Editor: Devil
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chu Bùi Cảnh không hiểu cũng không nói gì nữa, cậu bị căn phòng lớn này làm cho mê hoặc tới choáng váng, cậu ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn dòng xe lui tới lui đi, lao nhanh như nước sông cảm thấy vừa sợ vừa thích.
“ Chu Bùi Cảnh sau này ở chỗ này sao ạ?” Cậu thích dùng từ Chu Bùi Cảnh để chỉ mình, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Tạ Trí lật sổ hộ khẩu của cậu, nói: “ Nếu như em thích thì có thể ở lại.”
Chu Bùi Cảnh vui vẻ vỗ cửa sổ, nghe thấy Tạ Trí lại nói thêm: “ Phải có sự đồng ý của mẹ em.”
“ …. Mẹ đã mất rồi.” Chu Bùi Cảnh ngẫm lại rồi nói, thật ra cậu hơi mông lung, cậu cũng không hiểu cái gì gọi là chết nhưng cậu biết người chết không thể nói được, làm sao có thể đồng ý chứ “ Đã không còn nữa ạ.”
Tạ Trí trầm mặc một hồi đi tới kéo Chu Bùi Cảnh: “ Còn có một người mẹ khác, tôi cũng ở đây.”
Chu Bùi Cảnh giật nhẹ góc áo mình.
“ Trưa sẽ dẫn em ra ngoài ăn, còn có thể chơi đai an toàn đó.” Tạ Trí dùng ngón tay búng búng ngực Chu Bùi Cảnh “ Em rất thích cái đó.”
“ Thật ạ?” Chu Bùi Cảnh rất kích động “ Chu Bùi Cảnh muốn chơi dây dây!”
Tạ Trí nhìn đồng hồ cũng gần giờ rồi, liền dẫn Chu Bùi Cảnh đến một trung tâm thương mại ăn cơm trưa, lúc ngồi ở trên xe Chu Bùi Cảnh xoắn tới xoắn lui, tò mò muốn chết, một chốc lại mở ngăn ở ghế phụ một lúc lại kéo tấm che nắng xuống. Tạ Trí vừa lái xe lại phải phân thân chăm sóc cậu, đến trung tâm thương mại cũng đã muộn vốn dĩ anh định đi ăn đồ Trung nhưng Chu Bùi Cảnh lại ngồi xổm không chịu đi ở trước một nhà hàng trang trí theo chủ để rừng rậm. Bởi vì cửa tiệm này có một con nai con bằng gỗ rất lớn.
Chu Bùi Cảnh quý trọng vuốt ve nai con nhút nhát, sợ sệt nhìn Tạ Trí, cầu anh: “ Thích nó.”
Tạ Trí không chịu được loại ánh mắt này của Chu Bùi Cảnh, đừng nói là nai con cho dù cậu muốn anh lấy sao lấy trăng thì anh cảm thấy chính mình cũng sẽ tạo tên lửa để lấy cho cậu. Vừa vặn, nhân viên đang phát số chờ đứng ở đó Tạ Trí liền chỉ vào nai con, hỏi cô: “ Xin hỏi, cái này có bán không?”
Nhân viên vừa nãy có nghe thấy Chu Bùi Cảnh nói liền cười cười với Tạ Trí, nói rằng thưa ngài, cái này chúng ta không bán, nhưng mà bởi vì chúng ta mới khai trương nhà hàng nên người vào ăn thì đều được tặng một thú bông hình nai con đó, giống y như vậy.
Cô đi vào trong, cầm một con thú bông to bằng bàn tay, tuy nói là đồ tặng nhưng được làm rất tinh xảo, Chu Bùi Cảnh trông mong nhìn nai con lại nhìn Tạ Trí.
Nữ nhân viên tri kỉ mà đưa số cho Tạ Trí, nói trước mắt còn bàn, chắc phải đợi tầm nửa tiếng, lại bảo Tạ Trí để số điện thoại lại, còn thừa ba bàn thì sẽ có tin nhắn nhắc nhở.
Tạ Trí liền dẫn Chu Bùi Cảnh đi dạo khắp nơi.
