Xin được chúc mừng. Với chiến thắng quyết định này thì Team S.K.Y đã trở thành nhà vô địch chính thức của giải đấu United Grand Slam. Tất cả mọi người đều bảo rằng là đều nhờ công của anh, nhà chỉ đạo, người góp công lớn nhất trong thành quả này. Anh nghĩ sao về việc này?
Lee Sang Hyuk từ chối trả lời những người phỏng vấn ồ ạt tràn tới anh sau khi trở thành nhà vô trong giải đấu, nhưng anh không thể từ chối được cuộc phỏng vấn của LGN (Live Game Net), nhà đài phát sóng những trận đấu trực tiếp của Team S.K.Y nhiều nhất.
“Chiến thắng này đều nhờ công của các tuyển thủ và các huấn luận viên cả. Tôi chỉ là người đưa ra cho họ vài lời khuyên đơn giản thôi.”
Một câu trả lời khiêm tốn. Nhưng nó đó chỉ là câu trả lời cho giới truyền thông thôi.
Bởi bản thân Sang Hyuk cũng biết rằng là Team S.K.Y chiến thắng là nhờ vào con đường mà anh đã vạch sẵn ra cho họ.
‘Bộ bài Rồng Thần’, được sử dụng bởi ‘Crash’ Choi Sangryul, người chơi xuất sắc nhất của Team S.K.Y, được biết đến như là người chơi mạnh nhất EL (Eternal Life), cũng được chính anh nghĩ ra và tạo nên.
Anh nhận được hỗ trợ đầy đủ từ S.K.Y Telecom để tạo ra người chơi giỏi nhất lúc bấy giờ được biết đến với cái tên là Choi Sangryul, nhận ra được tiềm năng của class mạnh nhất trong game: ‘Thần Bài’. Và người nhận được lợi từ class đó đương nhiên chính là Choi Sangryul.
Team S.K.Y được tạo ra và phát triển đến thời điểm này đều nhờ vào sự nỗ lực của một mình Sang Hyuk cả.
Từ thuở sơ khai, S.K.Y Telecom đã gần như giải thể và tái thiết lập lại đội hình của họ, kể từ khi team của họ đứng bét bảng xếp hạng 3 năm liên tiếp tại giải ‘EL Master League’. Lúc đấy, Sang Hyuk chỉ có tiếng tăm trên mạng, S.K.Y Telecom đã đến tìm gặp anh và đưa ra đề nghị rằng họ sẽ hỗ trợ anh với tất cả gì họ có thể để cho anh biến Team S.K.Y trở thành Team mạnh nhất trong vòng 3 năm. Và tất nhiên là đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó nhưng Sang Hyuk vẫn giữ lời hứa của mình.
“Anh đang khiêm tốn quá đó. Các fan đều biết cả mà.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Sang Hyuk không còn ở cái tuổi 20 nữa mà là 30. Không chỉ thế, anh sẽ trở thành một người người đàn ông trung niên 40 chỉ trong vòng 4 năm nữa, nên anh chẳng ưa thích gì mấy cái trò phỏng vấn hào nhoáng như những chỉ đạo của các team khác.
Đương nhiên là các phóng viên không hề thích chuyện này chút nào. Có lẽ vì thế, người phóng viên đã hỏi những câu hỏi không có sẵn trong kịch bản của mình.
“Thế anh có thể xác nhận luôn chuyện này không? Dạo gần đây có tin đồn rằng là Team S.K.Y sẽ phải chia tay với người chỉ đạo của họ trên các diễn đàn online, chuyện đó có thật không?”
“Đó là một lời đồn vô căn cứ!’
Sang Hyuk trả lời ngắn gọn. Ngay từ đầu đó không phải là một câu hỏi có trong kịch bản, nên không cần phải nói dài dòng làm gì. Thế nhưng, những gì anh đang suy nghĩ lại trái ngược với những gì anh vừa nói ra.
‘Đúng thế. Thật là phiền phức….nhưng….. Nó là sự thật.’
Anh đã được thông báo về việc hủy bỏ hợp đồng. Tuy nhiên nếu anh nói ra ở đây, anh sẽ vi phạm các điều khoản trong hợp đồng vì việc này sẽ được công bố sau 3 tháng nữa.
