Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

chương 137: mẹ hợp tác với con nhé

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào đầu tháng , lần điều trị thứ tư của Cừu Hành đã đến.

Trong thời gian Cừu Hành đang điều trị, Giải Dương đến bồn hoa dưới lầu ngồi xuống như thường lệ.

Dị năng trung tâm đang chạy với tốc độ cao, Giải Dương ngẩn người nhìn lá rơi trên mặt đất.

Sắp tới mùa thu, không bao lâu nữa hoa cỏ cây cối đều sẽ khô héo tàn lụi, cây cối rụng lá rất nhiều, thu thập dị năng sẽ trở nên rất bất tiện, và chậm chạp hơn.

Đây không phải là tin tốt.

Quá trình điều trị đầu tiên của Cừu Hành chỉ có năm lần, lần này là lần áp chót.

Sau khi điều trị, Cừu Hành sẽ có một thời gian hồi phục, kéo dài khoảng hai đến ba tháng.

Khoảng thời gian hồi phục này vốn là một cơ hội tốt để cậu lặng lẽ và tự tin sử dụng dị năng của mình để giúp đỡ cơ thể Cừu Hành, nhưng lại đến mùa đông.

Nếu không có đủ dị năng dự trữ mỗi ngày, thì hiệu quả nâng cơ của Cừu Hành chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng tình trạng thể chất hiện tại của Cừu Hành không cho phép cậu hạ hiệu xuất một chút nào.

Gánh nặng điều trị lại càng tăng lên, anh còn bận đối phó với phong gia, gần đây Cừu Hành đã gầy đi rất nhiều, mặc dù nước da của anh trông khá ổn nhưng thực tế vóc dáng của anh đã gầy đi rất nhiều.

Nhưng cậu không thể đưa Cừu Hành đi tìm một nơi có cây cối tươi tốt để trải qua mùa đông.

Bây giờ là thời điểm quan trọng để giải quyết gia đình phong gia, không thể bỏ đi.

Cậu cũng cần phải hiểu rõ về công việc của Vinh Đỉnh không bỏ đi được.

Sẽ thật tuyệt vời nếu có một nguồn cung cấp dị năng phù hợp.

Nghĩ đến điều này, Giải Dương tập trung vào dị năng.

Cậu muốn di chuyển cái hệ thống vẫn còn được cất giấu này …

“Sao em lại ngồi ở đây?”

Giải Dương định thần lại, ngẩng đầu nhìn và thấy Cừu Hành nhợt nhạt đứng trước mặt cậu, liền vội vàng đứng dậy lên và hỏi: “Tại sao lại đi xuống rồi? Khi nào điều trị kết thúc, anh có thấy khó chịu không?”

“Tôi không thấy em sau khi điều trị xong, điều đó làm cho tôi rất khó chịu.”

Giải Dương khựng lại, nhìn vẻ mặt vô cảm nhưng mồm nói lời yêu thương của Cừu Hành, bật cười rồi chủ động nắm tay Cừu Hành: “Em chỉ xuống đây đón nắng, phơi nắng một xíu.

Em hứa lần sau điều trị xong người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là em.”

Cừu Hành hừ lạnh một tiếng, nắm tay Giải Dương lại, sau đó đột nhiên buông Giải Dương tay, giúp Giải Dương phủi những vết bẩn trên lưng quần, cau mày nói: “Lớn từng rồi, lại còn ngồi xuống đất.

Mấy ngày nay nhiệt độ cao, trời nắng có gì đẹp mà phơi, không sợ bị cảm nắng à?”

“Bây giờ là mùa thu, làm sao mà bị cảm nắng được ạ.”

“Giải Dương.”

“Dạ?”

“Mẹ nói mẹ muốn đi xem showcase kỉ niệm một năm debut của em.”

Thời gian debut của Giải Dương khá mơ hồ.

Nguyên chủ ban đầu đã nhập IUD vào tháng , nhưng sau khi gia nhập nhóm, nguyên chủ ban đầu đã không chính thức xuất hiện trước công chúng cho đến ngày Giải Dương xuyên qua.

Sau khi Giải Dương đến, đó là tháng mới có buổi biểu diễn đầu tiên.

Tóm lại, thời gian rất hỗn loạn, fans không thể biết được ngày nào Giải Dương thật sự ra mắt.

