Once Trust Is Broken, It Can’t Be Regained – No Matter What You Say Now, It Won’t Affect Me

chương 21: quả bóng là người bạn (đã từng thôi)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vậy thì mình xin được thông báo tại đây giải đấu bóng năm nay sẽ được tổ chức.”

Chủ tịch dõng dạc tuyên bố, và tất cả học sinh đang tập trung xếp hàng trong sân trường từng người một bắt đầu giải tán.

“Chỉ mới là tháng Năm thôi mà. Chẳng phải giải đấu thường được tổ chức vào mùa Thu hay sao?”

Tên Saijo bắt đầu giải thích với một nụ cười cay đắng khi tôi than phiền.

“Giải đấu thường được tổ chức vào khoảng tháng Mười, nhưng vào thời điểm ấy, các học sinh năm ba chuẩn bị có kì thi ngay trước mắt. Tớ nghe ngóng được rằng giải đấu đã trở thành thảm họa chỉ vì có người bỏ qua nó và bầu không khí lúc ấy căng thẳng đến nỗi ai ai cũng như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Nghe đâu bảo có nhiều người bị thương lắm. ”

“Đáng sợ quá má ơi. Làm học sinh chuyển cấp khổ thật đấy.”

“Nếu như để bị gãy tay vào tháng Mười, chuyện đấy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kì thi tuyển sinh. Còn nếu như tổ chức vào tháng Năm thì mọi chuyện có thể kiểm soát được. Chắc thế.”

“Nguy hiểm đến nỗi có người bị gãy xương luôn á. Đây có phải là vùng đất của Shura không vậy trời?”

“Tớ nghe nói điều này cũng giúp các học sinh năm nhất vừa mới nhập học hòa hợp với nhau.”

“Chả thấy hòa thuận chỗ nào…”

Liệu họ có thể thi đấu như là một đồng đội mặc dù chưa hiểu rõ về nhau không? Ừ thì, ít khi có người nào tham gia cái loại hình giải trí này một cách nghiêm túc mà.

“Nhân tiện thì lớp nào mà giành được chiến thắng sẽ nhận được tấm phiếu cho phép lấy bánh mì miễn phí mà không cần phải tranh giành.”

“Tại sao cậu lại không nói với tôi hả?”

“Cậu không nghe thấy à? Giáo viên chủ nhiệm đã bảo như thế sau khi sau khi chọn môn để thi đấu rồi mà.”

Đậu xanh! Mình đã không để ý chỉ vì không có hứng thú. Nếu như được biết thì tôi đã chọn bóng đá mợ nó rồi! Hay nói đúng hơn, đây chắc chắn chính là nguyên nhân khiến mọi người bị thương. [note42536]

“Chẳng thể làm gì được nhỉ. Tôi sẽ cho cậu thấy những kĩ thuật mà bản thân đã đọc được qua Slam Dunk và Kuroko. Chỉ cần thêm tay trái vào thôi chớ giề.” [note42535]

“Tớ đoán Renya là một người khỏe mạnh, nhưng bóng rổ chính là chiến trường khốc liệt. Vì lớp ta chỉ có năm thành viên nên có vẻ như những lớp khác đã bắt đầu hướng đến chiến thắng bằng cách củng cố thành viên có luyện tập thể dục ở đây đấy.”

Nghiêm túc đấy à. Đúng là nếu như có 11 người giống trong bóng đá, chưa chắc gì có thể chiến thắng được vì một số lượng lớn người không biết chơi sẽ bắt đầu gia nhập.

“Tớ tự hỏi vì sao Renya lại chọn bóng rổ. Tớ cứ nghĩ là mình sẽ được chơi đá bóng chung với nhau cơ.”

“Tôi đã chơi đá bóng rất nhiều. Như thế là quá đủ rồi.”

Tôi từng đuổi theo trái bóng ấy mỗi ngày hồi còn ở trung học. Quả bóng chính là người bạn. Tôi hầu như ngày nào cũng lăn nó trên sân cả.

Tôi đi đến phòng thể chất trong khi suy nghĩ rằng đấy là một tình bạn bạo lực. Nishi-sensei, em muốn chơi bóng rổ.

.

Ruri POV

Tôi nhìn chằm chằm vào lung của Renya khi cậu ấy bước vào phòng thể chất. Khi được biết bóng đá sẽ là một trong những sự kiện ở giải đấu, tôi đã nghĩ là mình có thể thấy Renya chơi lại nó một lần nữa. Nhưng rốt cục cậu ấy lại chọn bóng rổ.

“Cậu muốn quên đi quá khứ đến như vậy ư…?”

Tôi tự lầm bầm với bản thân mình khi bước đi, nhưng chắc cậu ấy không nghe được đâu. Tôi tự hỏi liệu Renya sẽ trả lời như thế nào nếu như nghe được những điều đấy.

Tôi nhớ lại cái thái độ của Renya khi được hỏi liệu có cậu ấy có định gia nhập câu lạc bộ bóng đá hồi ngày lễ nhập học hay không. Không giống như tôi, người đang phấn khích, cậu ấy lại tỏ vẻ như mình thờ ơ và khó chịu bởi nó. Đấy chính là sự khác biệt to lớn so với hồi Renya vẫn còn đam mê về bóng đá.

Đó có thể là một quá khứ mà Renya muốn quên đi, nhưng với tôi đó lại là quãng thời gian đặc biệt quan trọng. Tôi cảm thấy thất vọng với cái thực tế rằng bản thân muốn được trở về ngày xưa nhưng điều đấy chả bao giờ suôn sẻ cả. Thế thì hãy trút bỏ cảm giác tội lỗi ấy khi chơi bóng chuyền vậy.

.

