“Từ chối.”
“Tại sao cơ?”
Con nhỏ trông có vẻ ngạc nhiên khi tôi từ chối lời đề nghị.
“Đó là câu của anh đây mới đúng. Nhóc nghĩ thế nào mà đòi anh mày đây đồng ý hả?”
Tôi ngạc nhiên trước ánh mắt của con em gái (tạm thời) của mình, nhưng tại sao nhỏ đó lại đề nghị một chuyện như thế nhỉ?
“Cứ đồng ý đi! Hãy cứu vớt đồng loại của mình rồi chỉ cần gật đầu và nói ‘hết cách rồi nhỉ’ thôi mà!”
“Anh đây chả hiểu gì sất.”
“Gununu
[note42326]
…! Đúng rồi! Bây giờ thì anh đang còn bao giờ nhiêu tiền hả, Onii-chan?”
“Tiền à? Cỡ khoảng 50,000 yên.”
Tôi mang mình theo rất nhiều tiền bởi vì dự định sẽ chất đầy giỏ hàng, nhưng vì hôm nay tôi không mua được gì mấy nên tiền còn thừa lại khá nhiều.
“Được rồi! Onii-chan! Nếu như anh đến nhà nấu ăn và đưa cho em đây 50,000 yên đó thì biết đâu có thể em sẽ làm một vài chuyện mát mẻ cho đấy.”
“Tạm biệt.”
Con nhỏ này đột nhiên nói cái méo gì vậy? Tôi thật sự không thể hiểu được thế hệ trẻ ngày nay đang nghĩ cái gì nữa… Tôi chẳng nghĩ nó sẽ thay đổi nhiều thế đâu.
“Chờ đã! Sao anh lại rời đi thế!??”
“Đương nhiên là phải về nhà rồi! Nếu như muốn kiếm sugar daddy thì nhóc có thể làm chuyện đó với thằng cha già hồi nãy ấy.”
“Không, gã ta không phải gu của em. Em chả ưa hắn ta chút nào, và em không muốn lần đầu của mình là với một lão già dê đâu.”
Nhóc chọn đối tượng cũng phải theo gu của mình luôn à? Và đây cũng là lần đầu cơ á? Tôi ngày càng chả hiểu cái mợ gì sất.
“Anh không hiểu chuyện mà nhóc vừa nói cho lắm? Nhóc đang định làm gì thế hả?”
“Ừ thì, thật lòng mà nói, em hiện đang cháy túi mất rồi nên bản thân định thử sẽ kiếm một sugar daddy. Em cứ nghĩ là nếu mình một mình ở công viên vào ban đêm thì ai đó sẽ bắt đầu mời gọi, và em đã gặp gã đàn ông đó. Nhưng vì bản thân không hề thích lão nên đã cố từ chối, nhưng hắn ta cứ mãi quấy rầy và thế em vướng vào rắc rối.”
“Hmm, thế thì?”
“Anh trông có vẻ hợp gu và em cũng thích khuôn mặt của anh nữa nên em định sẽ dẫn anh về nhà mình.”
“Tạm biệt.”
“Như đã bảo, chờ đi mà!”
Khi vừa cố bước đi, em ấy nắm chặt lấy tay tôi từ phía đằng sau. Này, dừng lại đi má.
“Anh không quan tâm nếu như đứa em gái bé bỏng của mình trở thành con mồi của mấy lão già sao?”
“Nhóc định ăn thịt anh mày thì có. Và nhóc cũng không phải là em gái của anh.”
Tôi chỉ có một đứa em gái mà thôi, Sakuya.
“Có được lần đầu của một cô gái dễ thương chỉ với 50,000 yên và một bữa tối nhà làm. Chuyện đó có gì không ổn cơ chứ!?”
“Nhóc tự tin gớm quá đấy. Và đừng có hét lớn hai chữ ‘lần đầu’ như thế.”
Nhỏ đúng thật trông rất xinh đẹp. Em ấy đang mặc cho mình một bộ đồ như thể là một dân chơi đích thực, nhưng với mái màu tóc hạt dẻ hơi dài mượt mà ấy và khuôn mặt xinh đẹp.
“Điều đấy không có nghĩa là anh đây sẽ không bị bắt nếu như dây dưa với nhóc. Nếu như không có tiền thì đi về mà khóc với bố mẹ.”
Khi tôi nói như thế, em ấy liền buông tay khỏi tôi và nói thì thầm.
“…Bố mẹ em đã mất trong một vụ tai nạn rồi.”
“Hể. Nhóc còn họ hàng mà. Cả tài sản thừa kế nữa, đúng chứ?”
“Gì mà cho qua dễ dữ vậy! Thông thường đáng lẽ anh phải thấy tiếc cho họ chứ.”
“Nhóc muốn được anh thương hại à?”
Khi tôi nói như thế, sự mãnh liệt trước đó của em ấy dường như đã biến mất và một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ.
“Không, anh chả biết gì về em cả, và nếu như cứ thế mà cố tỏ ra thương hại, em sẽ đùng đùng tức giận mất.”
“Chuyện đó ổn thôi.”
“Hehe. Câu trả lời được đấy, Onii-chan. Em rất thích nó.”
Không biết con nhỏ này sống ra sao mà cứ thay đổi giọng điệu và cười như thế nhở? Mình chả thích thú tí nào cả.
“Làm ơn để ý con dùm tí đi má…”
Thậm chí khi tôi thở dài như thế.
“Ừ thì sao cũng được. Onii-chan, thật sự bây giờ em không có tiền, vì vậy anh có thể ít nhất nấu cho em bữa tối được không?”
Cô gái với một nụ cười mỏng manh và đôi mắt ươn ướt nói thế trong một giọng điệu nhẹ nhàng.