Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh, gương mặt lãnh tĩnh hoàn mỹ giờ biểu tình biến đổi lớn, giống như chiếc mặt nạ tạo hình tỉ mỉ bị đập vỡ, nhanh như sét đánh lộ ra chân diện mục (khuôn mặt thật).
“Chuyện này….” Phương Vĩ Đông đứng trong góc phòng biết Trác Thích Nghiễn sẽ không giải thích tốt cho nên nghĩ muốn nói cho Diệp Thiếu Cảnh, Trác Thích Nghiễn dùng khuôn mặt tuấn mỹ ngắm nhìn Diệp Thiếu Cảnh, không lộ ra chút cảm xúc nào hướng Phương Vĩ Đông phẩy phẩy tay.
Phương Vĩ Đông thức thời ra khỏi phòng bệnh, thanh âm nhẹ tới mức giống như trước giờ chưa từng xuất hiện tại phòng bệnh.
Diệp Thiếu Cảnh mắt quấn đầy băng gạc, tai cũng trở nên thính hơn, hướng mặt về phía Trác Thích Nghiễn đã bước đến bên giường “Đã xảy ra chuyện gì, sao anh không nói lời nào?” thấy Trác Thích Nghiễn nửa ngày không đáp lại, nghĩ nghĩ, đưa tay sờ soạng bàn phím, bắt đầu ấn dãy số quen thuộc.
Trác Thích Nghiễn mặt tối sầm, mất hứng việc Diệp Thiếu Cảnh xem nhẹ sự có mặt của hắn: “Em gọi điện cho ai?”
“Tôi muốn hỏi Cẩm Đương một chút, anh ấy nên biết chuyện phóng viên liên hệ với tôi ….” Nói còn chưa xong di động đã bị cướp mất, Diệp Thiếu Cảnh thần tình nghi hoặc hỏi “Anh đoạt di động của tôi làm gì?”
“Cậu ta không biết nhiều bằng tôi.” Trác Thích Nghiễn tới gần Diệp Thiếu Cảnh, ánh mắt độc chiếm dục vọng như biển đêm trong mùa trăng, thanh âm ngày càng trầm thấp, hiển nhiên phi thường chán ghét Cẩm Đường.
“Anh ấy là người đại diện của tôi, chuyện của tôi anh ấy phải biết rõ.” Nói rồi, đứng dậy giật chiếc di động trên tay Trác Thích Nghiễn “Trả điện thoại đây.”
Trác Thích Nghiễn một tay giơ cao chiếc điện thoại lên, một tay vươn ra đỡ người kia vì vồ hụt mà suýt ngã “Cẩm Đường còn đang quản lý nghệ sỹ khác, không phải lúc nào cũng chú ý tới em.”
“Sao anh biết anh ta quản lý nhiều nghệ sỹ?” Cậu cũng biết Cẩm Đường quản lý rất nhiều nghệ sỹ, nhưng cụ thể bao nhiêu người thì lại không rõ.
Trác Thích Nghiễn mãnh liệt kề sát vào Diệp Thiếu Cảnh, đôi môi dán vào tai cậu, hơi thở ấm áp phả tới bên tai mẫn cảm bất giác cậu rụt cổ lại tránh đi: “ Tôi so với bất cứ ai đều chú ý tới em, chỉ cần là chuyện của em, tôi đều nắm rõ.”
“Tại sao lại chú ý tới tôi?” Diệp Thiếu Cảnh đẩy người ra sau một chút.
Tinh quang trong mắt càng sáng rỡ, Trác Thích Nghiễn cũng ngả người theo, thân ảnh cao lớn ôm trụ Diệp Thiếu Cảnh, thanh âm trầm thấp mang theo chút ám ảnh “Em chẳng lẽ không cảm giác là tôi rất thích em?”
Diệp Thiếu Cảnh sửng sốt, Trác Thích Nghiễn nói gì vậy, sau khi hoàn hồn, cậu kinh hách ngẩng đầu: “Anh…Anh không phải là kiểu kia chứ?”
Trác Thích Nghiễn trịnh trọng tuyên bố: “Vì em tôi có thể trở thành kiểu kia.” Hắn không phải trời sinh liền thích nam nhân, số lượng nam nhân kết giao cũng chỉ tính trên đầu ngón tay, hắn cũng không phải đồng chí (hủ nam).
