Cừu Hành chỉ cho phép mình buồn nửa giờ.
Nửa giờ sau, anh tỉnh táo hơn, bắt đầu sắp xếp tang lễ cho mẹ mình.
Anh lần lượt gọi điện cho bên nhà ngoại mình, rồi đến Liễu Toa, Hà Quân và những người khác, thông báo về sự ra đi của mẹ mình, sau đó liên lạc với tất cả những người cần liên lạc, chẳng hạn như viện điều dưỡng, công ty tang lễ, và bên nghĩa trang.
Giải Dương không quá an ủi Cừu Hành, chỉ đảm bảo mình luôn đứng ở một chỗ khi Cừu Hành quay lại là sẽ nhìn thấy cậu.
Trong vòng chưa đầy hai giờ, tòa nhà nhỏ yên tĩnh nằm sâu trong viện điều dưỡng đã bị người tứ phía vây quanh.
Khi càng có nhiều người đến, cảm xúc của Cừu Hành ảm đạm đi, anh giống như một con ốc sên, thu nhỏ phần mềm bên trong thành một hình tròn, và giấu nó bằng một lớp vỏ dày.
Anh cả Lưu Giang đến trách mắng: “Lúc mẹ cháu sắp chết mà sao không thông báo sớm hơn, con trai như thế đấy, nghe nói mấy hôm còn dẫn mẹ cháu đi— “
“Câm miệng” Giải Dương, người vẫn luôn lặng lẽ ở sau Cừu Hành, đột nhiên bước ra, dừng lại trước mặt Lưu Giang, lạnh lùng nói:
“Không đến lượt ông chỉ trích A Hành.
Nếu ông còn nói thêm tôi cho người kéo ra ngoài đấy.”
Xung quanh nhiều người nhìn, Lưu Giang tức giận đến mức mở miệng mắng: “Mày nghĩ rằng mày là ai? Nói chuyện với tao như vậy á Em gái tao chết rồi, mày——”
“Hà Quân” Cừu Hành đột nhiên lên tiếng, đưa tay nắm lấy tay Giải Dương kéo cậu trở về,không thèm nhìn Lưu Giang, anh ra lệnh, “Đưa chủ tịch Lưu ra ngoài.”
Thậm chí còn không thèm gọi bác mà gọi luôn là Chủ tịch Lưu
Vẻ mặt của Lưu Giang khó coi khủng khiếp, còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lưu Trúc vội vàng chạy tới túm lấy.
Lưu Trúc hai mắt đỏ hoe, dường như đã khóc, gào với Lưu Giang: “Đại ca, anh làm sao vậy? giờ là lúc nào rồi? đừng có làm loạn lên được không?”
“Anh làm– “
Hà Quân tới trước mặt hai người bọn họ, lạnh lùng đưa tay ra: “Chủ tịch Lưu, xin mời.”
Lưu Giang cảm thấy xấu hổ không muốn đi, còn muốn chửi thêm một, hai, ba, bốn.
.
Lưu Trúc vừa giận vừa buồn, sau hai câu xoa dịu Cừu Hành và Giải Dương, ông ta kéo Lưu Giang đi.
Trong nhà yên tĩnh.
Giải Dương đột nhiên xoay người ôm Cừu Hành, đưa tay vỗ lưng anh dỗ dành: “Không cần phải để ý tới mấy người đó, em sẽ giải quyết, anh cứ ở với mẹ đi.”
Cừu Hành mạnh mẽ nhắm mắt lại ôm Giải Dương, cúi đầu cọ cọ mặt Giải Dương, anh trả lời một cách thản nhiên “Ừm”
…
Giải Dương tiếp đón khách bên ngoài, cậu quyết đoán và nhẫn tâm hơn Cừu Hành, cũng trầm ổn với chu toàn hơn.
Những người dám ỷ vào quan hệ nói nhảm đều bị cậu mời ra ngay tại chỗ, những người ủ vào mình là trưởng bối muốn nói chuyện với Cừu Hành đều bị cậu ngăn cản.
Dù là người thân của Cừu gia hay người nhà Lưu, cậu vẫn trấn áp tất cả những kẻ dám nhân cơ hội làm loạn.