Trung tâm này là trung tâm thương mại nghệ thuật, gần đây đang trưng bày các tác phẩm hiện đại, Tạ Trí nghĩ Chu Bùi Cảnh hồi trước thích mấy thứ này nên mới dẫn cậu tới đây. Khắp tường và hành lang đều là những bức điêu khắc phái trừu tượng và tranh chiếu. Tầng dưới chót còn có triển lãm nhiếp ảnh, nhưng mà rất đông người, Tạ Trí không dẫn cậu tới đó mà ngược lại dẫn cậu đến tầng hai, muốn bảo cậu chọn một bức tranh treo trong thư phòng. Chu Bùi Cảnh do dự hồi lâu ở hai bức tranh cuối cùng mới chỉ vào một bức.
Người phụ trách phòng trưng bày ở đây liền ra tiếp đãi bọn họ, bức mà Chu Bùi Cảnh chọn là bức đắt tiền nhất trong bộ sưu tập, đã được trưng bày tầm hơn ba năm rồi.
Đúng lúc thanh toán thì tin nhắn nhắc nhở của nhà hàng nai con kia cũng tới, hai người liền đi lên tầng. Tạ Trí cao ráo, lại mặc vest đi giày da, còn Chu Bùi Cảnh thì như một sinh viên, hai người tay cầm tay mà đi thật sự rất gây chú ý. Người phong kiến nhìn thấy lại cảm thán thói đời hiện nay, phần đông lại cảm thấy đây là một bức tranh đẹp đẽ nhưng mà Triệu Mậu vừa thấy liền bị dọa sợ.
Gần đây Triệu Mậu rất bối rối.
Cậu ta là người duy nhất còn liên lạc với Lý Hạo Nhiên. Thứ nhất là do sự việc mười năm trước, tuy rằng bởi vì không đủ chứng cứ nên Lý Hạo Nhiên không phải chịu bất cứ hình phạt nào nhưng mọi người vẫn cảm thấy Lý Hạo Nhiên làm chuyện này cũng quá cầm thú. Quan trọng chính là khi Lý Hạo Nhiên đang là sinh viên năm nhất thì cha gã có nhận hối lộ một khoản tiền cực lớn, do tính chất lại nhạy cảm mà trong giới lại toàn là người kinh doanh coi trọng tiền bạc, nên tránh gã như tránh rắn vậy. Lý Hạo Nhiên đã nhập quốc tịch Anh từ lâu rồi nên sau khi cha gã xảy ra chuyện thì hầu như chưa từng trở về nước, mấy năm nay mọi chuyện cũng chìm xuống mới dần trở về nhiều hơn.
Nhưng mà Triệu Mậu học cùng trường cấp ba với Lý Hạo Nhiên ở Anh, mà đại học cũng ở cùng London, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp nên gặp nhau còn có thể ngẫu nhiên uống một chén rượu mà trò chuyện.
Triệu Mậu còn có anh trai nắm quyền mà cậu ta cũng chẳng biết cố gắng, chỉ có thể xin tiền tiêu vặt nên vẫn luôn cảm thấy không cam tâm. Năm ngoái, Lý Hạo Nhiên tìm cậu ta cùng nhau xin quyền đại lí của một thương hiệu Thụy Điển ở Trung Quốc, cậu ta nhìn con số trong thẻ liền đồng ý. Sau khi cửa hàng mở ra ở trong nước, kiếm được kha khá nên Lý Hạo Nhiên quyết định mở một chi nhánh ở thành Phố Hải.
Mở thêm chi nhánh là chuyện tốt nhưng mà chọn mở ở thành phố Hải lại khiến cho Triệu Mậu hơi lùi bước, ở chỗ khác thì không sao, mở một cửa hàng cũng chẳng ai biết, hiện tại lại công khai mở ở thành phố Hải cùng Lý Hạo Nhiên, nếu như để Tạ Trí biết được hoặc là tin tức lại bị truyền đến chỗ anh trai và cha hắn thì không những bị Tạ Trí tìm người phá mà còn bị đánh gãy chân kéo về nhà, giam trong lồng luôn.
