“Không thể nào mà sữa sẽ chảy ra từ một thằng đàn ông được!”
Một người nào đó nên dạy cho con chuột này cách mà cơ thể con người hoạt động.
“Hii, Gyaaaah!”
“O-oh. không phải con, không phải con. Ba không có giận con đâu~
Đứa em gái trên tay tôi phản ứng lại với giọng giận dữ của tôi và con bé khóc còn to hơn nữa.
“Ta đâu có nói một chữ rằng là chúng sẽ uống sữa của cậu đâu?”
Con chuột mềm mại, Alba Germain, lắc đầu và đánh vào trán ông ta với cái tay không cầm trượng.
Ông ta cười toe toét.
Loài gặm nhấm này khiến tôi muốn điên lên.
“Cậu sẽ hỗ trợ cho việc bú sữa. Đó là điều tự nhiên vì cậu là người cha đúng không?”
“Này, nghe đi! Hôm nay là lần đầu tiên tôi với cô ấy gặp nhau, tôi không tự hào gì cả về điều này nhưng tôi chưa bao giờ chạm vào người phụ nữ nào khác cả ngoài mẹ tôi ra”
“Đó thật sự không có gì phải tự hào cả. Thật là một đứa con trai thảm hại mà. Ta cực kỳ nổi tiếng khi còn trẻ đấy.”
Im đi! ông nên im lặng đi, ông già!”
“Không, không còn nghi ngờ gì nữa cậu chính là ba của hai đứa trẻ này. Ta sẽ nói cho cậu trong khi cho chúng bú, lũ trẻ đang rất đói rồi.”
“U-um, Kunpei-san.”
Aoinoun kéo tay áo tôi.
“Dượng sẽ không bao giờ nói gì vô trách nhiệm nếu nó liên quan đến loài rồng. Mẹ của em nói em có thể tin tưởng vào ông ấy bất kể chuyện gì. Còn nữa, nếu liên quan đến rồng, không có ai có kiến thức sâu đậm hơn dượng cả.”
“Cô nữa, không phải có quá nhiều thứ cô không biết đấy sao!? Đây là con của cô đấy!?’
Cho dù cô không biết gì cả, nhưng ít nhất cũng phải biết cách cho em bé ăn chứ.
“U-um, dân số của loài rồng hiếm khi tăng lên. Chỉ từ ngày hôm qua, em là đứa trẻ nhất, và…”
Aoinoun cúi thấp đầu với khuôn mặt đỏ chót.
“Đ-Đó là mùa đẻ trứng đầu tiên của em, hơn nữa nó lại tới sớm hơn
so với một con rồng bình thường. Mẹ em không ngờ rằng em có con sớm như thế, nên cô ấy đã hứa với em rằng sẽ dạy em về nhiều thứ khi chúng em gặp lại, nhưng…”
“Như ta đã dự đoán, có vẻ đứa trẻ ấy vẫn chưa dạy con gì cả. Chà, đến cả ta cũng không ngờ rằng Aoi sẽ bước vào mùa đẻ trứng, hơn nữa, ta không ngờ con sẽ cho nó sự sống, nhưng giờ cũng không làm được gì.”
Alba Germain gấp tay lại và nghiêng đầu.
Tại sao ông ta phải làm mọi việc quá lên như thế nhỉ?
“M-Mẹ cô đâu rồi?”
“Lần cuối cùng chúng em gặp là 40 năm về trước. Còn về hiện tại, ừ thì….”
Huh?
“40 năm về trước?”
Eh?
“Kazamachi-kun. Loài rồng có tuổi thọ rất dài.”
Ha?
“Eeeeeeeeeh!?’
Nói dối! Ý tôi là, dù nhìn như thế nào đi nữa, cô ấy nhìn còn trẻ hơn cả tôi!
Khi một tôi đang cực kỳ sốc bối rối, Shouhei nhìn ra từ một phía qua cái màn che đấy.
“Anh hai, anh nên học thêm đấy. Đó không phải một lẽ thường tình, nhưng đó là điều mà ai cũng biết cả.”
“Nói cho nó biết đi,Shouhei. Đây không phải là một thứ mà ta học dc trong trường, đây là một thứ thường được mang lên bàn cãi giữa bạn bè. Những thứ như những huyền thoại và lời đồn về loài rồng.’
Một nét mặt buồn bã nổi lên trên khuôn mặt ông già của tôi và sau đó vỗ vai tôi.
“Không thể giúp được nếu con không có bạn bè. Vui lên đi.”
“I-Im đi!”
Đừng có an ủi tôi!
“Này, quá trình chuẩn bị đã xong. Bố mày không thể đứng nhìn chúng khóc hơn nữa, nên nhanh lên và tới đây đi. bố mày đây cũng chả hiểu gì, nhưng chú mày cần thiết mà đúng không?”
N-Như tôi đã nói! Chỉ là tại sao tôi là người cha!
“Làm ơn. Dượng là người biết về loài rồng hơn cả bản thân chúng ta. còn về vì sao lại thế…”
Aoinoun nhìn qua Alba Germain người ở trên tay tôi và sau đó nhìn về tôi lại.
“Đó vì ông ấy là bác sĩ duy nhất trên thế giới chuyên gia về rồng.”