Once Trust Is Broken, It Can’t Be Regained – No Matter What You Say Now, It Won’t Affect Me

chương 02: không được giặt đồ chung! đặc biệt đối với đàn ông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note41857]

Hôm nay tôi chính thức trở thành học sinh cao trung. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra hồi còn học sơ trung và bây giờ tôi chẳng thèm đoái hoài gì tới nó nữa, nhưng gia đình tôi có vẻ không dễ chịu gì với chuyện ấy, vì thế tôi định chuyển ra sống một mình nhưng họ không có vẻ như là sẽ đồng ý chấp thuận.

Em gái tôi đã phản đối lại chuyện này rất nhiều. Chả lẽ tôi lại không đáng tin cậy đến thế hay sao? Tôi vẫn có thể làm việc nhà đấy chớ. Cả bố và mẹ tôi đều thường xuyên bận rộn khi tôi bị cáo buộc sai về vụ quấy rối, và nhỏ em gái tôi vẫn làm việc nhà trong suốt cái thời kì nổi loạn của ẻm.

“Làm ơn đừng có giặt đồ em chung với đồ của anh hai nữa!” Tôi đã bị sốc khi nghe thấy những lời nói đó. Tôi được nghe nói rằng mọi ông bố ở trên thế giới thường bị con gái ở độ tuổi vị thành niên nói những điều này, nhưng tôi chả bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hiểu được cảm giác của người cha khi vẫn còn là một thanh thiếu niên… Nhân tiện, bố tôi được bảo như thế này khi em ấy vẫn còn học tiểu học.

Tôi bước vào lớp và ngồi xuống rồi kiểm tra chỗ ngồi của mình. Nhân tiện thì chỗ của tôi nằm ở phía cuối lớp học. Sau đó cậu trai ngồi ở phía trước tôi bắt chuyện.

“Cậu có vẻ như đang suy nghĩ về một cái gì đó, có chuyện gì sao?”

“Tôi đang suy nghĩ về những người cha trên thế giới.”

Hả? Tôi quan sát thấy cậu ta đang có một dấu chấm hỏi lớn trên mặt. Cậu ta trông có vẻ tươi tắn và nổi tiếng. Bọn sướng đời nên chết hết đi!

“Cậu có vẻ vui tính đó, suy nghĩ về những người cha trên thế giới thay vì cuộc đời học sinh tương lai trong ngày lễ khai trường nhể!”

Tôi không biết thằng chả cười về cái gì nhưng cậu ta chìa tay ra với tôi.

“Tớ là Akira Saijo. Rất vui được gặp cậu.”

“Tôi là Renya Tsukiyomi. Hân hạnh được làm quen.”

Trở lại khi bắt tay với cậu ta, Saiji hỏi một chuyện khiến tôi ngạc nhiên.

“Có thể nào cậu cũng chơi bóng đá không Renya?”

“Đột nhiên gọi bằng tên luôn à. Ổn thôi. Tôi từng chơi bóng đá nhưng đã từ bỏ từ hồi còn ở sơ trung rồi. Cậu biết tôi à?”

“Ừm, đúng rồi. Bất kỳ ai đã từng chơi bóng đá ở quanh đây đều biết về chuyện đó.”

Nếu như thành thật với bản thân mà nói thì tôi từng là một cầu thủ bóng đá giỏi. Khi còn ở lớp 8, tôi từng là đội trưởng và đã dẫn dắt cả đội đi đến giải quốc gia. Nhưng chuyện đó đã quá xưa rồi.

“Cậu có định chơi bóng đá tiếp khi lên cao trung không? Hãy cùng nhau hướng đến đội tuyển quốc gia nào!”

“Xin lỗi, nhưng tôi không còn muốn chơi bóng đá nữa. Cậu nên đi rủ người khác đi.”

“Tại sao lại không? Vì cậu bị thương hay là…”

“Renya!”

Có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa tiến đến chỗ Saijo và tôi đang nói chuyện. Cổ là Ruri Fujibayashi, một trong những người bạn thuở nhỏ của tôi.

“Tớ vừa nghe cậu nói đá bóng. Cậu định chơi lại hay sao? Vậy tớ sẽ trở thành quản lí, vậy cậu cũng có thể tham gia với tớ…”

“Không, tôi sẽ không chơi đá bóng nữa đâu. Tôi không định sẽ tham gia bất cứ câu lạc bộ nào cả.”

Tôi ngắt lời Fujibayashi, người đang luyên thuyên về chuyện gì đó, và nói như thế.

“Tại sao lại không chứ? Cậu là một cầu thủ xuất sắc và tràn đầy đam mê cơ mà!”

“Đó là chuyện hồi xưa rồi. Bây giờ tôi chả có tí động lực nào cả.”

Fujibayashi trông như thể cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

“Tôi sẽ không có nhiều thời gian rảnh nếu như sinh hoạt câu lạc bộ. Tôi sẽ lãng phí thời gian đọc sách của mình mất.”

Sở thích của tôi bây giờ chính là đọc sách. Khi bị cô lập ở hồi sơ trung, tôi thường tìm kiếm những thú vui khi ở một mình và đây chính là thành quả. Bây giờ, tôi thường dành phần lớn thời gian của mình để đọc sách.

“Này, đằng đó, đừng có mà tranh cãi với nhau vào ngày khai giảng, ngồi xuống đi! ”

Fujibayashi định nói một thứ gì đó, nhưng nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi của mình sau khi bị cắt ngang bởi giáo viên chủ nhiệm, người vừa mới bước vào lớp.

Suy nghĩ về lịch trình ngày hôm nay trong khi nghe thông báo của giáo viên và giới thiệu bản thân. Có vẻ như tôi sẽ được về sớm mà không có lớp học nào, vì thế tôi nghĩ mình nên ghé qua tiệm sách để mua một vài quyển mới và tìm một quán cà phê nào đó để đọc. Đúng là những điều một chàng trai văn chương hay làm mà. Tôi rời lớp học sớm nhất có thể sau khi tiết sinh hoạt chủ nhiệm kết thúc. May mắn thay là chỗ của tôi nằm ở cuối lớp nên có thể vọt rất lẹ.

Truyện Chữ Hay