Lý Hạo Nhiên kêu người làm một bảng báo cáo lợi nhuận dự kiến, Triệu Mậu liền bị cám dỗ, không thì đi khảo sát cửa hàng cùng Lý Hạo Nhiên xem thử thế nào. Triệu Mậu đi bên cạnh Lý Hạo Nhiên mà tay chân lạnh cóng, sợ đụng phải người quen cũng thật trùng hợp làm sao, vừa mới quay đầu liền đối mắt với Tạ Trí.
Đầu Triệu Mậu ầm một tiếng, tay chân đông cứng lại.
Tạ Trí nhìn thấy cậu ta vừa định gật đầu coi như chào một tiếng, liền thấy Lý Hạo Nhiên đứng bên cạnh cậu ta. Chu Bùi Cảnh đột nhiên kéo Tạ Trí lại không thấy anh nhúc nhích chút nào, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt anh.
Bốn người đều ngây ngẩn, người đầu tiên có động tĩnh lại là Chu Bùi Cảnh.
Cậu hét lên một tiếng, tiếng thở dốc ngày càng nặng, dường như rất đau khổ, đỡ tay Tạ Trí mà cũng không đứng vững nổi, trượt cả người xuống. Tạ Trí bất chấp hiện giờ đang ở bên ngoài, cởi áo khoác chùm lên đầu Chu Bùi Cảnh, bế ngang cậu lên rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Mậu bước từng bước bỏ đi.
Triệu Mậu cảm thấy vận may cả đời mình cũng đã dùng hết sạch rồi. Cậu ta ủ rũ đứng tại chỗ không biết nên đi đâu.
“ Đi ăn thôi” Lý Hạo Nhiên miễn cưỡng nói một câu “ Không còn sớm nữa.”
Triệu Mậu cũng thất thần gật đầu, nghĩ xem hôm nay nên nói thế nào với Lý Hạo Nhiên đây, thành phố Hải này bọn họ không thể đụng vào.
Hai người mang theo ý nghĩ khác nhau tùy tiện vào một nhà hàng, thuê một gian phòng riêng, Lý Hạo Nhiên không hoảng hốt lo lắng như Triệu Mậu, gã nhìn menu rồi gọi một bình rượu.
“ Anh Nhiên, nếu không thì bỏ đi, chi nhánh ở thành phố Hải này khẳng định không mở được.” Hai người im lặng một hồi, Triệu Mậu mở miệng.
Lý Hạo Nhiên rũ mắt, tùy tiện nói: “ Ừ.”
Triệu Mậu không ngờ Lý Hạo Nhiên lại bị thuyết phục dễ đến thế, hắn thả lỏng người, tán gẫu với Lý Hạo Nhiên: “ Người bên cạnh Tạ Trí là ai thế, chưa từng gặp mà nhỉ.”
“ Là Chu Bùi Cảnh” Lý Hạo Nhiên rót rượu, chạm cốc cùng Triệu Mậu, uống một hơi cạn sạch, “ Là tên nhóc năm đó.”
“ Mẹ nó, tìm được lúc nào thế, không nghe nói gì cả!” Triệu Mậu giật mình “ Khó trách vừa thấy anh lại bị dọa thành như thế.”
Lý Hạo Nhiên chống cằm, buồn cười nói: “ Tạ Trí lúc đó đánh tao đến mức vô viện, hiện tại không phải giống tao sao. Chu Bùi Cảnh lại vẫn xinh đẹp như thế.”
“ Gì cơ? Anh nói Tạ Trí với cậu ta…” Triệu Mậu cảm thấy mình hình như đã nghe được điều bí mật vô cùng lớn.
“ Tám chín phần mười là thế, còn nắm tay chứ tởm chết.”
“ Kỳ thật em vẫn luôn muốn hỏi, lúc đó anh thật sự không…” Triệu Mậu uống hai ngụm rượu trở nên lớn mật, làm một động tác cho ngón tay vào vòng với Lý Hạo Nhiên “ Không làm cậu ta chứ?”
“ Tao chỉ nói với Tạ Trí là bắt thằng nhóc sờ tao hai cái.”
