Lật thì lật, xứng đáng!
Giải Dương không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn Cừu Hành ở cửa nói: “Trước kia anh có nhiều cơ hội nhìn, nhưng anh lại bỏ đi.”
Cừu Hành nghẹn giọng.
“Có lần anh dùng tay sờ vào quần áo của em, nhưng anh lại cố nhịn không sờ nữa.”
Vẻ mặt của Cừu Hành bắt đầu hoàn hoãn, không nhìn Giải Dương nữa, trông anh không còn biểu cảm như ban đầu.
“Lần khác em chủ động cởi quần áo, nhưng anh chỉ cài nút lại quần áo cho em.”
Khuôn mặt Cừu Hành cứng như đá, giọng điệu yếu ớt: “Được rồi, đừng nói lung tung.”
Giải Dương càng muốn nói.
Gần đây nhất là lần đến dự lễ tốt nghiệp, em thay quần áo trước mặt anh, nhưng anh lại quay đầu đi, không thèm nhìn.”
Cừu Hành không chịu được nữa, sải bước vào phòng.
Giải Dương cười cười, cố ý nói: “Nhiều lần em đi tắm đều bảo anh tắm cùng, đềulà— ”
Cừu Hành dừng ở ghế sô pha, cúi người đỡ mặt Giải Dương, cúi đầu xuống hôn.
Giải Dương bình tĩnh lại, nhìn gương mặt siêu gần của Giải Dương, giơ tay ôm ót của anh, nhắm mắt lại.
…
Giải Dương nhéo nhéo vành tai Cừu Hành hỏi: “Muốn nhìn không anh?”
Hô hấp Cừu Hành trầm xuống, nhìn Giải Dương nhướng mày mỉm cười, hầu kết di chuyển, kéo Giải Dương ra khỏi ghế sô pha ôm từ phía trước, ôm Giải Dương vào phòng tắm.
Giải Dương đè vai Cừu Hành xuống, cúi người nhặt chiếc điện thoại ném trên ghế sô pha: “Chờ một chút, em đăng Weibo tuyên truyền trước đã.”
“…”
Sau khi đăng Weibo xong, Giải Dương bỏ xuống điện thoại, ra hiệu Cừu Hành tiếp tục.
Cừu Hành bị bỏ lại một lúc, bộ não đang phát nóng của anh đã bình tĩnh lại, lại do dự một lần nữa.
Giải Dương liếc mắt, lại cầm điện thoại lên, mở bình luận cho Cừu Hành đọc.
Dương Hành là thật sự: Á, á, xin lỗi chị em cp! Cho tôi chỉ một phút thôi! Ngài Cừu dẹp ra! Dương Dương là của tôi! Tôi muốn cảm thấy tốt nốt ruồi chìm (không phải!
Mặt Cừu Hành đen xì, cầm điện Giải Dương ném lên giường, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Giải Dương: “Em nhất định phải khiêu khích tôi?”
“Thế anh có ‘làm’ hay không? Không làm thì em ngồi đây đọc bình luận nhé?”
“…”
Cừu Hành ôm mặt Giải Dương, cúi đầu một lần nữa hôn cậu.
…
Bước đầu hai người tỉ mỉ nho nhỏ cọ tới cọ lui gập ghềnh mới xong, chờ muốn đi vào chính đề khi, Cừu Hành đột nhiên lại dừng lại, đè Giải Dương nhíu mày nói: “Không được, cái này phải đợi đám cưới đã…..”
Đồ vừa nhát gan vưà bảo thủ.
Giải Dương xoay người lấy một cuốn sổ hồng dưới gối ra và nói: “Bọn mình có giấy chứng nhận rồi còn gì? mọi thứ đều hợp pháp.”
Màu đỏ của giấy chứng nhận để trên làn da trắng nõn, Cừu Hành lại hơi nóng lên.
Giải Dương mò mò dưới gối lần nữa, lấy ra văn kiện nói tiếp: “Hay là anh muốn một cái thật?”
Giấy trắng, chữ đen, chữ lớn ly hôn, đặc biệt bắt mắt.
Cừu Hành trầm mặt, như nhìn thấy quỷ mà vội vàng ném nó sang một bên: “Sao em đi đâu cũng mang cái này thế?”
“Tiếp tục chứ?”
Cừu Hành siết chặt ngón tay của mình, đầy ham muốn nhưng lại đứng im ỉm ở đó.