Phần lớn fans thậm chí còn muốn lấy buổi biểu diễn của Giải Dương vào tháng làm thời điểm Giải Dương ra mắt chính thức, nhưng bản thân cậu lại không muốn xóa dấu vết của nguyên chủ nên sau khi thảo luận với Tần Thành, thì lấy giá trị trung bình và lấy kỷ niệm đầu tiên của cuộc gặp gỡ, một năm tròn ra mắt sẽ vào tháng .

Và mẹ của Cừu Hành, theo lời bác sĩ, là có thể kéo dài nhiều nhất đến cuối tháng Chín.

Sức khỏe của mẹ trong tháng hẳn rất yếu ớt, liệu bà có thực sự ổn ở một dịp sôi động như kỷ niệm một năm ngày ra mắt của cậu không? Liệu sức khoẻ có bị yếu đi không?

Giải Dương nhìn Cừu Hành đang cụp mắt xuống để giúp cậu phủi quần áo của cậu nói, “Được, em sẽ để lại ghế tốt nhất cho mẹ và anh.”

Sau đó anh nâng mắt lên nhìn cậu, gần người vào hôn Giải Dương: “Ừ.”

Vài giờ sau, kết quả kiểm tra tháng này của Cừu Hành được công bố.

Kirkman cầm đơn kiểm tra kích động và nói: “Khối u co lại nhanh hơn, vị trí thu nhỏ cũng rất lý tưởng.

Nếu tiếp tục như vậy, liệu trình điều trị thứ hai không cần phải hoàn thành, Cừu Hành có thể đạt được trạng thái phẫu thuật tốt nhất.”

Nói cách khác, sự tra tấn từ việc điều trị kéo dài này có thể kết thúc sớm hơn.

Giải Dương rất hài lòng, quay đầu nhìn Cừu Hành, chỉ thấy anh cau mày, trên mặt không có biểu hiện gì vui mừng.

Anh thay đổi ý định, hiểu ra và hỏi: “Lo lắng về hiệu quả của cuộc phẫu thuật?”

“Ảnh hưởng của cuộc phẫu thuật?” Cừu Hành chưa kịp trả lời, Kirkman đã tiếp lời và nói: “Cừu Hành, đừng lo lắng về chuyện này quá, chuyện điều trị này rất tốt, gần như là một phép màu vậy, cuộc chiến chống lại bệnh tật sắp kết thúc, cậu nên tự tin về điều đó.”

Cừu Hành thấy tâm trí của mình bị nhìn thấu, không còn giấu diếm nữa, anh bèn hỏi: “Nếu điều trị sau phẫu thuật không tốt, thì để lại di chứng gì?”

“Cừu Hành.” Kirkman không đồng ý nhìn Cừu Hành, “Đây không phải là điều mà anh nên để ý bây giờ.”

Cừu Hành không nói gì.

Giải Dương chủ động nắm tay Cừu Hành nói với Kirkman: “Nói cho anh ấy biết đi, nếu không anh ấy sẽ luôn suy nghĩ lung tung.”

Kirkman không còn cách nào khác, đành phải đáp lại: “Di chứng nhẹ, nặng, trung bình đều có: nói lắp, liệt mặt, động kinh, và trong trường hợp nặng, liệt nửa người, liệt nửa người, hoặc thậm chí trực tiếp trở thành một người thực vật.

Nhưng tôi hứa, Cừu Hành, tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh gây thiệt hại thứ cấp cho cơ thể của anh trong thời gian điều trị.”

Sau khi nghe Kirkman nói có thể bị liệt lửa người và sẽ bị trở thành người thực vật, Cừu Hành nắm chặt tay Giải Dương.

“Còn có một di chứng khác mà Kirkman không nói, đó là không có di chứng.”

Không khí trang nghiêm nguyên bản trong phòng đình trệ, Kirkman và Cừu Hành nhìn về phía Giải Dương.

Giải Dương hỏi Kirkman: “Có rất nhiều bệnh nhân sau ca mổ thành công không để lại di chứng gì đúng không?”

Kirkman hiểu ra, vội gật đầu: “Đúng vậy, có nhiều bệnh nhân sau ca mổ hoàn toàn không để lại di chứng gì, hoặc đã xuất hiện di chứng, nhưng nếu tiếp tục điều trị và phục hồi sức khỏe, họ sẽ hoàn toàn thoát khỏi di chứng và khỏe mạnh trở lại.