“Anh…” trong đầu Diệp Thiếu Cảnh lúc này là một mớ hỗn độn, theo bản năng thối lui thân thể.
Trác Thích Nghiễn vươn tay chống trên tường, nhốt Diệp Thiếu Cảnh ở giữa g ngực dày rộng của mình, nhìn cậu, ánh mắt nóng bỏng sôi sùng sục, hắn nhẹ nhàng đỡ cằm nâng mặt cậu lên: “Tôi yêu em, là kiểu yêu đương nam nữ, tôi biết nếu không nói thẳng, em vĩnh viễn sẽ không biết, thậm chí còn giả vờ không biết.”
Diệp Thiếu Cảnh tâm loạn như ma, mơ hồ thấy tình hình không ổn, muốn đẩy Trác Thích Nghiễn ra để chạy, nào ngờ hắn nhanh tay hơn, xoay người chặn lại đem cậu đè lên giường. Diệp Thiếu Cảnh sắc mặt đại biến giãy dụa: “Bỏ tôi ra!”
“Không!” Trác Thích Nghiễn nghiêm túc tăng thêm lực đạo.
“Anh không nên ép buộc tôi!”
“Ép buộc? tôi bất quá chỉ là nói tâm ý của tôi cho em biết.”
“Anh…” Diệp Thiếu Cảnh giãy dụa tức giận, mặt đỏ rần, không nghĩ tới Trác Thích Nghiễn ngày thường ôn văn nho nhã lại cường bách đến thế, hắn ngôn hành cử chỉ lịch sự lễ độ, chưa từng ép buộc cậu phải làm gì.
Trác Thích Nghiễn cường ngạnh áp trụ cổ tay cậu, tham lam ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, mỗi lần đều chăm chú ngắm kỹ càng từng chi tiết lông mày đen thanh thanh, chiếc mũi dọc dừa, hai má góc cạnh phân minh, đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve vầng trán cao trơn nhẵn, rồi tới đôi môi đang mím mềm mềm, giống như cắn vào sẽ có mật nước chảy ra.
“Tôi yêu em, nhớ kỹ chỉ có tôi mới có thể yêu em.” Dứt lời, bỗng nhiên hắn cúi xuống hôn cậu, dùng sức mà hôn, bá đạo cạy mở khoang miệng, hô hấp dần bị lửa nóng vây quanh…
Hắn ôm chặt Diệp Thiếu Cảnh, khó có thể kiểm soát bản thân mà hôn cậu, đôi môi cậu nóng cháy rất thật, ấm áp đến nỗi muốn hòa tan hắn, hắn cường ngạnh chen đầu lưỡi của mình vào, gắt gao cuốn lấy cậu, dây dưa, liếm mút, môi răng giao triền, tư vị tuyệt vời không sao tả xiết, nhất thời luyến tiếc buông ra.
Bao nhiêu lần thấy cậu hé miệng cười, hắn nghĩ muốn hôn cậu, bao lần nhìn thấy khóe miệng cậu khẽ nhếch, đầu lưỡi như ẩn như hiện là muốn xông vào đoạt lấy nó…
Còn có dục vọng trỗi dậy chỉ vì chạm vào người cậu, mấy lần suýt khống chế không được mà định ra tay hành động, nhưng nhìn Diệp Thiếu Cảnh không hề cảnh giác dùng thần sắc tin cậy mà nhìn hắn, ỷ lại hắn, tới gần hắn, nhượng hắn không dám tùy tiện nữa, sợ sẽ dọa cậu, khiến cậu chán ghét hắn.
Cố gắng kìm chế bản thân, chăm sóc cậu chu đáo vì lo lắng cho bệnh tình và để ý tâm tình của cậu. Trác Thích Nghiễn nóng bỏng hôn sâu Diệp Thiếu Cảnh, mặc kệ cậu giãy dụa thế nào cũng ngăn cậu lại, dùng ngón tay thon dài linh hoạt cởi cúc áo cậu, đôi môi xinh đẹp hôn nhẹ lên da thịt chỗ bả vai.
End