Giải Dương đại khái đoán được ý của Cừu Hành, chủ động ôm lấy anh rồi nắn nắn ót anh: “Sợ cái gì, không sao mà, và em thật sự hiểu những gì em đang làm, em tuổi rồi không còn là một đứa trẻ nữa, chắc chắn em sẽ không bao giờ hối hận khi ở bên anh.”
Cừu Hành đưa tay lên và ôm Giải Dương, ép cậu trong vòng tay anh ấy.
“Tôi…” anh ấy nói rất nhỏ, “Tôi không chuẩn bị trước…em sẽ bị thương, chờ một chút.”
Giải Dương đẩy Cừu Hành ra, mò phía dưới gối lấy ra một cái túi trong suốt,nhìn vào là biết trong đó đựng cái gì.
Giải Dương trầm ngâm nói: “Không sao, em chuẩn bị xong rồi.
Từ lúc ở đoàn phim về em nghĩ anh sớm muộn gì cũng không nhịn được, đừng lo lắng, kích thước vừa khít với anh luôn, em đã nhìn——”
Qiu Xing không thể tin được, vội vã bịt miệng Giải Dương, thẹn quá hoaa giận, tức muốn hộc máu: “Em còn nhìn nữa —— sao lại có thể đi mua cái này!”
“Em có mua đâu, Ngô Thủy mua mà.”
“…”
Giải Dương vẻ mặt lạnh nhạt mà đẩy ra Cừu Hành, nói: “Quên đi, em không ép anh nữa, nhưng có lẽ cần bù đắp fans mấy kiểu ảnh như này nữa-“
Cừu Hành tức điên lên, bịt miệng cậu lại rồi đưa tay ra tắt đèn đi.
…
Lợi thế của dị năng là cho dù Giải Dương có một đêm rất ‘hăng hái’ đi chăng nữa sáng hôm sau cậu vẫn có thể nhảy nhót tung tăng như người bình thường.
Ngày hôm sau, cậu thức dậy, duỗi người thoải mái chuẩn bị ra khỏi giường.
Cừu Hành vừa mới tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt thay đổi rõ rệt, anh vội vàng bước tới, giữ chặt thân thể Giải Dương, cau mày, thận trọng nói: “Đừng nhúc nhích, nằm xuống đi.
Bữa sáng muốn ăn cái gì, tôi bảo người mang lên cho em.” anh vừa nói vừa đưa tay sờ trán cậu.
Giải Dương lúc đầu không hiểu, sau đó hiểu ra, cậu kéo tay anh xuống, thích thú nói: “Anh cẩn thận thế, em không sao, em không bị thương và không bị sốt.”
Cừu Hành vẫn cau mày: “Em nằm xuống, tôi kiểm tra”
Kiểm tra?
Giải Dương nhướng mày, ngoan ngoãn nằm lại, gật đầu: “Được rồi, anh kiểm tra đi.”
Một tiếng rưỡi sau, Giải Dương rốt cục có thể đứng dậy.
Cậu cầm bộ đồ ngủ bên giường chậm rãi mặc vào, hỏi Cừu Hành vẫn đang nằm trên giường, “Em có phải kiểm tra lại không?”
Sắc mặt Cừu Hành trắng xanh, không thể tin được sự tự chủ của mình lại trở nên rác rưởi như vậy.
Anh từ bên kia rời khỏi giường, đi tới bên cạnh Giải Dương, một tay sờ trán anh, tay kia xoa eo, hồi lâu mới kìm lại được, anh nói: “Xin lỗi em, tôi nên cho em nghỉ ngơi thật tốt.
“
“Không có việc gì, em rất sướng mà.”
“…” Cừu Hành nhìn chằm chằm Giải Dương, “Đừng nói nhảm!”
Giải Dương nhướng mày: “Em nói thật.”
Cừu Hành đưa tay lên nhéo vào mặt cậu, sau đó quay lại, giúp cậu mặc quần áo cẩn thận và cài cúc, cuối cùng ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt Giải Dương, rất nghiêm túc: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Lúc này chỉ cần anh nói yêu em là được.
”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, nhíu mày, duỗi tay ôm lấy cậu, xoa xoa sau đầu cậu
“Tôi yêu em….rất rất yêu.”
Giải Dương hài lòng, ôm Cừu Hành, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh: “Em cũng vậy.”
……
Mặc dù Giải Dương không sao, Cừu Hành vẫn buộc cậu phải Nghỉ ngơi trong một ngày.