Cừu Hành, anh thật sự cần phải lạc quan hơn.

Giải Dương nhìn Cừu Hành và nói: “Em nghĩ mình thật may mắn.

Có lẽ mình sẽ không bị góa chồng, mà em cũng rất kiên nhẫn, nếu anh có bị liệt đi chăng nữa, em chắc chắn có thể chăm sóc giúp anh hồi phục từ từ.

Anh cũng phải tin tưởng vào thực lực bác sĩ Kirkman, ông ấy sẽ không để anh trở thành người thực vật đâu.

Còn nữa, anh không muốn tổ chức hôn lễ với em sao?”

Cừu Hành hô hấp căng thẳng: “Hôn lễ?”

“Ừm, hôn lễ.

Khi nào anh bình phục hoàn toàn, em sẽ tổ chức hôn lễ với anh.

Em không muốn nghe anh gọi em là vị hôn phu nữa mà muốn nghe anh gọi…..” Sau đó cậu không nói gì nữa, rất có ám chỉ một cái mà nhéo lòng bàn tay của anh.”

Cừu Hành vội vàng nắm chặt tay Giải Dương, yếy hầu của anh không khỏi trượt lên trượt xuống, liếc nhìn Kirkman đang nhìn xa xăm giả vờ điếc trên bàn làm việc, hơi thở nặng nề của anh biến mất, anh kéo Giải Dương vào người mình rồi nói: “Còn dám nói lung tung… đi, về nhà ăn cơm!”

Nói xong cũng không chào hỏi Kirkman, trực tiếp kéo Giải Dương đi ra ngoài.

Giải Dương mỉm cười, vẫy tay chào Kirkman rồi ngoan ngoãn rời bệnh viện theo Cừu Hành.

Để chăm sóc tình trạng thể chất của mẹ, Cừu Hành đã bảo Tần Thành tổ chức buổi biểu diễn kỷ niệm trước một vài ngày, ấn định vào ngày tháng .

Trong thời gian sau đó, Cừu Hành và Giải Dương ngầm giảm thời gian làm việc, cố gắng đến viện dưỡng lão để đồng hành với mẹ của họ mỗi ngày.

Phong Thanh Lâm cũng cố gắng hết sức để có thời gian rảnh rỗi và phấn đấu đến viện dưỡng lão mỗi ngày.

Để mẹ vui, mỗi ngày ai cũng báo tin vui cho mẹ anh.

Ví dụ như doanh số bán Album mới của Giải Dương đã tăng bao nhiêu và phá vỡ bao nhiêu kỷ lục.

Ví dụ như, Phong Hoa làm ăn thua lỗ bao nhiêu, phong gia rối loạn ra sao.

Ví dụ như Phong Thanh Lâm đã sắp xếp để Bối Thành và Phong Điển gặp nhau, để Phong Điển biết được mồm Bối Thành rằng Đào Di thực sự đã hợp tác với Hứa Thần.

Lý do Đào Di

trước đây giúp Đào Ương là do Đào Ương phát hiện bà với Hứa Thần có gian tình, Phong Điển nghe xong gần như phát điên lên.

Rồi ví dụ như chuyện điều trị của Cừu Hành rất tốt, khối u đã nhỏ lại rất nhiều …

Bà mỗi ngày đều vui vẻ, tinh thần ngày càng tốt hơn.

Nhưng nhìn thấy bà thế này, ai cũng thấy nặng lòng hơn một chút.

Những người từng được bác sĩ đánh giá về tuổi thọ bỗng tốt lên từng ngày, những dấu hiệu của sự thay đổi này thực ra không hề tốt.

Trong nháy mắt, ngày tháng sắp tới.

Giải Dương và Cừu Hành dậy sớm, giúp mẹ mặc quần áo theo sở thích của mẹ và đưa mẹ đến địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm đầu tiên của cậu.

Để chăm sóc tình trạng của mẹ anh, Giải Dương đã đặc biệt yêu cầu Tần Thành sắp xếp địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm một năm ra mắt trong nhà.

Sau khi lựa chọn cẩn thận, Tần Thành chọn một nhà hát gần viện dưỡng lão hơn theo yêu cầu của Giải Dương.

Trên đường đến nhà hát, Giải Dương nhìn thấy nhiều poster trên trạm xe buýt bên đường đã được thay bằng ảnh của chính cậu, một số xe buýt đi qua cũng được treo ảnh của chính cậu.

