“..Ah,huh?”
Điều đầu tiên tôi nhận thức dược sau khi tỉnh dậy, là tôi đang nằm trên một chiếc ghế băng ở công viên.Trời lúc này đã khá tối, và những chiếc đèn thắp sáng hôm nay không được thắp lên, có lẽ vì chúng đã bị hỏng,
lại càng khiến mọi thứ trong tầm nhìn của tôi lại càng trở nên mù mịt.
Nhớ lại những gì trước đó đã xảy ra… Tôi đã cùng Karen đi đâu đó, rồi đột nhiên, tôi bị ai đó đánh ngất, và rồi thế là bất tỉnh nhân sự cho đến bây giờ.
Phải rồi, Karen! Em ấy..đi đâu rồi?
“Ah, anh tỉnh rồi hả, Senpai?”
Một giọng nói quen thuộc cất lên giữa không gian thanh vắng làm tôi giật mình. Cố tìm kiếm xung quanh, nhưng tôi chẳng thể tìm được ra tiếng gọi ấy phát ra từ đâu.
“Quay ra đằng sau đi ạ.”
“Uwahh…”
Dường như em ấy đã ở sau tôi nãy giờ, và em ấy có vẻ thích thú khi nhìn tôi cố tìm kiếm em ấy ở phía trước, nên em ấy đã chọc nhẹ vào má tôi. Quả thực, tôi chẳng thích mấy trò đau tim như vậy chút nào, vậy mà nãy giờ em ấy cứ trêu chọc tôi như vậy thôi.
“Biểu cảm của anh dễ thương thật đấy, Senpai.”
Em ấy quay trở lại bên cạnh tôi, miệng nở một nụ cười tươi.
“Ahh…Nếu em ở đó, thì lên tiếng sớm đi chứ… Làm anh hết hồn.”
“Lỗi của em, Senpai. Thực ra thì…nhìn anh đang nằm ngủ thực sự đáng yêu lắm, nên em cũng chỉ muốn giữ nó cho riêng em thôi.”
“Chẳng qua em chỉ muốn trêu chọc anh thôi chứ gì…Uhh, phải rồi, nãy giờ em đã đi đâu vậy, Karen?”
Nhớ lại lúc đó, Karen đã quả quyết rằng phải đi đến đâu đó… Nên dù có chút lo sợ trong lòng, tôi cũng cố gặng hỏi em ấy. Tôi chỉ sợ rằng, em ấy đã liều lĩnh mà bất chấp, đi đến chỗ hai kẻ kia để trả thù cho tôi, như em ấy nói.
“Anh hỏi em đi đâu à?”
Em ấy đang che giấu gì đó, nhất định thế.
“Ờ thì, trước lúc anh ngất đi thì em có đi đâu đó mà, phải không? Anh không chắc về suy nghĩ của mình, nhưng mà… không phải là em đã đến chỗ đó chứ?”
“Nếu em đến đó thật thì sao? Anh sẽ hận em hay gì đó tương tự ư?”
Em ấy không phủ nhận những nghi ngờ đó của tôi. Giữa không gian đang bao trùm bởi bóng tối, tuy không thể nhìn thấy được rõ biểu cảm trên khuôn mặt của em ấy, nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được một sức ép vô hình từ câu nói đó của em ấy.
“Nếu điều em định làm là thật, liệu anh có tha thứ cho em không? Còn hai kẻ kia thì sao, anh có tha thứ cho chúng không?”
“Điều..điều đó…”
“Còn em sẽ không bao giờ tha thứ hay nương tay với chúng. Những kẻ đã làm Senpai yêu dấu của em phải rơi nước mắt, chúng sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp được đâu.”
Khác với một Karen bình thường vốn bình tĩnh và trưởng thành, những cảm xúc chân thành của em ấy vừa bày tỏ giờ đây lại khiến tôi bối rối. Không hẳn là tôi phản đối những gì em ấy định làm, nhưng trừng phạt họ…quả thực tôi vẫn thấy không cần thiết.
“Nhưng, mọi chuyện đã không sao nữa rồi, Senpai. Anh có thể yên tâm về điều đó.”
Những bóng đèn trong công viên mà tôi tưởng rằng đã bị hỏng bất chợt sáng lên, không gian xung quanh dần trở nên sáng sủa hơn. Tôi nhìn khuôn mặt của Karen, khuôn mặt mà nãy giờ tôi không thể nhìn rõ vì bóng đêm, và tôi như chết lặng.
Cằm và cổ của Karen dính đầy máu. Một thiên thần thu hút mọi ánh nhìn xung quanh như Karen, giờ đây lại nhuốm một màu đỏ tươi của máu.
Tôi cứng họng trước những gì mình vừa trông thấy. Rốt cuộc là, em đã làm cái quái gì vậy Karen?
“Ôi trời, em quên mất không lau sạch máu còn dính lại rồi. Xin lỗi Senpai, hẳn là em đã làm anh phải sợ rồi.”
Dường như em ấy chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Vẫn là nụ cười thiên thần ấy, mà sao hôm nay, tôi lại thấy nó thật đáng sợ.
“K-Karen… Chuyện..chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi cố lấy lại bình tĩnh để hỏi Karen chuyện gì đã diễn ra. Thực ra, tôi cũng đã đoán ra nguyên nhân và chủ nhân của những vết máu ấy, nhưng nếu đó thực sự là những gì đã xảy ra, thì Karen sẽ rất dễ vướng vào vòng lao lý.
Và nếu như thế, có lẽ tôi sẽ phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho những chuyện có thể xảy ra…
“Em chỉ làm thay Senpai những việc mà đáng ra nó phải được thực hiện thôi.”
“Lẽ nào…em đã…”
Tôi còn chưa dứt câu, thì đột nhiên, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng còi hú của xe cảnh sát đi vụt qua chúng tôi.
“Họ cũng nhanh quá nhỉ? Senpai, em nghĩ là chúng ta sẽ nói về chuyện này sau nhé.”
“Này, Karen…”
Và Karen chạy vụt đi.
Tôi cố đuổi theo em ấy, nhưng rồi tôi lại chẳng thể theo kịp và rồi mất dấu luôn.
Nhớ lại khuôn mặt nghiêm túc của em ấy khi nói về chuyện vừa rồi…Không lẽ em ấy đã…
Hàng tá câu hỏi đang quay cuồng trong óc tôi, nhưng chúng đều không có lời giải.
Và rồi, tôi quyết định quay trở về.
Dọc đường về nhà, tôi nghe rất nhiều người đang túm tụm vây quanh những chiếc xe cảnh sát. Nghe tiếng xì xào bàn tán từ họ, những nghi ngờ còn tồn đọng trong tôi dần dần đã có được câu trả lời.
“Này, bà có biết gì về vụ tai nạn mới xảy ra gần đây không?”
“Không phải tai nạn đâu. Hình như có một cặp đôi đã bị tấn công trên đường về đấy.”
“Cậu trai thì bị cắt phăng mất cái “của quý” của mình , còn người phụ nữ tình trạng cũng không khả quan lắm”
Không muốn phải nghe thêm về nó nữa, tôi chạy vụt đi.
Ước gì những gì xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mơ, và tôi ước gì mình có thể tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng ấy.