Rất hiếm khi anh ấy không đến Vinh Đỉnh làm việc và dành thời gian ở nhà với cậu.
Trước bữa tối, Giải Dương nhận được điện thoại của Tần Thành.
“Số báo này của V tạp chí đã hết hàng rồi.”
Giải Dương ngạc nhiên: “Chưa đầy một ngày đã hết hàng rồi sao?”
“Đúng vậy, V tạp chí không ngờ tình hình bán hàng lại tốt như vậy.
Trong tháng qua, số lượng báo đã được tăng lên khi thích hợp nhưng vẫn không đủ.
Đây là một tin vui, Nhân tiện, album mới của cậu đã được, có thể bán bất kỳ lúc nào.
Cậu muốn bán trực tiếp ,hay trên mạng?”
“Trực tiếp trên mạng, bản kỹ thuật số vowid bản thực được bán cùng nhau.”
“Được rồi, tôi sẽ liên lạc.
Khi nào cậu sẽ đăng nó?”
Giải Dương nhìn Cừu Hành đang đứng bên cửa sổ trong phòng khách nói chuyện điện thoại, và trả lời: “Càng sớm càng tốt.
Đợt điều trị thứ ba của Cừu Hành sắp đến.
Sau đó, tôi sẽ bắt đầu tiếp quản Vinh Đỉnh.
Tôi không có thời gian chạy quảng cáo album.”
Giọng nói của Tần Thành to hơn: “Tiếp quản Vinh Đỉnh á?”
“Um, tương lai tôi sẽ là phó giám đốc.”
Sau một thời gian dài im lặng, Tần Thành âm thầm cúp điện thoại, chắc là để tiêu hóa hết tin này rồi.
Không lâu sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Thành, Liễu Toa lại gọi điện thoại nói: “Hoàng thiên bắt đầu sụp đổ, Hồng Chí Kiệt muốn bán cổ phần của Hoàng Thiên rồi bỏ trốn.”
Cuối cùng chuyện này cũng đến.
Đã gần hai tháng kể từ sandal của Mộc Chu Dịch, Phong gia kiên nhẫn thật sự.
Giải Dương ra lệnh: “Chuẩn bị phân chia tài nguyên của Hoàng thượng.
Dương Thanh hiểu rõ nhất hiện tại của Hoàng Thiên.
Khi cướp tài nguyên, nên hỏi ý kiến của chị ấy.
Đừng mang về những nghệ sĩ kém, nếu chị ấy muốn, việc này giao cho chị ấy cũng được.
Liễu Toa trả lời.
Sau khi Cừu Hành nói xong điện thoại, anh quay người bước tới đây.
Khi thấy anh đi vào, Giải Dương dặn dò Liễu Toa vài câu rồi cúp điện thoại, cậu nhìn Cừu Hành và hỏi: “Chuyện đã xong chưa?”
Cừu Hành gật đầu, dừng lại trước mặt Giải Dương, sờ trán cậu rủ: “Buổi tối đi ra ngoài ăn cơm đi.”
“Sao đột nhiên muốn ra ngoài ăn cơm?”
“Để cho Liêu sư phụ nghỉ ngơi một ngày.”
Lấy lấy cớ.
Giải Dương không hỏi nhiều, kéo tay Cừu Hành đứng dậy: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Hai người lên lầu, thay quần áo rồi mới xuống lầu lấy xe.
Sau khi lên xe, Chu Miểu cũng không hỏi hai người bọn họ đi đâu, trực tiếp khởi động xe lái đi ra ngoài.
Giải Dương nhướng mày, nhìn hàng lông mày đang cau lại của người bên cạnh, trông anh đang căng thẳng không giải thích được, hỏi: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”
“Một nhà hàng mới mở, chủ quán là một đầu bếp thâm niên, rất giỏi chế biến đồ ăn ngọt.”
Khi quay phim ở City J, Giải Dương nhập gia tùy tục, mỗi ngày theo đoàn phim ăn cay, dạ dày bị tổn thương.
Trước khi quay lại thành phố B, cậu từng bảo với anh rằng gần đây cậu đã ăn quá nhiều đồ cay và đột nhiên muốn ăn ngọt.
Không ngờ Cừu Hành cứ nhớ mãi.
Giải Dương nắm tay anh: “Cám ơn.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, trên mặt nở một nụ cười hài lòng, trong lòng đột nhiên có phần khó chịu, siết chặt tay cậu: “Ngốc ơi là ngốc.”
