Thân thể tàn tạ, chằng chịt vết thương. Nhưng thứ mà tôi đang cầm trên tay đã mách bảo rằng bản thân mình cuối cùng đã đạt được thành tựu gì đó. Đúng vậy, tôi đã sống sót trên bãi chiến trường và giành lấy chiến thắng (bánh mì yakisoba và bánh mì cà ri)…!
Toàn thân đau nhức…Cái đám nữ chiến binh Amazon đó…Trong khi nguyền rủa kẻ thù đã khiến cái cơ thể này trở nên tơi tả, tôi tìm kiếm cho mình một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi.
(Có ai ở phía sau nhà thi đấu không nhỉ?)
Tôi tiến đến phía sau nhà thi đấu, nghĩ rằng chẳng có ai ở đó, và ngồi xuống. Sau khi hít lấy một hơi, tôi bắt đầu thưởng thức hương vị của chiến tranh.
“Món này ngon thật đó.”
Chiến lợi phẩm (bánh mì yakisoba) ngon đến nỗi mà tôi phải thốt lên. Bảo sao nhiều người lại dấn thân mình vào cuộc chiến để có được cái hương vị này.
Khi tôi đang quyết định sẽ mua nó lần nữa vào ngày mai, một học sinh lạ bước vào phía sau nhà thi đấu. Cậu ta có vẻ như không nhận thấy tôi đang ngồi ở phía trong tối của căn phòng.
Tôi quan sát và chợt để ý thấy cậu ta đang run rẩy. Phía sau của tòa nhà thi đấu này thường là nơi tụ tập của đám yankee và là một địa điểm để tỏ tình cũng như là để bắt nạt.
Tôi không muốn mình trở thành giống như một con rùa không răng đâu, nhưng vì nghĩ rằng sẽ có rất nhiều rắc rối nếu rời đi và đụng mặt với cậu trai đang lo lắng kia nên tôi vẫn còn giữ nguyên hiện trạng.
Tôi chờ một vài phút trôi qua, tự hỏi rằng đối tượng tỏ tình là ai. Cô gái đã đến hóa ra chính là người bạn thuở nhỏ của tôi, Yona Miyamoto.
(Hô, mình biết cô ấy khá là nổi tiếng mà)
Một khi đã biết đối tượng kia là ai, tôi mở cái vỏ đang đựng bánh mì cà ri mà bản thân chưa kịp ăn. Mặc dù cả hai đứa là bạn thuở nhỏ, tôi không có ý định sẽ can thiệp vào cuộc sống tình yêu của cô ấy. Mọi sự chú ý của tôi hướng đến chiếc bánh mì cà ri ở trước mặt.
.
Miyamoto POV
“Cảm ơn vì đã đến, Miyamoto-san!”
“Vâng. Vậy tớ có thể làm được gì cho cậu?”
Dù nói thế nhưng tôi biết tất cả những gì cậu ta muốn. Cậu ta gọi tôi đến chỗ này. Tôi nghĩ đó là một lời tỏ tình nếu như đó không phải về chuyện tình yêu.
Tôi thở dài trong lòng và đợi cho người đối diện nói gì đó. Thực lòng mà nói, tôi còn thậm chí không biết tên của cậu ta. Ít nhất tôi thì không nghĩ cậu ta học chung lớp với mình.
“Tớ thích cậu, Miyamoto-san. Làm ơn hãy hẹn hò với tớ!”
Đúng như là dự đoán, lời tỏ tình đã được thốt lên. Tôi biết rằng mình sẽ phải nói gì.
“Xin lỗi. Tớ không thể hẹn hò với cậu được.”
“Nếu thế…có thể cho tớ biết lý do tại sao không?”
“Bởi vì tớ không biết rõ cậu cho lắm.”
Tôi chỉ vừa mới ở đây hơn một tháng. Đó là khoảng thời gian rất ngắn để hiểu được một người. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết tên cậu ta. Tôi sẽ không hẹn hò với người mà mình chưa bao giờ nói chuyện qua đâu.
“…Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ lại tỏ tình lần nữa khi cả hai hiểu nhau thêm. Bọn mình có thể bắt đầu như là bạn bè không?”
“Thế cũng ổn thôi. Rất vui được gặp cậu.”
“Ồ, cảm ơn vì đã đến hôm nay.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu ta bước đi.
“Mình mừng vì cậu ấy không cố để ép buộc…”
Tôi đã nhận được nhiều lời tỏ tình trong suốt nhiều năm qua, nhưng một vài lại trở thành thảm họa chỉ vì họ cố gắng để ép buộc. Khi được gọi bởi một người có tiếng xấu vào thời điểm ấy, những người bạn thuở nhỏ của tôi đã trốn ở gần đó, và chuyện ấy không trở thành một vấn đề lớn cho lắm.