Phóng viên vẫn tiếp tục phỏng vấn mặc dù nó chả thú vị gì. Thông thường người khác hay tìm cách trả lời những câu hỏi một cách thú vị nhưng anh chẳng bao giờ làm vậy. Đó dường như là lý do tại sao anh lại được gọi là “Người đàn ông băng giá”. Cuối cùng thì cuộc phỏng vấn kết thúc một cách nhạt nhẽo.
Người phóng viên, người mà chẳng hề thỏa mãn tí nào khi cô chẳng moi được tí thông tin gì mới cả, đã đưa ra câu hỏi cuối cùng không nằm trong kịch bản của mình.
“Đây có phải là khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà nhà chỉ đạo Sang Hyuk thường mơ đến không?”
Sang Hyuk lặp lại câu hỏi đó trong đầu mình.
Khoảnh khắc tuyệt vời nhất…. Suy nghĩ về ý nghĩa của nó, và hiện thực của bản thân, anh nở một nụ cười và bắt đầu phát biểu.
“Tất nhiên rồi. Đây chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.”
Đó cũng là một lời nói dối.
Khoảnh khắc này sẽ chẳng bao giờ là khoảnh khắc tuyệt vời nhất cả.
Tuy rằng anh đi trèo lên được đến đầy từ vùng tận cùng của vực thẳm tuyệt vọng … nhưng cái ‘khoảnh khắc tuyệt nhất’ mà anh muốn có được không phải là chuyện này.
Cuộc phỏng vấn đã kết thúc, nhưng Sang Hyuk vẫn ngồi yên ở đó một lúc, suy nghĩ về cái câu hỏi cuối cùng mà người phỏng vấn đã hỏi anh.
‘Khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà mình thật sự mong muốn … chắc chắn rằng là nó sẽ không bao giờ thành hiện thực được…. Vì vậy...có lẽ đây là khoảnh khắc gần nó nhất mà mình có thể chạm tới được, chắc là thế rồi nhỉ?’
Sang Hyuk nở một nụ cười gượng gạo và khẽ lắc đầu.
Còn chuyện một chuyện làm anh bực hơn nữa là cái thực tại mà anh cố gắng để đạt được vào lúc này cũng chuẩn bị bị rời bỏ anh.
Dù rằng đây chính là lỗi của anh khi không kiểm tra kỹ bản hợp đồng, và chuyện này đã đi ngoài tầm kiểm soát. Mọi thứ đạt được đều từ công sức của mỗi mình anh, nhưng họ lại ép anh phải bỏ lại mọi thứ thuộc về mình.
Anh đã có nhiều ý kiến trái chiều với phía của S.K.Y Telecom nhưng anh chưa từng nghĩ rằng họ sẽ đâm sau lưng anh như thế này.
“Haaaa…… Mình mệt quá.”
Anh thở dài và lẩm bẩm với vẻ mặt vô ích của mình.
Anh đã sống cả đời này, cuộc đời mà anh bị cướp đi mọi thứ thuộc về mình. Và bây giờ, anh lại sắp phải chịu đựng nó thêm một lần nữa, nên chẳng hề khó hiểu khi anh cảm thấy bất lực như vậy.
“Tại sao mọi thứ lại sai quá thế này?”
Sang Hyuk muốn trở về lại nơi mà mình đã bắt đầu. Nếu anh thực sự có thể làm như vậy, anh muốn sống một cuộc sống, nơi mà anh cướp của người khác thay vì bị cướp đi tất cả. Tuy nhiên, như mọi khi, đó đều chỉ là ảo tưởng của bản thân anh.
‘Nếu như mình được tái sinh, không, nếu mình có thể về lại khoảng thời gian đó……’
Anh nghĩ về những chuyện như thế hàng chục, hàng trăm lần mỗi ngày.
Tuy nhiên, đó không phải là chuyện có thể xảy ra được dù cho anh có ước bao nhiêu lần đi chăng nữa. Sang Hyuk biết điều đó nhưng anh chỉ có thể suy nghĩ như thế bởi vì anh đã có rất nhiều hối tiếc ở trong cuộc đời của mình.
Mong muốn của anh được xếp chồng chất lên nhau, hết lớp này đến lại đến lớp khác.
Cứ thế, nó lặp đi, và lặp lại mãi.