Một bữa ăn thôi mà có gì phải vui vẻ như thế.
Hơn một giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng đồ bình dân.
Cừu Hành ra khỏi xe trước, sau đó che nóc xe, sau khi cậu xuống, anh ôm eo cậu đi về phía nhà hàng.
Nhà Hàng được bố trí đơn giản, gọn gàng, theo style cổ xưa, các bàn được ngăn cách bằng bình phong và không có ô.
Người phục vụ dẫn Cừu Hành và Giải Dương ngồi xuống bàn bên cửa sổ bên trong và đưa thực đơn.
Gọi đồ ăn xong, Giải Dương quan sát nơi đây, rồi bất ngờ nhìn ra ngoài qua cửa sổ: “Nơi này rất gần Vinh Đỉnh và Dương Hành, có thể nhìn thấy tòa nhà Vinh Đỉnh.”
“Nếu em thích nơi này, trong tương lai, chúng ta có thể đến thường xuyên ở đây để ăn.”
“Vậy thì Sư phụ Liêu có thể sẽ lo lắng mất, và bác sĩ Kirkman bảo dù bây giờ anh không phải quá kiêng kỵ, nhưng tốt hơn anh ít ăn đồ ăn ngoài đi.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, như thể nhấn mạnh điều gì đó, anh ấy nói: “Ý tôi là trong tương lai, khi tôi điều trị xong, tôi sẽ đi cùng em cho dù em có món ăn nào trong tương lai.”
Giải Dương cảm động trong lòng, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Cừu Hành.
Nhưng Cừu Hành lại cụp mắt xuống, cầm ấm rót nước cho Giải Dương: “…Dương Dương, em bây giờ quá gầy, cần ăn nhiều hơn.”
Đây là lần đầu tiên Cừu Hành đối mặt với cậu trong hoàn cảnh cả hai người tỉnh táo gọi cậu một cách thân mật, điều này khiến Giải Dương vui vẻ.
Cậu mỉm cười, đến gần Cừu Hành, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang chê em thịt ít ‘mần’ không sướng ạ ?”
Tay anh run run, bị đổ hết trà ra ngoài.
Anh vội đặt ấm trà xuống lấy khăn giấy lau nhưng do động quá lớn, lại lật úp cốc nên nước chảy ra càng nhiều.
Giải Dương cười ngã trên ghế.
Cừu Hành trở nên tức giận, vì vậy anh đứng dậy và ngồi bên cạnh Giải Dương bịt miệng cậu.
Giải Dương hôn lòng bàn tay của anh.
Cừu Hành vung vẩy và rút tay lại: “Rấtnhiều người, em… ”
“Anh còn gầy hơn em í, nhưng em không chê anh, ‘mần’ anh cũng rất ‘thoải mái’
Cừu Hành không thể chịu đựng được, lấy trên bàn một miếng snack trước khi ăn tối, để Giải Dương ngậm miệng lại.
Giải Dương ngoan ngoãn ăn đồ ăn vặt của mình khi nhìn thấy anh đang trở nên căng thẳng hơn.
Sau bữa ăn thì trời đã tối hẳn, đèn đã sáng, cái nóng ban ngày cũng nhạt dần, trên đường phố đã có thêm rất nhiều người.
Cừu Hành nắm tay Giải Dương và nói: “Đi dạo một tí.”
Giải Dương gật đầu.
Hai người chậm rãi lang thang trên phố, Cừu Hành cũng không che bịt gì hết còn Giải Dương chỉ đội một chiếc mũ, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra hai người.
Giải Dương nhận thấy phía bên kia có hai cô gái nghiêng người, mỉm cười chỉ vào nắm tay của cậu với anh, ra hiệu cho cái nắm tay của cậu và anh.
Hai cô gái ngập ngừng dừng lại.
Cừu Hành chú ý đến động tác nhỏ của Giải Dương, liếc nhìn qua đường rồi kéo Giải Dương đến bên cạnh mình, cau mày: “Nghề này của em phiền quá.”
“Chờ tới rồi thích hợp thời điểm, em sẽ không nhận mấy hoạt động kia nữa, chỉ ra nhạc, tổ chức mấy buổi biểu diễn.
Đến lúc đó nhân khí đi xuống, thì sẽ không còn như vậy nữa.”
