Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

chương 114: cừu hành quá đáng sợ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, trên đường đến bữa tiệc sinh nhật của ông Đào, Giải Dương buồn chán luowdt Weibo, lại không ngờ rằng cậu lại xuất hiện trên hot search.

Hot search này rất thân thiện, nội dung là Nháy mắt rung động Giải Dương, click vào chủ đề, bài đầu là video Weibo do fan cậu đăng.

Giương Buồm Đi Xa: Aaa, người thật còn đẹp hơn ảnh nữa cơ! Da là siêu đẹp! Lông mi siêu dài! Ôi, ghen tị quá, nàooo mọi người cũng đến đây chiêm ngưỡng! Quả là một khoảnh khắc đã làm người ta rung động! ps: Người yêu của Giải Dương cũng rất đẹp trai, lại rất tốt với cậu ấy nữa.

Anh ấy đã bảo vệ Dương Dương cẩn thận (và tôi cảm thấy như anh ấy đang ghen với fans tụi tui hahahahaha, miễn là ai đó thích Dương Dương thì anh ấy sẽ nhìn người đó với một khuôn mặt lạnh lùng, trông có vẻ tức giận và đang kìm nén lại), dù sao thì cũng đã đánh gục tui rồi! Khoái gần chết! Tổ chức đám cưới ngay đi!!!!!

Weibo này kèm theo một đoạn video dài năm giây.

Giải Dương bấm vào video và xem qua, cậu cũng không ngạc nhiên khi thấy video lắm, video quay cảnh cậu quay lại hỏi fans biết được tin đóng máy ở đâu.

Vì góc quay, video này không chỉ ghi lại biểu cảm của cậu mà còn quay được sườn mặt của Cừu Hành.

Cậu dừng video, nhìn kỹ sườn mặt của Cừu Hành trong video, rồi quay đầu nhìn Cừu Hành đang ở bên cạnh.

Vì đi dự tiệc sinh nhật nên hôm nay anh đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi màu nhẹ nhàng, tóc xõa hơn, chỉ đơn giản là cố định bằng keo xịt tóc, trông rất dễ chịu và nhẹ nhàng.

Chắc chắn, ở ngoài đời trông anh đẹp trai hơn.

Cừu Hành vừa gọi xong cho Hà Quân, liền nhận thấy Giải Dương đang nhìn sang, hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”

Giải Dương lắc đầu, thu lại ánh mắt và nhấp vào bình luận dưới Weibo để xem.

Khu vực bình luận rất sôi nổi, tổng số bình luận đã vượt quá . lượt.

Không có gì ngạc nhiên khi các bình luận hot bị đảng moi đường chiếm cứ.

Có rất nhiều fans của cậu đều chú ý tới độ hung dữ của anh, suy ra câu ‘Cừu Hành thật sự yêu Giải Dương’, khả năng moi đường rất khá.

Cũng có người cố gắng tạo nhịp điệu, phát biểu vài câu nói chua ngoa, xúi quẩy, nhưng đều không thành, bị đảng moi đường kích động vùi dập, không dám xuất hiện nữa.

Giải Dương muốn thích một số bình luận vui nhộn, nhưng nhịn xuống, tắt bình luận và kiểm tra xu hướng, bất ngờ hơn là phát hiện ra rằng không chỉ cảnh cậu hỏi fans xuất hiện trên hot search mà cảnh cậu với Cừu Hành lên xe, có fans hô rằng ‘Cừu Hành chăm sóc Giải Dương thật tốt’ và cảnh Cừu Hành trả lời “Người của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt” cũng rất hot.

Những bình luận trên Weibo này cũng rất thú vị, đều là hò hét, bình luận icon ‘chanh chua’ và bắt chiếc giọng điệu của chủ tịch bá đạo, rất thú vị.

Một bàn tay đưa ra nhéo vào mặt cậu.

Giải Dương cố nén cười, quay đầu nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành thấy Giải Dương nhìn qua, vừa lòng, buông tay đang sờ sờ mặt Giải Dương, dặn dò nói: “Tí nữa cứ đi theo tôi, nếu có người nói lời khó nghe, không cần phải nhịn, muốn trả lời như thế nào thì nói.”

“Anh chắc chứ?”

“Ừ, chỉ cần đảm bảo em không bị người ta bắt nạt, còn có tôi mà.”

Giải Dương hiểu ý gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Nửa tiếng sau, xe dừng lại tại một khách sạn năm sao.

Bảo vệ bước tới giúp mở cửa xe, Cừu Hành xuống xe trước, sau đó quay lại giúp che nóc xe cho Giải Dương.

Ở cửa, người hướng dẫn viên do Đào gia bố trí, khi nhìn thấy Cừu Hành xuất hiện, tất cả đều ngơ ngác một lúc, sau đó hướng dẫn viên mới định thần lại, bước tới đón Cừu Hành với tâm trạng kiềm chế và căng thẳng, dẫn Cừu Hành với Giải Dương đến sảnh tiệc.

