“Bầu không khí tồi tệ thật…”
Tôi, Akira Saijo, thầm nói trong khi đang suy nghĩ về tình trạng hiện tại của trường.
Dạo gần đây có một lời đồn bắt đầu lan rộng sau cái ngày tổ chức giải đấu bóng ấy. Đó là về chuyện Renya đã từng quấy rối một cô gái ở trong quá khứ.
Tôi cũng biết câu chuyện đấy. Vào thời điểm ấy, đã có tin đồn về đội trưởng của một ngôi trường khác đã quấy rối một nữ sinh. Tôi nghe bảo đó chỉ là một cáo buộc sai lầm. Nhưng những tin đồn ấy bây giờ lại bắt đầu lan truyền.
“Ngôi trường đó đã quyết định việc ấy chỉ là một cáo buộc sai lầm vì sự an nguy của cả đội đã được đi tới giải quốc gia mà thôi.”
“Cậu ta đã đe dọa cô ấy tỏ tình.”
“Họ đã dùng tiền để bịt miệng cô gái đó.”
Và vân vân mây mây. Thông thường nếu như suy nghĩ thì chuyện này chả bao giờ có thể xảy ra cả.
“Nếu như là một cáo buộc sai thì tại sao cậu ta lại không chơi đá bóng nữa?”
“Cậu ta đã được mời tham gia vào đội bóng, nhưng có vẻ đã từ chối vì cảm thấy tội lỗi hay gì đấy.”
Dường như đã có vài người tin vào lời đồn đại kia. Một số người trong lớp của tôi cũng đang bắt đầu bàn tán về chuyện ấy.
“Tsk!”
Tôi vô tình tặc lưỡi của mình. Nguyên nhân của mọi chuyện trở nên như thế này đều là vì tôi đã ép buộc lôi kéo Renya vào trận bóng đá kia.
Dĩ nhiên là tôi đã đi xin lỗi, nhưng cậu ấy…
“Không cần phải xin lỗi làm gì cả. Đúng là đang có những lời đồn như thế. Nhưng tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình đâu.”
Cậu ta trông có vẻ như chả đoái hoài gì về chuyện đấy. Tôi lo lắng về chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ai đó làm gì tổn hại trực tiếp đến cậu ấy, bởi vì cha nội đấy chả bao giờ cảm thấy nguy hiểm cả, nhưng phản hồi của Renya lại quá sức đơn giản.
“Nếu đúng là như thế thì có sao đâu. Nếu họ có gan thậm chí làm việc đấy ở cái ngôi trường cao trung này.”
Tôi nghĩ hắn ta vẫn cứ lạc quan rằng sẽ chả có chuyện gì sẽ xảy ra với mình và rồi sau đó nằm đấy khóc khi có việc gì xảy đến, nhưng Renya trông không hề trông giống như vậy. Khi tôi hỏi, mọi chuyện đúng như là vậy.
“Hiển nhiên rồi. Làm gì có chuyện tôi lại lăn ra nằm và khóc thiếp đi chứ. Ăn miếng thì phải trả miếng [note42612]. Nếu như có chuyện gì đó xảy ra, chiến tranh sẽ bùng nổ.”
Tôi hỏi cậu ta định làm gì, nhưng không có câu trả lời nào được đáp lại. Tôi sợ cậu ta sẽ định dùng đến vũ lực, nhưng chắc không đến nỗi thế đâu.
“Gì mà dự định dùng vũ lực cơ chứ. Tôi còn chưa đánh nhau bao giờ.”
Càng ngày càng lo lắng thêm thì có, nhưng tên Renya đó bảo rằng mình đã bắt đầu hành động. “Hành động cơ đấy”, nhưng mà là gì mới được?
Tôi cảm thấy mình có thể để cậu ta một mình nhưng điều đấy không có nghĩa là tôi sẽ chôn chân đứng yên đấy và chờ đợi.
Bản thân là một người không biết Renya đang suy tính điều gì, nhưng cậu ta là kiểu người không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Kết quả là tên đó có thể bị người khác la lánh nhiều hơn. Tôi muốn né tránh điều đấy.
Bây giờ thì chắc có lẽ tôi sẽ đi tìm kiếm người giúp đỡ và xác định kẻ đứng sau những lời đồn đoán ấy.
“Renya, có thể cậu không hề quan tâm đến những người xung quanh nghĩ gì, nhưng ở đây vẫn có người quan tâm đến những gì người khác nghĩ đến cậu đấy.”
Tôi nói điều này với Renya, người hiện đang không có ở đây, và rồi đi tụ tập những người có thể giúp đỡ.
Tránh xa cái khả năng rằng Renya cũng không hề quan tâm những gì tôi nghĩ về mình.
--------------------------------------------------------------------------
Delay bộ này xíu vì đang thực hiện bộ mới
Khả năng cao là hết 1 ngày/chap rồi đấy