Cậu đứng ở phía trước, giúp Cừu Hành tạo ra một không gian nơi anh có thể lặng lẽ đưa mẹ của mình đến cuộc hành trình cuối cùng.
Nhà tang lễ nhanh chóng được sắp xếp, Liễu Toa giúp bà thay quần áo và trang điểm, sau đó thông báo cho Cừu Hành, Phong Thanh Lâm và Giải Dương, cùng một số người đưa bà vào quan tài và đưa đến nhà tang lễ.
Sau đó, những người khách mới nhận thấy rằng Phong Thanh Lâm đang ở đó.
Phong gia gần đây náo loạn rất lớn, mọi người đều biết hành động của Cừu Hành sau chuyện này, nhưng Phong Thanh Lâm hiện tại lại xuất hiện ở tang lễ của bà ngoại, tín hiệu này thật sự rất vi diệu.
Không cần biết người khác nghĩ gì về anh ta, Phong Thanh Lâm mặc một bộ đồ đen sau khi xử lý tất cả các vấn đề trong nhà tang lễ, và đứng cùng Cừu Hành và Giải Dương trong tư thế người nhà cảm ơn.
Giải Dương nhìn Phong Thanh Lâm, sau đó nắm tay Cừu Hành, nói: “Anh có nhiều hơn là một mình em, còn có Thanh Lâm, Liễu Toa… tất cả mọi người đều ở đây.”
Cừu Hành không lên tiếng, mà siết chặt tay cậu.
……
Ba ngày dài nặng nhọc cuối cùng cũng trôi qua, mẹ của Cừu Hành, dưới sự chứng kiến của tất cả những người thân của mình, đã nằm yên bình và vững vàng trên mặt đất bên cạnh cha của Cừu Hành.
Các vị khách lần lượt rời đi, trước bia mộ chỉ còn lại ba người Giải Dương, Cừu Hành và Phong Thanh Lâm.
Phong Thanh Lâm đột nhiên nói: “Cháu sẽ đưa mẹ trở về đây càng sớm càng tốt.”
Nhìn bia mộ, Cừu Hành hoàn hồn trở lại, đưa tay chạm vào tấm hình của mẹ và cha của mình trên bia mộ: “Ừm.”
Phong Thanh Lâm một mình rời khỏi nghĩa trang.
Cừu Hành không hỏi anh ta sẽ đi đâu, mà đưa Giải Dương lên xe về nhà.
Khi chiếc xe từ từ lái đi khỏi nghĩa trang, Cừu Hành luôn nhìn ra bên ngoài xe không chút biểu cảm.
Giải Dương đưa tay ra và ôm Cừu Hành.
Cừu Hành định thần lại, thu lại ánh mắt và nhìn Giải Dương.
“Ngủ một giấc đi.” Giải Dương vuốt lưng anh , “Đã ba ngày anh không nhắm mắt rồi.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, thân thể cứng ngắc căng thẳng chậm rãi thả lỏng sau ba ngày, ôm Giải Dương cúi đầu xuống, nhắm mắt lại và hơi thở chậm lại.
“Giải Dương.”
“Ừm.”
“Anh sẽ không để em đưa anh đi như thế này… Anh không thể làm thế với em.”
Giải Dương điều chỉnh tư thế của mình, để Cừu Hành tựa thoải mái trong vòng tay của cậu, vuốt nhẹ lưng anh rồi trả lời: “Thật là trùng hợp, em cũng nghĩ vậy.”
Cừu Hành siết chặt vòng tay của mình.
“Anh lớn hơn em chín tuổi.”
“Tám tuổi rưỡi.”
“Ồ, tám tuổi rưỡi.” Giải Dương cúi đầu hôn lên tai Cừu Hành, “Vậy anh phải cố gắng lên, sống lâu hơn em tám năm rưỡi, v.v … Hết thời gian thì cùng nhau đi, không ai được nhường ai hết.”
Cừu Hành cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cậu, càng ôm chặt cậu hơn: “ừm.”
…
Tang lễ kéo dài ba ngày đã tiêu hao thể lực của Cừu Hành.
Mặc dù tang lễ đã kết thúc, Giải Dương đã bắt anh phải ngủ bù một ngày nhưng không phải ngủ một ngày là khoẻ lại được.