Sau khi bước vào thang máy, người hướng dẫn viên lén lút nhìn Giải Dương đang đứng cạnh Cừu Hành, qua hình ảnh phản chiếu của cửa thang máy.

Cừu Hành chuyển tầm mắt qua cửa thang máy nhìn người hướng dẫn viên, lạnh lùng hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Người hướng dẫn viên sửng sốt, vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó lúng túng đáp: “Xin lỗi vì đã thất lễ, tôi chỉ là…chỉ là cảm thấy vị tiên sinh này nhìn không quen mặt.”

Cừu Hành không nhìn nưã, giễu cợt: “Xem ra Đào gia không có thành ý mời tôi lắm, đến bạn lữ kiêm phó giám đốc Vinh Đỉnh còn thấy lạ mặt.”

Bạn lữ kiêm phó giám đốc???

Jướng dẫn viên ngẩn người, trong giây lát không biết nên bị sốc trước lời giới thiệu của Cừu Hành về Giải Dương, hay nên sợ hãi trước thái độ của Cừu Hành.

Khi thang máy đến, Cừu Hành không đợi người dẫn đường định thần lại mà trực tiếp nắm tay Giải Dương bước ra khỏi thang máy, dọc theo thảm đỏ đi đến lối vào sảnh tiệc.

Con trai cả Đào Hoa Chương và Đào Ương đang đứng ở lối vào phòng tiệc để chào khách thì thấy Cừu Hành dẫn Giải Dương xuất hiện, hai người họ sững lại một lúc, mặt Đào Hoa Chương thì rạng rỡ còn Đào Ương thì nhíu mày, ánh mắt mông lung nhìn qua bàn tay Cừu Hành đang nắm tay Giải Dương.

Đào Hoa Chương mỉm cười chào hỏi Cừu Hành.

Bởi vì không biết Giải Dương dùng thân phận gì đi theo Cừu Hành đến đây cho nên anh ta gọi tên cậu một cách mập mờ

Cừu Hành không hài lòng với sự mập mờ này, khách sáo với Đào Hoa Chương vài câu rồi nghiêng người giới thiệu: “Giám đốc Đào, đây là bạn lữ của tôi; Giải Dương.

Giải Dương, đây là giám đốc Đào Hoa Chương.”

Giải Dương lễ phép gật đầu với Đào Hoa Chương, nói:“Xin chào.”

Bạn lữ của tôi???, Cách gọi giống như trong di chúc, không phải là bạn trai, vậy chuyện này có thực sự nghiêm túc không?

Trong lòng Đào Hoa Chương nghĩ lung tung hết lên, nhưng ngoài mặt vẫn im ỉm, mỉm cười chào Giải Dương lần nữa, với thái độ lễ phép và trang trọng hơn trước, sau đó mời hai người đi vào sảnh lớn.

“Chờ một chút.” Cừu Hành đột nhiên gọi Đào Hoa Chương, và nhìn sang phía Đào Ương, người từ nãy đến giờ im lặng, giọng điệu của anh không được tốt: “Đào Ương, có chuyện mong cậu chú ý lại.

Dựa theo bối phận, tôi với cha cậu ngang nhau, mà Giải Dương là bạn lữ của tôi cho nên cậu gọi Giải Dương là học đệ không đúng lắm đâu.

Giải Dương nhỏ tuổi hơn cậu, nếu cậu cảm thấy gọi tên thô lỗ quá thì có thể gọi em ấy là phó giám đốc Giải.”

Đúng lúc, một nhóm khách khác đi tới, nghe xong lời của Cừu Hành, tất cả đều dừng lại và nhìn Cừu Hành và Giải Dương một cách ngạc nhiên.

Gần đây, chuyện tình cảm giữa Cừu Hành và Giải Dương rất ồn ào, toàn bộ giới thượng lưu về cơ bản đều biết về nó.

Mọi người ai cũng tò mò tìm hiểu Giải Dương là ai, và theo như họ biết, Giải Dương chỉ có chức vụ chủ tịch duy nhất bên Dương Hành, vậy mà bây giờ Cừu Hành lại bảo Đào Ương có thể gọi Giải Dương là phó giám đốc?”

Phó giám đốc nào? Phó giám đốc ở đâu?

Như kiểu mọi người sắp hiểu ra cái gì đó, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, mọi người đều đánh giá Giải Dương.

Bỏ qua sự xét nét của mọi người, Giải Dương mỉm cười với Đào Hoa Chương và Đào Ương, nói rất tốt, nói: “Tiền bối không cần phải gọi Phó giám đốc, chỉ cần gọi thẳng tên tôi là được.”