Renya POV

“Thua mợ nó rồi…”

Trận đấu bóng rổ hoàn toàn thua một cách thảm hại. Chẳng phải các lớp khác giỏi quá à? Ai cũng trông như là mình giỏi thể thao lắm.

Các thành viên câu lạc bộ bóng rổ không được tham gia (cũng tương tự đối với các môn khác), nhưng những người chơi đã từng có kinh nghệm lại có thể dự thi. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng có quá nhiều người chơi từng trải thi đấu.

Tôi xem trận đấu bóng rổ đang diễn ra, và thấy được Fujibayashi đã thực hiện một cú spike trông rất khủng khiếp. Cô ấy đập quả bóng mạnh đến nỗi như thể là đang muốn trả thù cho bố mẹ vậy.

“Cổ muốn lấy tấm vé ấy nhiều đến như vậy sao…?”

Nếu đúng là như thế, xin thứ lỗi vì tôi đã để thua toàn tập.

Chẳng phải có hơi xấu hổ khi nhận được tấm vé ấy khi tôi để thua tất cả trận đấu của mình sao? Bọn họ có thể nghĩ như thế lắm. Nếu như muốn cười như là một con linh cẩu [note42537], thì hãy cứ làm đi. Nhưng tôi vẫn muốn những tấm vé đó…!

Vì vậy hãy làm hết sức mình nhé mọi người! Vì những tấm vé!

Trông có vẻ như bóng chuyền sẽ ổn nên tôi đoán là mình sẽ đi xem các môn khác vậy.

.

Giải đấu bóng tuy dài nhưng ngắn cuối cùng cũng sắp kết thúc. Người giành được chiến thắng trận đấu bóng đá này sẽ quyết định kết quả thắng bại chung cuộc.

Cái méo gì thế này? Mình là bỏ lỡ điều gì đấy à?[note42538] Im lặng đê! Tên King Crimson kia! [note42539]

“Cố hết sức nhá Saijo, vì tấm vé đó.”

“Cậu không thể ủng hộ cô ấy à?”

“Tôi chỉ cần cổ vũ cậu thôi, như thế là đủ.”

Nếu như không phải vì tấm vẻ thưởng đấy, tôi chả thèm bỏ công đến để cổ vụ hắn ta đâu. Tôi thậm chí còn định bỏ cả buổi sáng và về nhà cơ.

“Cứ thành thật và chúc mừng cô ấy đi.”

“Ồ, chúc mừng vì đã chiến thắng nhé Fujibayashi-san. Cô có muốn tôi mát xa vai cho không?”

Đôi bóng chuyền đã giành được giải vô địch. Tôi sẽ cố hết sức mình để ve lấy Fujibayashi, thành viên đã tạo động lực chiến thắng. Mặc dù lo sợ có thể cô ấy sẽ đẩy tôi ra.

“Ể…à…được thôi. Thế thì tớ sẽ chấp nhận đề nghị của cậu vậy.”

“Thật luôn à?”

Cô ấy đã yêu cầu làm chuyện ấy, vì thế tôi bước ra phía sau Fujibayashi và với tay lên vai của cổ.

“S-sau cùng thì tớ cũng không thể việc làm này được.”

Tôi cố chạm vào cô ấy nhưng cổ lại đẩy tay tôi ra xa. Ừ thì, rất khó để chống cự khi bị chạm bởi một người đàn ông mà. Tôi bắt đầu giữ khoản cách của mình với Fujibayashi mà không cần lo lắng gì cả.

“À…cậu hiểu sai rồi…Chỉ là bây giờ tớ đang đổ nhiều mồ hôi…không phải là tớ không thích mình bị chạm vào đâu….”

Fujibayashi nói cái gì đấy nhưng tâm trí của tôi hiện tại đang tập trung vào trận đấu.

.

Trận đấu chỉ mới qua giai đoạn giữa trận. Bọn họ đã bị đối phương dẫn trước hai bàn. Mặc dù cả đội vẫn

cố gắng kiên trì, nhưng trông có vẻ họ đang bị chèn ép dữ dội, thế nên tôi đoán là sẽ thua sớm thôi.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, tiếng còi được thổi. Tôi quay đầu mình lại để xem liệu có bàn thắng đã được ghi, nhưng lại thấy có ai đó đổ gục.

“Cậu ổn chứ, Sasaki!”

Saijo nhanh chóng chạy đến chổ của cậu học sinh bị ngã đấy. Có vẻ như cậu ta là một bạn học cùng lớp với tôi.

“Mày cố tình làm chuyện đấy phải không?”

Một cậu bạn khác đang bức xúc với với cậu học sinh kia. Chuyện gì đang xảy ra thế?

“Tôi không có chứng kiến, nhưng chuyện gì vừa diễn ra vậy?”

Tôi hỏi một cậu bạn cùng lớp kế bên.

“Trông như có vẻ hắn ta đã cố tình xô đẩy Sasaki. Sasaki và một cầu thủ dày dặn kinh nghiệm, nếu thiếu đi cậu ấy thì cả đội sẽ không còn cơ hội giành chiến thắng được đâu.”

Hể. Đấy là một nước đi hiệu quả nếu như bạn muốn làm suy yếu sức mạnh của đối thủ đấy chứ. Tôi không nghĩ lại sẽ có người xài chiêu đấy ở một giải đấu bóng ao làng cơ đấy. Khi bản thân đang thầm nghĩ “Cậu ta muốn có tấm vé ấy đến thế à?”, vì lí do nào đấy, tên Saijo người đang nói chuyện với các trọng tài và giáo viên, gọi tôi lại.

“Renya! Cậu phải thế chỗ của Sasaki trong trận đấu.”

Tại sao cơ chứ.

Truyện Chữ Hay