Bây giờ mà anh bước ra ngoài, mọi người nhìn thấy anh sẽ ngay lập tức nhận ra đây là một bệnh nhân.
Thân hình gầy gò, kiểu tóc đặc biệt, nước da không khoẻ mạnh… bệnh tật một lần nữa che giấu đi vẻ rực rỡ của cơ thể anh.
Vào ngày thứ tư sau tang lễ, Giải Dương nhìn thấy một bức ảnh chụp trộm của cậu và Cừu Hành trên Weibo.
Trong bức ảnh, cậu và anh đang đi dạo trong khu, có thể là do trời quá tối vad đèn đường quá xấu, không thể che đi được hơi thở của người bệnh.
Người đã đăng bức ảnh này là một tài khoản cá nhân.
Caption rất giật gân: Tôi phát hiện ra rằng tôi sống cùng khu với Giải Dương, tôi tình cờ gặp cậu ấy và vị hôn phu của cậu đi dạo.
Chúa ơi, đây là Cừu Hành sắp không xong rồi sao?
Chỉ vì bức ảnh này mà tin đồn Cừu Hành sắp không xong truyền trên Weibo.
Vài ngày trước, hành động cầu hôn và của Giải Dương chua chát đến mức người ta hiểu thành Giải Dương đang an ủi Cừu Hành đang chết dần chết mòn.
Một số còn ác ý hơn, thậm chí còn đoán rằng Giải Dương làm vậy để ổn định cảm xúc của Cừu Hành, sợ Cừu Hành trước khi chết lại sửa lại di chúc.
Giải Dương cau mày, liên hệ với Tần Thành, kêu anh đi quan hệ công chúng, sau đó rời Dương Hành sang Vinh Đỉnh
Cừu Hành đang duyệt tài liệu, anh hỏi: “Không phải là Dương Hành có việc hửm? Sao em lại tới đây?”
“Đến kiểm tra, xem có phải anh giấu tiểu yêu tinh nào trong văn phòng không.” Giải Dương trả lời.
Trực tiếp ngồi trong lòng ngực của Cừu Hành, nhìn anh.
Cừu Hành lập tức ôm Giải Dương, giáo huấn: “Tiểu yêu tinh nào?nói bậy bạ.”
Đây là thói quen mới của Cừu Hành sau khi mẹ anh chết.
Một khi gặp Giải Dương là anh sẽ bám chặt lấy cạu, như thể anh sợ cậu cũng sẽ biến mất vậy.
Sau khi quan sát khuôn mặt của Cừu Hành, Giải Dương nghiêng người và hôn anh ấy rồi nói, “Rõ ràng là anh rất đẹp trai, người chụp ảnh có lẽ bị mù.”
Cậu đưa điện thoại di động của mình ra trước mặt anh và bật Weibo, share một bài trên hot search, rồi viết: Tôi vừa quan sát rồi, Cừu Hành vẫn rất đẹp trai, ít nhất anh ấy có thể sống thêm trăm tuổi nữa.
Sau đó Cừu Hành mới hiểu Giải Dương qua đây làm gì, anh nhìn vào bức ảnh chụp lén trên màn hình điện thoại của cậu rồi nói: “Tôi xin lỗi.”
“Sao anh lại nói xin lỗi? Rõ ràng là những người này đang nói bậy bạ.” Giải Dương lại hôn anh một cái, sau đó đứng lên, cười nói: “Làm việc chăm chỉ nhé, sau cuộc họp em sẽ chăm sóc anh.”
Cừu Hành giữ chặt tay Giải Dương, không mở mồm nhưng anh rõ ràng là không muốn để cậu đi.
Giải Dương dừng lại và cúi xuống gần Cừu Hành
Cừu Hành ấn ót cậu xuống, nâng niu và hôn cậu một cách dịu dàng.
“Dương Dương.”
Giải Dương yên lặng nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành chạm vào lông mày của Giải Dương, đột nhiên nở nụ cười, mặc dù nụ cười có chút mờ nhạt, sau đó anh đứng dậy nắm lấy tay Giải Dương nói: “Đi thôi, anh đưa em về với Dương Hành.” Giọng điệu và thần thái hiếm có trong những ngày qua.
