Vài phút sau nụ hôn nồng cháy tôi trao cho em ấy, cuối cùng tôi cũng nhận ra được hành động của mình làm nó bạo dạn đến mức nào. Tôi đỏ mặt xấu hổ, rồi đứng đực ra đó mất một lúc mới hoàn được hồn.
‘Hẳn là anh đã thấy đỡ hơn rồi nhỉ, Senpai?”
Karen thì lại chẳng cho thấy dấu hiệu gì là xấu hổ sau những gì vừa diễn ra cả. Không ngờ mới vài phút trước đó thôi em ấy còn cho tôi thấy mình là một người có ham muốn độc chiếm như nào, vậy mà giờ mọi thứ đã trở về như ban đầu.
“Ừm, đại khái là anh cũng ổn hơn rồi.”
“May quá. Nụ hôn vừa rồi làm em bất ngờ lắm đấy, em cứ sợ là anh sẽ thấy kinh tởm em chứ…”
“Không bao giờ có chuyện đó đâu. Đó là nụ hôn tuyệt nhất anh từng nhận được đấy.”
“Vậy thì…tốt quá rồi. Thú thực thì, đó là nụ hôn đầu của em, nên là em cũng có chút lo lắng.”
Em ấy nở một nụ cười dịu dàng, sự nhẹ nhõm thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Kể cả bề ngoài em ấy có đang bình tĩnh như nào, thì em ấy vẫn là một thiếu nữ, vẫn có những lo lắng nhất định mà thôi. Điểm đó ở em ấy, thực sự vô cùng đáng yêu.
“Vậy, Senpai à. Giờ đây chúng ta thực sự là người yêu của nhau rồi nhỉ?”
“..Ừ.”
“Hạnh phúc thật đấy. Bình thường em vốn không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình lắm, nên em đoán là cũng khó để em bày tỏ cảm xúc trực tiếp với Senpai. Nói chung là, em vui lắm.”
Nhìn vẻ ngại ngùng đáng yêu hiếm thấy của em ấy hiện giờ, có thể thấy những lời đó của em ấy là thật lòng. Quả nhiên ở cùng nhau đủ lâu, thì ta có thể thấy được những điều thay đổi dù là nhỏ nhất của người kia.
Hẳn là lúc tôi còn đang hẹn hò với Mai, em ấy đã phải hi sinh nhiều cảm xúc của bản thân lắm nhỉ… Tôi sẽ không thể nào không trân trọng em ấy vì điều đó được.
“Nhưng mà, em nghĩ chúng ta chưa nên công khai mối quan hệ của hai đứa mình vội.”
“Ừ, anh nghĩ điều đó cũng cần thiết vào lúc này.”
“Vâng. Dù rằng lần này anh là người bị bọn họ cắm sừng, nhưng nếu tin hai chúng ta hẹn hò với nhau bây giờ mà bị lộ ra, kiểu gì anh cũng sẽ là mục tiêu bị chỉ trích, lúc đó mọi chuyện sẽ khó giải quyết lắm.”
Bây giờ mà bảo tôi với em ấy không làm những hành động âu yếm nhau ở trường thì khó lắm, cơ mà vì tương lai của hai đứa, có lẽ tôi nên nghe theo em ấy. Đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, lúc đó chúng tôi có thể đường đường chính chính mà hẹn hò với nhau rồi.
“Nhưng mà, Karen này. Không phải là bây giờ em đang bị cảnh sát nhắm đến hay sao? Có khả năng hai người họ đã nhìn thấy em, nên khả năng cao mọi chuyện có thể bại lộ đấy?”
“Không sao đâu ạ. Chúng sẽ phải câm miệng một thời gian trong đó, đến khi tỉnh lại cũng chưa chắc chúng sẽ nhớ ra được là em đã tấn công chúng đâu. Với cả, em sẽ cẩn thận hết sức để cảnh sát không lần ra dấu vết.”
Một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối như Karen, nhưng lại là một con người sẵn sàng ra tay để bảo vệ người mình yêu. Giờ đây, em ấy còn nói rằng sẽ tự lo liệu mọi chuyện để cảnh sát không tìm ra em ấy nữa… Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn em ấy đơn thương độc mã được. Chắc chắn nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không ngần ngại mà dang tay ra cứu vớt em ấy.
“Điều mà em lọ ngại nhất bây giờ, là anh cũng đang trong diện tình nghi đấy. Dù sao thì, hôm đó anh cũng đã đến nhà của Hidaka-senpai rồi mà.”
“Ah…Phải rồi nhỉ.”
Tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó kể từ khi biết Karen là thủ phạm. Dù sao thì, tôi cũng không thể thoát khỏi diện tình nghi vì hôm đó đúng là tôi đã đến nhà của Mai, và biết được sự thật là Mai đã phản bội mình. Hơn nữa, nếu hôm đó Karen không đến để ngăn tôi lại, tôi hoàn toàn có thể chạy mất kiểm soát, nếu có ai đó nhìn thấy tôi chạy ra từ nhà Mai với cái vẻ thảm hại ngày hôm đó, không khó để họ nghi ngờ chính tôi mới là thủ phạm.
“Kiểu gì về sau rồi anh sẽ bị cảnh sát thẩm vấn thôi.”
“Phải đấy…Giờ anh phải làm gì đây..”
“Phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện hôm đó anh có mặt ở nhà Hidaka-senpai. Nếu bị tra hỏi, anh cứ bịa ra hôm đó đang ở trường hoặc công viên gì đó chẳng hạn. Nếu mọi chuyện có vẻ không ổn, em sẽ tính tiếp.”
“Anh không giỏi việc nói dối lắm đâu..”
“Không sao, em sẽ cố hết sức để chúng ta được bên nhau mãi mãi mà.”
Karen đã hứa là sẽ cố hết sức để giúp tôi.
Nếu vậy, thì tôi cũng nên cố gắng hơn nữa mới phải. Có như vậy, thì chúng tôi mới có thể hoàn toàn được ở bên nhau.
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ cố hết sức…À không, chúng ta sẽ cùng cố hết sức mới phải chứ. “
“Vâng, em nhất định sẽ không để chúng phá hoại hạnh phúc đôi ta đâu.”
Đúng thế, lần này bằng mọi giá tôi sẽ không để hạnh phúc tuột khỏi tay mình lần nữa. Tôi sẽ làm mọi thứ, để chúng tôi có thể mãi mãi bên nhau.
“Và chúng ta cũng còn cần phải làm xong bài báo tường này nữa nhỉ, Senpai?”
“Ah-”
Nhiều chuyện xảy ra quá, thành ra tôi cũng quên mất đã gần đến lễ hội văn hoá rồi.
Hi vọng là mọi chuyện vẫn ổn, và tôi có thể hoàn thành mọi thứ đúng như dự kiến.
Tôi chuyển sự chú ý của mình sang bài báo tường của CLB cho đến lúc ra về.
Lúc ra về, có vài ánh mắt dòm ngó hướng về phía tôi, nhưng tôi quyết định mặc kệ và phi thẳng về đến nhà.
Nhưng khi đến nhà, có một chiếc xe lạ đang đỗ trước cổng nhà tôi.“Sugahara Akihiko-kun, tôi nghĩ là mình có vài câu hỏi cần cậu giải đáp đây.”
Đúng như Karen dự đoán, cảnh sát đã đến tận đây để thẩm vấn tôi về vụ hành hung đó.