Once Trust Is Broken, It Can’t Be Regained – No Matter What You Say Now, It Won’t Affect Me

chương 10: thời gian không ngừng, nó cũng không quay lại, chỉ biết tiến về phía trước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau một ngày dài, hiện tôi đang trên đường về nhà. Hôm nay, tôi đã đi đến quán cà phê cũ giống như ngày hôm qua, nhưng chỉ dám dùng cà phê bởi vì nếu như mà gọi bánh đến cả tối muộn mỗi ngày sẽ bào mòn tiền túi của tôi mất.

Tôi đã được đền bù một khoảng kha khá từ sự cố hồi ở còn sơ trung, nhưng bản thân về cơ bản lại không dám sử dụng vì cảm giác về tiền bạc của tôi sẽ trở nên điên rồ mất.

Trong khi đang băng qua con đường nhuộm màu đỏ thẫm, nghĩ về việc tìm kiếm công việc làm thêm như một học sinh cao trung, tôi thấy một gương mặt thân quen. Đối phương cũng đã nhận ra và tiến về phía tôi.

“Chào Renya, ông đang về nhà à?”

"Đúng vậy.”

Đó là một trong những người bạn thuở nhỏ, Takuma Aikawa, người đang chạy dọc con đường và gọi tôi. Cậu ta có một bộ tóc ngắn dựng đứng và một gương mặt tươi tắn. Hừm, cậu ta trông như nào thì mặc kệ. (Cay)

"Cao trung thế nào rồi? Mọi chuyện có trơn tru không?”

"Cậu là phụ huynh tôi chắc?”

Tại sao cậu ta lại hỏi như thế nhỉ? Đó đâu phải tính cách của thằng chả đâu?

“Tớ duy nhất là đứa trong bốn người mà học ở trường cao trung khác mà. Tớ có tò mò xíu.”

“Thì ra là thế à. Được thôi, tôi vẫn còn sống tốt chán.”

Tôi không hiểu cái gì hết cả.

“Thật tốt khi nghe như thế đấy. Vậy nếu như quay về nhà vào khoảng thời gian này rhif có nghĩa là ông cũng đang trở về từ câu lạc bộ đúng chứ? Tiện thể thì tớ cũng trong cậu lạc bộ bóng đá đây!”

"Không. Tôi chỉ vừa ghé qua quán cà phê thôi. Tôi thuộc về câu lạc bộ về nhà.”

“...Ông không ở câu lạc bộ bóng đá à?”

“Tôi không còn chơi bóng đá nữa rồi. Tôi cũng đã bảo chuyện đó cho Fujibayashi.”

Tại sao Fujibayashi, Aikawa và những người khác lại nghĩ tôi sẽ lại chơi bóng đá nhỉ? Tôi đã không còn hứng thú với bộ môn ấy nữa rồi.

"Tại sao lại thế? Tớ cũng muốn chơi ở giải quốc gia cùng với ông mà.”

“Có cần tôi phải giải thích lại lần nữa không?”

Chẳng phải mình đã bảo hết tất cả cho Fujibayashi rồi sao? Chúc may mắn hướng đến giải quốc gia nhá.

“Cậu xong chưa? Thế thì hãy nỗ lực hết mình cho giải quốc gia nhé.”

Tôi vẫy tay với Aikawa, người vẫn trông như muốn nói cái gì đó và đi về nhà. Hồi vẫn còn ở sơ trung, tôi vẫn mơ mình sẽ một ngày sẽ đứng ở trên sân vận động quốc gia, nhưng đó đã là quá khứ rồi. Bây giờ tôi chả còn thèm lấy cái tham vọng ấy nữa.

.

Aikawa POV

"Mình đã nghĩ nếu như trở thành học sinh cao trung, nhưng không...”

Tôi, Takuma Aikawa, tự lầm bầm với bản thân mình trong khi nhìn theo lưng của Renya khi cậu ấy bước đi.

Người bạn thuở nhỏ yêu quí của tôi đã thay đổi. Tôi vẫn còn giận bản thân mình vì đã không tin tưởng Renya ở trong quá khứ.

Khi còn ở sơ trung, cậu ấy đã từng là đội trưởng và tôi đã từng ở vị trí tiền đạo. Vào năm hai sơ trung, chúng tôi đã đến được giải đấu quốc gia, nhưng vào năm ba, cậu ấy không còn ở lại với bọn tôi nữa. Và cả đội đã bị kéo xuống giải cấp tỉnh bởi vì chính cậu ấy.

Renya đã rời đội bóng khi còn ở lớp tám, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu khi lên cao trung, cậu ấy có còn chơi lại với những người đồng đội đã từng làm tổn thương mình.

Tôi không đủ thông minh để theo học cùng trường cao trung với Renya, không giống như hai người bạn thuở nhỏ còn lại đã dõi theo cậu ấy. Và ít nhất tôi muốn đứng ở trên sân cùng với cậu ấy với tư cách là đối thủ với nhau, nhưng điều đó bây giờ đã không còn khả thi nữa rồi.

Những tháng ngày tưởng chừng như đang tỏa sáng ấy bây giờ đã trở thành dĩ vãng. Bây giờ tôi chỉ thấy mọi ngày đã trở nên nhạt nhòa.

Nếu như có thể, tôi muốn mình sẽ trở về quá khứ và bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Nhưng thời gian không ngừng, nó cũng không quay về, chỉ biết tiến về phía trước.

Bất kể bản thân có muốn trở về quá khứ như thế nào đi chăng nữa.

Truyện Chữ Hay