“Nếu với kiểu đấy, mình nghĩ cậu ta sẽ bắt chuyện một cách dữ dội cho mà xem…”
Nghĩ về nó làm tôi cảm thấy trầm cảm. Bản thân là một người ngại ngùng, nhưng sau khi bị bắt nạt, tôi luôn ở gần với những người bạn thuở nhỏ của mình. Bây giờ tôi có thể bắt chuyện cùng với những người mà mình chưa bao giờ gặp, nhưng chuyện này lại làm cho bản thân suy nhược tinh thần.
Tôi thở dài và nhìn xuống cặp ngực phổng phao này. Từ hồi chúng bắt đầu phát triển, tôi đã bị nhìn bởi vô số người. Những kẻ đến để tỏ tình cũng nhìn chằm chằm vào chúng. Mặc dù biết là bản năng của đàn ông, nhưng chuyện này chả dễ chịu tí nào.
(Thật nhẹ nhõm khi biết Renya không phải là không để ý đến chúng…)
Nghĩ về chàng trai bị ghẻ lạnh ấy. Đã có lần tôi cố ép chúng vào Renya để thu hút sự chú ý của cậu ấy, nhưng mỗi khi làm thế, Ruri (B cup) sẽ lườm lấy tôi.
Dự định quay về phòng học trong khi hồi tưởng về quá khứ, tôi để ý thấy có một người ở điểm mù từ nơi mà mình đang đứng.
(Mình tự hỏi không biết họ có nghe thấy chưa. Xấu hổ quá…)
Tôi cố nhanh chóng rời đi, nhưng đột ngột dừng lại khi nhận ra người đó là ai.
“Renya-kun?”
.
Renya POV
“Renya-kun?”
Mình bị bắt gặp mất rồi. Ngượng quá đi mất…
“Xin lỗi vì đã nghe thấy, nhưng tôi là người đã tới đây trước.”
Mở đầu với lời kêu gọi hồn nhiên, mùi thơm ấy thật tuyệt vời…
“Chuyện đó ổn thôi nhưng cậu đang làm gì ở đây thế?”
Ổn sao? Cổ có thiếu tế nhị quá không đó? [note42222]
“Tôi chỉ đang ăn trưa ở một nơi yên tĩnh.”
Miyamoto nhìn với một ánh mắt tội nghiệp khi tôi nói như thế.
“Cậu có bị bắt nạt không đấy? Có cần mình ăn chung không?”
Cô ấy nghĩ tôi đang có một bữa ăn cô đơn. Không, tôi đúng là đang ăn một mình, nhưng tôi không có bị bắt nạt gì hết.
“Biết rồi. Mình mừng lắm.”
Miyamoto mỉm cười với tôi. Cô ấy từng bị bắt nạt trước đây, vì thế nên bản thân sẽ rất nhạy cảm với những thứ như thế sao? Tôi không dám nói ra.
“Xin phép cậu.”
Miyamoto nói như thế rồi ngồi xuống kế bên. Mặc dù bọn tôi là bạn thuở nhỏ. Chắc phải cô ấy có hơi thiếu phòng như hay sao?
Không có ai đi ngang qua đây à?
“Sẽ có vấn đề nếu như người nào đó không quen biết lại đi tỏ tình với mình đấy. ”
“Cậu đang khoe khoang đấy à?”
Tôi không thích khi cô ấy nói chuyện đó chút nào cả. Còn gì có thể kinh khủng hơn cơ chứ.
“Ý mình không phải như thế. Mình chỉ muốn tâm sự với một ai đó thôi mà.”
“Tôi không nghĩ
mình là người mà cậu nên trò chuyện cùng đâu.”
“Mình nghĩ rằng cậu ta sẽ tiếp tục bắt chuyện đấy, có hơi sợ hãi chút á… ” [note42223]
“Má đang lơ con à?”
Lắng nghe giùm cái đi. Đừng có mà nói thao thao bất tuyệt nữa. Tôi thở dài và từ bỏ. Dạo gần đây đã nhiều lần thở dài như này rồi, liệu có còn may mắn sót lại nào cho con không vậy trời?
“Và cậu ta cứ chằm chằm nhìn lấy ngực mình khi đang tỏ tình nữa…”
Dĩ nhiên nếu như có thứ gì to lớn đang ở trước mặt mình, thì ai cũng sẽ nhìn rồi. Đó là bản năng của đàn ông, nhưng hãy gác chuyện đó qua một bên.
“Ban đầu ai cũng là người lạ mà. Có lẽ cậu ta là người tốt để nói chuyện đấy chứ.”
“Muu! Sẽ tốt hơn nếu tớ có bạn trai sao, Renya?”
“Tôi không có quyền gì để nói cả.”
Sau đó tôi đứng dậy.
Tôi lờ đi giọng nói yếu ớt đó và bước đi. Tại sao cô ấy lại không đi nói với cậu ta nhỉ? Biết đâu thằng cha đó lại là người tốt. Mình đã ngừng tin tưởng rồi cơ mà, chả biết bản thân đang nói cái méo gì nữa.
Tôi tự chế giễu bản thân mình.