Cừu Hành đang cau mày thì buông lỏng, giọng điệu của anh ấy dịu đi: “Tôi không có ý can thiệp vào sự nghiệp của em.
Chỉ cần bất cứ điều gì em thích thì cứ làm… nhưng em phải dặn dò fans của em!”
Giải Dương buồn cười: “Cái em thích cũng chỉ là sáng tác với hát hò, thực ra em không có nhiều tham vọng lắm đâu, nếu không phải vì bươn chải cuộc sống thì em cũng không thành lập Dương Hành.
Nếu có thể, em muốn làm một sâu gạo lười biếng, được ngủ mỗi ngày, khi thức dậy thì có tất cả món ăn yêu thích của mình để ăn, nếu không còn cảm hứng để sáng tác nhạc thì có thể ra ngoài đi dạo” cậu lại nhìn Cừu Hành “Buổi tối lại có người thích làm ấm giường, đúng là hoàn hảo.”
Cừu Hành không nói cái gì cả, siết chặt tay Giải Dương.
Vô tình, cả hai đi đến một con phố tương đối ít người, khi đi qua lối vào phụ của một khu đô thị, Cừu Hành đột nhiên dừng lại và nhìn Xie Yang: “Đến nhà mới xem nhé?”
Giải Dương đã giả vờ như không biết gì.
Lúc ra ngoài ăn tối, cậu đã đoán được điều mà Cừu Hành đang che giấu, giờ thì đoán là sự thật, mặc dù không ngạc nhiên nhưng anh vẫn giả vờ ngạc nhiên và hỏi: “Nhà mới à?”
Cừu Hành gật đầu và kéo tay Giải Dương.
Giải Dương nhìn cánh cửa phụ của đô thị cách đó không xa, theo sức của Cừu Hành bước tới đó.
Có một chiếc hộp canh gác ở cửa hông, Cừu Hành lấy ra một tấm thẻ và quẹt thẻ.
Cửa điện tử mở ra và Cừu Hành đưa Giải Dương vào.
Sau khi bước vào cửa là con đường chính hai làn, nhìn xa một chiếc đèn sàn kiểu hoài cổ được thắp sáng hai bên đường chính, cây cối hai bên đường xanh tốt, gọn gàng, ẩn hiện trong đó là những con đường lát đá.
Cừu Hành không dẫn Giải Dương xuống đường chính mà dẫn cậu lên một con đường nhỏ bằng đá bên phải.
“Khu đô thị này là một khu sản nghiệp của Vinh Đỉnh, được phát triển hơn năm rồi, lái xe đến Dương Hành với Vinh Đỉnh cũng chỉ mất p.”
Giải Dương nhìn Cừu Hành
“Tôi từng sống ở đây mấy năm, trước khi em nói muốn chuyển nhà, tôi liền nghĩ tới.
Không phải là nhà mới, mà là nhà tôi sắp xếp lại, sân vườn cũng quy hoạch sắp xếp lại.”
Con đường kết thúc, hai người đi trên một con đường chính khác.
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, tiếng người nói và tiếng nhạc yếu ớt vang lên từ mặt tiền xiên xẹo của con đường chính.
Giải Dương nhìn qua, phát hiện có khu vui chơi, có thể nhìn thấy loại lưới sắt bên ngoài sân bóng rổ.
Cừu Hành cũng nhìn về phía đó, lộ ra vẻ nhớ nhung, nhanh chóng định thần lại, nói: “Em thích chơi bóng không? Nếu em thích, sau này tôi có thể đi cùng em.”
Con chuột giấu mình trong mộ, cuối cùng cũng trở về với thế giới.
Giải Dương nhìn Cừu Hành gật đầu: “Được rồi, vậy anh phải nhanh chóng chăm sóc bản thân mình tốt hơn.”
“Ừ.”
Sau khi đi đến đường chính, hai người họ lần lượt gặp một số cư dân đang đi ra hoạt động , và họ đi dạo cùng các cặp đôi, có người già đẩy em bé, thanh niên dắt chó đi dạo … không ồn ào, rất ấm áp.
Đi dọc đường chính một lúc, Cừu Hành lại dẫn Giải Dương đặt chân lên con đường lát đá, cuối con đường, một biệt thự một gia đình có sân trong và phong cách Châu Âu nhỏ nhắn hiện ra trong tầm nhìn của cậu.
“Đến rồi.” Cừu Hành đưa Giải Dương đến cổng sân và mở cổng sân bằng vân tay của mình.