Sau khi chơi bowling, chúng tôi dùng bữa trưa tại một nhà hàng gia đình. Tôi tự hỏi liệu mình có thể vào trong ngay lập tức hay không bởi vì hôm nay cả đám đi khá đông, nhưng có vẻ như tên Saijo đó đã đặt sẵn chỗ trước sẵn. Cậu ta là kiểu ngưỡi sẽ chăm chút đến mọi chi tiết mà. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì cái tội ép tôi uống cái thứ nước dở tệ mà cậu ta đã làm ở quầy nước.
Sau ăn trưa, bọn tôi có ghé qua quầy arcade và sau đó là quán karaoke. Một cách rất là học sinh để tận hưởng ngày nghỉ của mình.
"Cũng đã trễ rồi, nên hôm nay tới đây thôi.”
Nhưng có một vài người không thỏa mãn với ý kiến đó.
“Ểe, tớ vẫn muốn chơi tiếp cơ.”
"Ngày mai vẫn là ngày nghỉ mà, sao lại không tiếp tục chớ?”
"Tớ đã nói một lần rồi. Nếu ai vẫn còn muốn chơi tiếp, các cậu có thể tụ tập với nhau và đi chơi với bọn họ.”
Khi Saijo nói như thế, những người vẫn muốn đi chơi bắt đầu đi xuống phố. Còn tôi thì sao? Dĩ nhiên là phắn về nhà rồi.
Sau khi nói một vài lời với nhóm về nhà, tôi bắt đầu bước đi trở về tổ ấm thân thương của mình. Đã từ rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi có một khoảng thời gian dễ chịu như hôm nay vậy. Cho đến một vài năm trước, tôi vẫn thường xuyên chơi với những người bạn thuở nhỏ của mình mỗi ngày, nhưng đó là chuyện của quá khứ.
“Này, hôm nay cậu có vui không?”
Fujibayashi hỏi như thế trên đường về nhà. Cô ấy vẫn được mời gọi bởi một số thằng con trai, người vừa quyết định sẽ đi chơi tiếp, nhưng có vẻ như cô ấy muốn về nhà. Ừ thì cũng không phải là một ý kiến hay nếu như để một cô gái lảng vảng ngoài đường đến tận khuya. Còn những cô nàng chọn đi chơi tiếp thì sao? Ai mà biết.
"Hôm nay cũng khá vui đấy.”
"T-thế à. Tớ mừng lắm...”
Thật ra mà nói, khoảng thời gian duy nhất mà tôi thật sự cảm thấy vui chính là vào lúc bản thân được chơi bowling lần đầu. Tôi không quan tâm đến quầy arcade lắm, còn karaoke thì đúng là tra tấn. Nếu như không thích hát, karaoke chỉ mang đến đau thương. Tôi không nghĩ những người yêu hát sẽ thật sự hiểu được nó đâu.
Tôi không biết mình sẽ làm gì vào ngày nghĩ đây. Ngày mai chắc mình sẽ ở trong nhà vậy.
.
Fujibayashi POV
Đã rất lâu kể từ lần cuối tôi được đi ra ngoài cùng với Renya. Tôi luôn bị từ chối mỗi khi mời gọi cậu ấy đi chơi, nhưng hôm nay, Saijo-kun đã ép buộc Renya phải đi chung. Ngoài karaoke ra, cậu ấy dường như có khoảng thời gian rất tốt ở những nơi khác, vì thế tôi tự hỏi rằng liệu Renya đã ít phản kháng hơn khi tôi lôi cậu ấy ra ngoài hay không. Tôi biết chuyện này không thể, nhưng biết đâu bây giờ cậu ấy chấp nhận lời mời của tôi thì sao.
Những suy nghĩ ấy cứ bủa vây trong đầu, tôi sợ cậu ấy sẽ lại từ chối một lần nữa. Nhưng nếu như không hành động, khoảng cách giữa cả hai đứa sẽ không được thu hẹp lại.
Nhưng...nhưng mà. Khi những suy nghĩ đang quay mòng mòng, tôi hiện đã đến trước cửa nhà.
“Hẹn gặp lại sau. Ngủ ngon.”
Renya nói thế, rồi chỉ đơn giản rời đi để về nhà. Trong quá khứ, bọn tôi thường sẽ trò chuyện nhiều hơn khi chia tay cơ.
Sự khác biệt giữa quá khứ và hiện thực khiến tôi đau buồn. Nhưng nỗi buồn ấy đã thúc đẩy bản thân không muốn trở nên như thế này.
“Này Renya, bởi vì ngày mai được nghỉ, sao chúng ta không đi đâu đó chơi nhỉ?”
"Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi đã quá mệt rồi. Ngày mai tôi sẽ ở nhà và tịnh dưỡng nguyên ngày.”
Lòng quyết tâm của tôi đã bị vỡ tan trong vòng hai giây. Tôi quay trở về phòng mình và khóc.
Khoảng cách giữa hai đứa vẫn không thu hẹp được tí nào hôm nay.