Cô nàng nữ sinh ấy, người đáng lẽ được cho là bị quấy rối bởi bởi Renya đã bị bắt. Rõ ràng cô ta và bạn của ả đã tố cáo cậu ấy chỉ vì muốn đùa giỡn. Tôi mặc kệ lý do là gì, nhưng khi được nghe về nó, máu của tôi đã sôi sùng sục lên.
(Rốt cuộc thì Renya đã không làm việc đó! Tại sao ả ta lại có thể dám nói những điều như thế chứ!)
Sự việc ấy hóa ra lại là một cáo buộc sai, rất nhiều người đã đến để xin lỗi Renya. Mọi người đến từ câu lạc bộ bóng đá cũng đến để xin lỗi và cố gắng thuyết phục cậu ấy quay trở lại, nhưng Renya lại từ chối, nói rằng mình muốn dành thời gian rảnh để tập trung học cho những bài kiểm tra.
Renya đã chấp nhận lời xin lỗi và không có vẻ gì là giận dữ cả, nhưng cũng chỉ có thế. Nếu như có một người nào đó bắt chuyện, cậu ấy sẽ đáp lại một cách bình thường, nhưng bằng cái biểu cảm không bao giờ thay đổi và cậu ấy thường không nói chuyện với ai ngoài bản thân mình cả. Cậu ấy đối xử với mọi người như nhau. Thậm chí với cả bọn tôi, những người bạn thuở nhỏ của cậu ấy. Cứ như thể bọn tôi là người lạ vậy.
Vào cái ngày mà tôi biết được sự thật ấy, tôi đã xông vào phòng của Renya và xin lỗi. Nếu như được tha thứ, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để quay trở về quãng thời gian như trước kia. Mặc kệ nếu như bị đánh đập, và nếu như Renya muốn cái cơ thể này, tôi sẽ sẵn lòng trao nó cho cậu ấy.
Lời xin lỗi của tôi đã dễ dàng được chấp thuận. Nhưng cũng chỉ có thế. Cậu ấy không yêu cầu bất cứ thứ gì và không còn cười như trước đây nữa. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ giận dữ lắm nhưng có vẻ như bản thân đã nhầm. Renya chỉ đơn giản là không có bất cứ cảm xúc nào đối với tôi. Bất kể bao nhiêu lần xin lỗi, nó cũng không làm thay đổi thái độ của Renya, người đã hoàn toàn tha thứ và hơn thế nữa, không có tình cảm nào với tôi. Xin lỗi, tha thứ và mọi chuyện kết thúc ở đó. Thậm chí nếu như tôi muốn tất cả trở về như trước kia, mọi thứ sẽ trở thành vô ích nếu như Renya không muốn như thế. Những lời nói của tôi không thể chạm đến trái tim của Renya, người đã bắt đầu đối xử với người lạ, bạn học, bạn thuở nhỏ, thành viên gia đình và những người khác đều như nhau.
Thậm chí ngay khi tôi mời Renya, người lúc nào cũng đọc sách khi tự mình xa lánh với mọi người, để đi chơi, biểu cảm khuôn mặt cậu ấy không thay đổi dù chỉ một chút. Ngược lại, cậu ấy sẽ từ chối lời mời của tôi nếu như có cuốn sách mà mình muốn đọc. Đối với Renya, người bạn thuở nhỏ đã gắn bó được hơn 10 năm cũng trở thành người lạ, thua cả cuốn sách mà cậu ấy đang đọc.
Tôi không muốn tình bạn của cả 4 đứa sẽ kết thúc như thế này, vì thế tôi đã hỏi mẹ của Renya về trường mà cậu ấy tính theo học và từ đó dõi theo cậu ấy cùng với một cô gái khác cũng chính là bạn thuở nhỏ của nhau. (Còn cậu trai thuở xưa kia thì không có đủ kiều kiện để theo học.)
Khi tôi nghe được cậu ấy trò chuyện với bạn học của mình về bóng đá, tôi đã mong chờ rằng mọi thứ sẽ trở về như lúc ban đầu, nhưng không.
“Tớ nhớ cậu lắm, Renya…”
Ngay cả ngày hôm nay, giọng nói của tôi không thể chạm đến cậu ấy.