Lần này, Cừu Hành kiên trì trong hai mươi phút xong mới vào phòng phát sóng trực tiếp một lần nữa. Lần này, nhóm IUD chuyển đến phòng hát rồi, Đồng Kiếm đang hát mấy bài lung tung, Hứa Thần Hạo đang cùng Đồng kiếm đàn guitar, Kha Lam … Kha Lam vẫn nói chuyện ở bên Giải Dương, hai người cực gần nhau, đặc biệt gần, tay Kha Lam vẫn đặt ở trên chân Giải Dương.
[Em sẽ nắm tay, ôm, hôn và thậm chí lên giường với họ]
Những gì Giải Dương từng nói chợt lướt qua tâm trí anh, Cừu Hành lo lắng giật giật ngón tay, lại đưa tay ra để tắt điện thoại.
Lúc nói thì cũng không sao, nhưng lúc nhìn thấy rồi….. Cừu Hành tiến đến phía sau ghế và nhìn vào tờ lịch trên bàn.
tháng , ngày lễ valentine.
Mặt mày anh trở nên u ám và áp lực.
Sau khi anh ấy qua đời, liệu Giải Dương có ngồi với ai đó rất thân mật trong ngày lễ tình nhân không?
…
Nửa giờ sau, Cừu Hành lại cầm điện thoại di động vào phòng phát sóng trực tiếp.
Khuôn mặt của Giati Dương xuất hiện ở chính giữa màn hình, phía sau cậu là Đồng Kiếm và những người khác ngồi xếp hàng. Giải Dương camera, nói: “Tôi không biết chơi cái gì, hay là cùng mọi người trò chuyện vậy.”
Cừu Hành chạm vào mặt Giải Dương trên màn hình.
Anh đã không nói chuyện với cậu gần ba ngày.
“Đúng vậy, gần đây tôi đều ăn cơm hộp, vì việc thu âm album đang rất gấp.”
Cừu Hành cau mày.
Tôi đã nói đừng ăn cơm hộp, sao em lại không nghe lời.
“Người đại diện không quản được tôi, bởi vì tôi là ông chủ.”
Sùy, đây là lý do vô lý của em sao?
“À, Thụ Vưu đang giúp tôi làm album. Anh ấy và tôi gặp nhau trong buổi diễn chia tay của IUD … Tốt tốt tốt, không phải là một buổi biểu diễn chia tay. Thụ Vưu rất tốt, ở chung rất tốt, anh ấy rất rất tốt với tôi.”
Long Thụ Vưu, con trai của Long gia, một tiểu thiên tài, người quá yêu âm nhạc.
Khóe miệng Cừu Hành kéo xuống.
Chết tiệt, cùng sở thích.
“Đúng vậy, biên kịch của ( Tận thế luân hồi) là tôi, không phải là báo thù cho tình nhân gì cả… tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời được đề cập trước đây có đúng không?”
Cừu Hành dừng lại, nhìn Giải Dương trong buổi phát sóng trực tiếp.
Đồng Kiếm đang la ó, Giải Dương cầm cái gối trong tay ném lại trên mặt Đồng Kiếm, sau đó lại nhìn phát sóng trực tiếp, cười đáp: “Các bạn đoán xem có phải thật hay không?”
Là giả!
Cừu Hành chạm vào mặt Giải Dương trên màn hình và chọc mạnh.
Nó là giả! Đồ dối trá xảo quyệt!
…
Sau khi trò chuyện một lúc, Hồ Tiêu xuất hiện phía sau máy quay trực tiếp, chỉ vào cổ tay Giải Dương, ra hiệu hai tiếng đồng hồ đã gần đến rồi.
Giải Dương nhận được tín hiệu và thay đổi chủ đề đúng lúc, nói: “Tôi đã viết một bài hát cho ngày lễ tình nhân này, tên là (kỳ tích) cậu nghiêm túc nhìn vào máy quay phát sóng trực tiếp, như thể đang nhìn ai đó qua máy điện thoại “Nghe này.”
Cừu Hành nhận ra điều gì đó, và những ngón tay đặt trên bàn vô thức cuộn lại.
Giải Dương chống tay sang một bên, nhặt cây đàn mà Hứa Thần Hạo đã dùng trước đó, kiểm tra sơ qua âm sắc rồi xem qua trực tiếp, gảy dây đàn.
Giai điệu của sự chữa lành nhẹ nhàng vang lên, sau mười giây, Giải Dương bắt đầu hát, kể một câu chuyện đẹp với ca từ đơn giản và dễ hiểu.
Trong rừng có một con thỏ bị bệnh lạ, tính tình kỳ lạ, thích đi dạo một mình. Một ngày nọ, một con chim nhỏ bị thương đã đột nhập vào tổ của nó, và ở lại đó không đi.
Con thỏ hung dữ, hung dữ với con chim, nhưng lại lúng túng băng bó vết thương trên tay cho con chim. Hai đứa sống mơ hồ sống cùng nhau, trải qua một mùa đông nương tựa vào nhau, rồi dần dần có tình cảm với nhau. Tuy nhiên, khi mùa xuân đến, con thỏ lại vì bệnh của mình muốn xua đuổi con chim một cách tàn nhẫn.
Sau vài lần trằn trọc, con thỏ cởi bỏ khúc mắc và quyết định ở bên chú chim đến hết đời. Con chim nhỏ hàng ngày đi tìm thức ăn cho con thỏ ốm nặng, rồi điều kỳ diệu đã xảy ra, con thỏ dần lành bệnh và cả hai sống hạnh phúc bên nhau cả đời.
Sau khi hát một bài hát, Đồng Kiếm vỗ tay thật mạnh.
Giải Dương nhìn vào truyền hình trực tiếp, mỉm cười, và nói: “Xin lỗi, bài hát viết tạm thời, nó khá thô và lời bài hát cũng rất ngây thơ, tôi hy vọng mọi người sẽ không ghét bỏ nó.”
Cậu nhìn màn hình trực tiếp vài giây. Sau đó, nói: “Chương trình phát sóng trực tiếp sắp kết thúc … Chúc mừng ngày lễ valentine.”
Vinh Đỉnh.
Cừu Hành di chuyển cơ thể cứng đờ của mình, từ từ đưa tay ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Giải Dương trong màn hình, sau đó di chuyển và nhấn vào icon một món quà.
Một trái tim tình yêu nhỏ bay ra khỏi hộp quà và bay về phía mặt Giải Dương.
Hầu kết trượt trượt và nói, “Chúc mừng ngày lễ valentine.”