Đào Hoa Chương nghe Cừu Hành nói xong, lập tức đoán ra có gì đó không đúng, lúc này nghe Giải Dương nói như vậy vội vàng kéo Đào Ương, cười nói: “Không thể xưng hô loạn lên được, giảng lễ nên giảng, Đào Ương!”

Đào Ương siết chặt ngón tay, mặt đầy vẻ như đang xin lỗi đáp: “Vấn đề xưng hô này tôi suy nghĩ không kĩ rồi, chủ tịch Cừu…..phó giám đốc Giải, cảm hai người đã đến dự tiệc sinh nhật của ông nội tôi, xin mời vào dự tiệc.”

Đào Hoa Chương hài lòng, vội vàng vươn tay mời Cừu Hành và Giải Dương vào trong phòng tiệc, nháy mắt với Đào Ương bảo ở phía sau tiếp khách.

Đào Ương cúi đầu nói một tiếng xin lỗi không tiếp được, vượt qua Giải Dương rồi bỏ đi.

Giải Dương rũ mắt xuống, nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của Đào Ương, mỉm cười, gạt Đào Ương ra sau đầu rồi cùng Cừu Hành đi vào phòng tiệc.

Phòng tiệc rất sôi động, khách khứa đến gần hết, tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao.

Ông nội Đường sinh nhật tuổi tác sức khỏe không tốt, không còn sức để đích thân đãi khách nên đành ở trong sảnh hoa nhỏ sâu trong sảnh tiệc để nghỉ ngơi.

Đào Hoa Chương dẫn Cừu Hành và Giải Dương đến sảnh hoa nhỏ để chào hỏi.

Cậu phát hiện ra mội điều, trên đường đến sảnh, hầu như tất cả những vị khách nhìn thấy Cừu Hành đều kinh ngạc, một số người người suy nghĩ nông cạn, còn bày ra vẻ mặt như gặp quỷ.

Cừu Hành đáng sợ lắm?

Giải Dương nhìn về phía Cừu Hành.

Rõ ràng anh là một anh chàng đẹp trai vô hại.

Cừu Hành cảm nhận được tầm mắt của Giải Dương, nắm lấy tay cậu, giúp cậu che khuất tầm nhìn của người khác, anh liếc nhìn những vị khách đang nhìn trộm cậu dọc đường rồi hỏi: “Đã quen chưa?”

Giải Dương lắc đầu.

“Hết giận chưa?”

Giải Dương khó hiểu, sau đó nhận ra cười đáp: “Hết sạch rồi.”

Nhưng Cừu Hành khịt mũi, không hài lòng: “Lúc này mới hết.”

Có rất nhiều thành viên gia đình của Đào gia và họ hàng linh tinh trong sảnh.

Ông nội Đào mặc một bộ đồ đường màu đỏ ngồi trên ghế sô pha ở giữa, với mái tóc bạc trắng và dáng người gầy gò.

Rõ ràng xung quanh ông ta đều là người nhà, nhưng trong mắt không có nổi một tí vui vẻ nào cả, nước da xấu, trông yếu lắm rồi.

Đào Hoa Chương vừa bước vào cửa đã cao giọng nói: “Ba, Chủ tịch Cừu mang theo bạn lữ tới chào hỏi người.”

Anh ta nói câu này rất lớn, hiển nhiên là muốn nhắc nhở những người trong đại sảnh rằng hãy yên lặng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào Cừu Hành và Giải Dương.

Không thèm nhìn những người khác, Cừu Hành dắt Giải Dương về phía trước và lịch sự chúc mừng sinh nhật Ông nội Đào.

Nhìn thấy Cừu Hành, ông ta đứng hẳn dậy chào hỏi Cừu Hành, cư xử rất nghiêm túc và lịch sự.

Sau đi đi ngang qua sân khấu, Cừu Hành chuẩn bị rời đi cùng Giải Dương.

Ông nội Đào bảo Đào Hoa Chương tiếp đãi Cừu Hành thật tốt, Đào Hoa Chương vội vàng bước tớt đưa hai người họ qua bàn vip ngồi.

Nhìn thấy tiệc mừng sinh nhật thương mại sắp kết thúc, một người đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự nhu hòa của đại sảnh

“Có người gặp anh rể còn không thèm chào hỏi.”

Đại sảnh lại im lặng, vẻ mặt của Đào Hoa Chương thay đổi, anh ta vội vàng nói to, cố ép tiếng của người kia.

Ông nội Đào cũng nhíu mày, nhìn người đàn ông trung niên, muốn nói gì đó, nhưng lại ho khan một tiếng.

Người nhà ông vội vỗ lưng rồi lấy nước cho ông.

Sự hài hòa hoàn toàn bị phá vỡ.

Giải Dương dừng lại trước Cừu Hành, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang nói chuyện, rất mau nhận ra người này —— người tự xưng là “anh rể” này chắc là cha của Phong Thanh Lâm, Phong Điển.

Truyện Chữ Hay