Có vẻ như ba mẹ tôi đã mất trong một vụ tai nạn khi tôi còn nhỏ xíu.
Tôi nói "có vẻ" là bởi ký ức về bố mẹ tôi rất mờ nhạt. Tôi thì lại không có cách nào để biết được lý do tại sao họ lại qua đời.
Suy cho cùng, khi đấy tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ nên đừng có bắt tôi làm những thứ không thể chứ.
Vì thương cảm cho cô bé mồ côi như tôi nên ngài thị trưởng đang tại nhiệm khi đấy đã giao tôi cho sư phụ, phù thuỷ duy nhất của thị trấn và đó là khởi đầu cho con đường trở thành phù thuỷ của tôi.
Dù sao thì cuộc đời tôi đang dần khép lại dù vẫn còn nhiều uẩn khúc.
"Haiz, thật đáng tiếc làm sao. Mình vẫn còn trẻ và tràn đầy sức sống như này cơ mà."
Rời khỏi nhà phù thuỷ, tôi nằm dài bên bờ sông. Nơi được thiên nhiên ưu ái và mang sắc thái yên bình này nằm giữa thị trấn và rừng phù thuỷ.
Hình như chỗ này cũng là một địa điểm để hẹn hò bởi thỉnh thoảng lại có các cặp đôi tình tứ nhau tại đây và nó khiến tôi khá chướng mắt, nhưng hôm nay lại khá yên tĩnh và không có ai xung quanh.
Tôi ngước nhìn bầu trời trên cao. Bầu trời sắc xanh rọi những mảng màu tuyệt đẹp xuống mặt đất, nhuộm cả thế giới này trở nên xinh đẹp hơn.
Vào một ngày yên bình và dễ chịu như này, tôi đã được thông báo về cái chết của mình.
Trong lúc tôi đang nằm dài, một bé Carbuncle nhìn vào mặt tôi.
Sinh vật này được sư phụ triệu hồi, trông giống như một bé chồn và một bé cáo được kết hợp lại vậy. Bộ lông của em ấy mang sắc xanh lục bảo, trông rất đẹp.
Em ấy có vẻ là một bé huyễn thú, nhưng hiện tại, em nó đang làm linh thú của tôi.
Tuy nhiên, em ấy rất thông minh và đôi khi còn khôn lỏi hơn cả tôi nữa.
Tôi nắm lấy đầu của bé Carbuncle, kéo em ấy lại gần rồi vùi mặt vào bụng em nó. Hơi ấm của bé huyễn thú truyền qua mặt tôi. Lông em ấy rất chi là mềm mại và thoải mái.
"Washa washa washa, hí hí, dễ chịu quá đi à, cục cưng của chị ới."
Trong khi tôi vừa chảy dãi vừa dùng hết sức để nựng em ấy, Carbuncle kêu "Gyain Gyain" đầy thích thú. Đúng vậy, em ấy đang rất vui. Em ấy không hề chối bỏ tôi. Tuyệt đối không.
"A, là chị phù thuỷ kìa."
Đột nhiên có tiếng nói vang đến khiến tôi ngẩng đầu lên và một cô bé khoảng năm tuổi đang nhìn lấy tôi chằm chằm.
Sư phụ của tôi, 'Phù thuỷ vĩnh hằng Faust', là một trong những phù thuỷ hàng đầu trong giới phép thuật.
Vì vậy nên tất nhiên là tôi, đồ đệ của bà ấy, cũng trở nên khá là tiếng tăm trong thị trấn. Việc người lạ trong thị trấn bắt chuyện với tôi không phải là điều gì đó hiếm hoi.
Khi nhận ra tôi, con bé liền tiến lại gần.
"Chị đang làm gì ở đây vậy?"
"Chị đang làm gì ấy hả? Nhìn qua thì không biết sao?"
Tôi nói với tông giọng giống như một giảng viên đại học vậy và cô bé khi nãy cười lớn,
"Ahaha, buồn cưới quá đi à."
Bộ có gì buồn cười lắm à?
Con bé nói "Dễ thương quá" rồi vuốt ve Carbuncle.
Bé Carbuncle được vuốt ve xong liền nheo mắt tỏ vẻ hài lòng.
Sao nó lại phản ứng với tôi và cô bé kia khác nhau quá vậy?
"Em đến đây một mình à? Nơi này cách thị trấn khá xa đấy."
"Ừm! Em đến đây để nhờ bà Faust giúp."
"Nhờ giúp sao?"
"Để mama em có thể yên giấc, em muốn tặng mama thật nhiều hoa."
"Mama em có thể yên giấc? Là sao cơ?"
"Mama em đã phải nằm viện suốt thời gian dài, nhưng khi cuối cùng cũng được xuất viện thì mama vẫn cứ ngủ mãi mà không chịu tỉnh lại. Papa bảo ông ấy đã cố gắng hết sức suốt thời gian qua rồi, giờ đã đến lúc để mama được nghỉ ngơi. Vì thế, em nghĩ sẽ tặng mama những bông hoa thơm ngát."
"Vậy sao..."
Nghe con bé kể xong, tôi nhận ra mẹ con bé đã phải chống chọi với bệnh tật trong thời gian dài, cuối cùng cũng được xuất viện nhưng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Con bé vẫn chưa hiểu về sự mất mát. Vì vậy, con bé mới ngây thơ nói muốn tặng hoa cho mẹ.
Thời gian còn lại có ý nghĩa gì với tôi đây?
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi vẫn chưa thể chấp nhận nổi, nhưng có lẽ tôi vẫn có thể làm được điều gì đó.
"Sư phụ hôm nay bận rồi nên không thể đáp ứng yêu cầu của em được."
"Vậy sao…"
"Nhưng thay vào đó."
Tôi cười nhẹ.
"Nếu không ngại, chị sẽ giúp em thực hiện điều ước đó."