Giải Dương cũng cười và gật đầu: “Được rồi.”
Cừu Hành đưa Giải Dương đi lên tận tầng trên, đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức xuất hiện ở Dương Hành, trừ lần anh lẻn lên.
Lúc này anh không chút xấu hổ, nắm tay Giải Dương vào Dương Hành, không chịu buông ra cho đến khi tiễn cậu đến văn phòng.
“Họp xong nhớ sang đấy.”
Giải Dương gật đầu.
Cừu Hành hôn lên lông mày cậu, sau đó nhìn cậu vài giây trước khi quay người rời đi.
Ngay khi anh rời đi, Tần Thành lập tức cầm điện thoại di động bước vào, có chút ngập ngừng hỏi: “Ngài… thế nào rồi?”
“Anh ấy đã khỏe hơn rồi,” Giải Dương đáp và ra lệnh, “Bảo đoàn đội để ý chuyện trên mạng, có người bàn tán về sức khỏe của Cừu Hành thì nhớ xử lý chúng sớm nhất có thể, tôi cũng bảo Hà Quân rồi.”
Tần Thành gật đầu và hỏi: Họp nhé? Có một số công việc yêu cầu cậu phải tham dự, đều là mấy sự kiện có quy mô lớn.”
“đi thôi.”
…..
Từ hôm nay trở đi, Cừu Hành đã chủ động điều chỉnh trạng thái của mình.
Anh có ý thức ăn ít hơn và nhiều bữa hơn, ngủ nhiều hơn và nghỉ ngơi nhiều hơn, cố gắng làm cho khuôn mặt của mình biểu cảm hơn và nói chuyện nhiều hơn với Giải Dương.
Anh ấy đang cố gắng trở nên tốt hơn.
Giải Dương đã làm việc chăm chỉ với Cừu Hành, đến Vinh Đỉnh để cùng Cừu Hành ăn trưa và trà chiều đúng giờ mỗi ngày.
Sau bữa tối, cậu đưa anh đi dạo để tập thể dục.
Buổi tối, cậu dành ra một hoặc hai tiếng để tập trung vào việc chăm sóc cơ thể Cừu Hành bằng sức mạnh dị năng.
Ngay sau đó, vào tháng , Cừu Hành thực hiện đợt điều trị cuối cùng của liệu trình đầu tiên.
Trong danh sách kiểm tra lần này, cân nặng của Cừu Hành thấp một cách đáng kinh ngạc.
Kirkman đặt danh sách kiểm tra xuống, nhìn Cừu Hành và khuyên: “Hãy chăm sóc cơ thể của ngaid trong hai tháng này đi.
Tôi sẽ trở lại Trung Quốc và làm việc với nhóm để điều chỉnh lại kế hoạch điều trị theo tình trạng thể chất hiện tại của ngài.
Chuẩn bị tinh thần, Khi đợt điều trị tiếp theo bắt đầu, anh sẽ phải nghỉ việc, ở lại bệnh viện trong thời gian dài và chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
”
Cừu Hành hỏi,“Nhất thiết phải nhập viện sao?”
“Phải rồi, trước khi phẫu thuật chính thức, mọi thay đổi trong khối u não của ngày sẽ bị thay đổi tiếp.
Ảnh hưởng đến kết quả của cuộc phẫu thuật, làm như vậy là có trách nhiệm với cơ thể của anh.”
Cừu Hành cau mày.
“Vậy thì nhập viện.”
“Cừu Hành nhìn Giải Dương.”
Giải Dương quay lại nhìn Cừu Hành và hỏi: “Nếu anh phẫu thuật xong rồi thấy Vinh Đỉnh bị em làm cho phá sản thì anh có tức giận đến mức không thèm tổ chức đám cưới với em không?”
Cừu Hành sửng sốt, nhíu mày, duỗi tay nhéo nhéo chặt lấy tay Giải Dương: “Nói bậy bạ gì đó …gì cũng được, nếu phá sản, tôi sẽ kiếm lại cho em.”
Giải Dương hài lòng cười hỏi: “Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, anh đưa việc của Vinh Đỉnh cho em xử lý nhé?”
“……” Cừu Hành và Giải Dương mười ngón tay đan vào nhau, anh gật đầu “ừm.”