Mẹ cũng nhận ra, và hỏi: “Đó là poster của Dương Dương? Nhìn rất đẹp.”

Giải Dương lắc đầu: “Không phải, chắc là do fans tiếp ứng.”

Mẹ anh không hiểu: “Hình như Dương Dương là rất nổi tiếng.”

Giải Dương gật đầu: “Vâng, con thực sự được hoan nghênh.” Câu trả lời không hề khiêm tốn chút nào.

Bà cảm thấy thích thú với Giải Dương, lấy tay véo mặt Giải Dương.

Sau khi đến nhà hát, Giải Dương thừa dịp Cừu Hành đi ra chỗ khác, nhỏ giọng hỏi: “Con chuẩn bị tạo một bất ngờ cho Cừu Hành, mẹ hợp tác với con nhé?”

Cừu mẫu nhìn cái máy lọc nước bên cạnh Cừu Hành, cũng nhỏ giọng: “Bất ngờ gì?”

“Lần trước Cừu Hành cùng cầu hôn con, mẹ không thấy được, lần này đến lượt con hướng cầu hôn anh, mẹ muốn xem không?”

Bà sửng sốt một chút, rồi gật đầu lia lịa: “Muốn xem.”

“Vậy thì mẹ sẽ hợp tác với con?”

“Được rồi.”

Giải Dương và bà nhìn nhau cười, sau đó cùng nhau thay đổi chủ đề trước khi Cừu Hành quay lại.

Nhà hát của Tần Thành thuê có quy mô trung bình và có thể chứa hơn hai nghìn người cùng một lúc.

Ghế trong nhà hát được chia thành tầng trên và tầng dưới, Giải Dương đã sắp xếp cho Cừu Hành và mẹ anh ở một ghế VIP vàng gần sân khấu nhất, thành một dãy riêng biệt, được chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ, cách xa các vị trí khác.

Một giờ rưỡi chiều, biểu diễn sẽ sớm bắt đầu.

Trước khi người hâm mộ bắt đầu bước vào nhà hát, trước tiên Giải Dương đưa Cừu Hành và mẹ đến chỗ ngồi của họ.

Liễu Toa đang bày đồ ăn nhẹ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh chỗ ngồi, nhìn thấy bà đi tới, vội vàng chào hỏi, cười nói: “Dì, đã lâu không gặp.”

Khi bà nhìn thấy Liễu Toa thì rất ngạc nhiên.

Rồi rất vui mừng và hạnh phúc, kéo tay Liễu Toa: “Sao cũng tới mà không nói với dì một tiếng.”

Liễu Toa mỉm cười và nói: “Cũng không phải một mình con tới, dì nhìn xem.”

Bà nhìn theo hướng chỉ của Liễu Toa và nhìn thấy ở hàng ghế khán giả phía sau ghế VIP màu vàng có cả sư phụ Liêu, Chu Miểu, Ngô Thủy và những người khác phục vụ Cừu gia nhiều năm đều ngồi ở đó, khi họ nhìn thấy đối bà, tất cả đều mỉm cười chào bà.

Bà trở nên vui vẻ hơn, và khuôn mặt của bà tràn đầy niềm vui: “Tất cả đều ở đây? Được rồi, tốt, náo nhiệt.”

Cừu Hành, người đang đẩy xe lăn cho mẹ mình, mặt mày ôn hòa, quay sang nhìn sang Giải Dương đang chuẩn bị sân khấu, thấy Giải Dương cũng chính nhìn chính mình, cúi đầu lấy ra di động.

Điện thoại rung lên có thông báo.

Giải Dương nhướng mày, lấy điện thoại ra.

Cừu Hành: một bàn tay lớn xoa đầu cừu con.

Jpg

Giải Dương vừa buồn cười vừa trả lời tin nhắn.

Giải Dương: những lúc như này thì anh nên nói anh yêu em chứ.

Cừu Hành ở dưới sân khấu nhìn lên sân khấu, sau đó cúi đầu xuống nhanh chóng nhấn bàn phím chọn gửi, sau đó không còn nhìn lên sân khấu nữa, tiến đến nói chuyện với Liễu Toa như để che giấu gì đó.

Trên sân khấu, Giải Dương nhận được tin nhắn mới.

Cừu Hành: [Tình yêu].

Hừm, có lệ.

Truyện Chữ Hay