Triệu Mậu nghe gã nói thế liền biết sau đó còn có gì nữa, cậu ta rót rượu cho Lý Hạo Nhiên kính gã một ly. Lý Hạo Nhiên uống một ngụm, ngậm rượu trong miệng một lát rồi mới nuốt xuống, âm trầm nhớ lại: “ Tao kêu thằng nhóc kia để cho tao cắn một cái, nó lại không chịu, nên tao mới nắm cằm nó ép mở miệng, thọc vào còn chưa được vài cái đã ngất xỉu rồi, ngất rồi thì lại chẳng còn thú vị gì nữa, tao làm vài cái mà nó chẳng có tý lực gì cả, sau phải dùng chân nó kẹp lại mới cắm bắn ra được.”
Nhìn thấy Triệu Mậu dại ra, Lý Hạo Nhiên nhún vai: “ Cũng chẳng thế nào cả, nếu như mà là hiện tại thì….”
“…..” Triệu Mậu hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, cứ ngỡ cậu ta đã xấu xa, bại hoại lắm rồi nhưng không ngờ tới lại còn có loại người như thế này nữa, cuối cùng cũng tràn ngập xấu hổ mà ăn xong bữa cơm này.
Tạ Trí ôm Chu Bùi Cảnh về lại trong xe, Chu Bùi Cảnh co người lại ôm đầu gối, chôn mặt vào trong cả người run lên cầm cập.
“ Có chuyện gì thế?” Tạ Trí vỗ về, trấn an cậu, thấp giọng hỏi nhỏ.
“ Gã không tốt” Chu Bùi Cảnh bướng bỉnh lặp đi lặp lại “ Không tốt, rất xấu.”
Trong gara rất tối, trong xe lại ấm áp, không gian bịt kín mít lại có Tạ Trí ở bên khiến cho Chu Bùi Cảnh cảm thấy rất an toàn.
Ánh mắt Tạ Trí trở nên mờ mịt, khó hiểu, trong lòng anh nghĩ ngợi vài chuyện, dần dần trên nét mặt hiện lên vẻ lạnh nhạt.
Chu Bùi Cảnh dần dần bình phục lại bị ánh mắt của Tạ Trí hấp dẫn, đầu óc cậu có vấn đề nhưng đối với cảm xúc lại trở nên rất nhạy cảm, nhìn một lát, cậu hơi lo lắng cho Tạ Trí cũng vỗ vỗ anh: “ Không được tức giận.”
Tạ Trí tóm tay cậu nắm nắm: “ Không tức giận, xin lỗi em. Chúng ta về nhà nhé?”
Chu Bùi Cảnh buồn rầu sờ sờ bụng: “ Nai con thì sao?”
Tạ Trí cười cười duỗi tay xoa bụng cậu một chút: “ Sao lại thích nai con như thế?”
“ Nai con đẹp” Chu Bùi Cảnh moi hết những từ mình biết ra để kiếm được một từ hình dung nó, cuối cùng khi nhìn sàn xe thì chợt nghĩ ra “ Nai con giống Tiểu Hổ nha, Chu Bùi Cảnh ấy.”
Tạ Trí đạp thắng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Bùi Cảnh đã vui vẻ trở lại, nghĩ nghĩ: “ Vậy thì đi xem nai con nhé.”
Có một vườn bách thú ở vùng ngoại ô của thành phố Hải, khoảng cách cũng không xa nhưng mà trên quốc lộ trong nội thành thì lại kẹt xe nghiêm trọng, Tạ Trí liền mua gà rán cho Chu Bùi Cảnh ăn ở trên xe.
Đỗ xe ở ven đường, lúc vào McDonald’s vì muốn tiết kiệm thời gian nên Tạ Trí định khóa xe để Chu Bùi Cảnh ở lại trên xe còn mở cửa sổ cho cậu, vừa quay đầu đã thấy Chu Bùi Cảnh vịn cửa sổ từ bên trong nhìn ra bên ngoài, khiến cho anh nghĩ tới mấy tin tức xã hội linh tinh như ‘ Bố mẹ khóa con ở trong xe tận tiếng’, cuối cùng vẫn mang Chu Bùi Cảnh theo mình.
Chu Bùi Cảnh có thể là chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng ban nãy nên lúc ra ngoài cứ dính chặt vào người Tạ Trí không nói một lời nào, Tạ Trí gọi món xong lại mua cho cậu một bộ đồ chơi, cậu cầm lấy ôm vào lòng dùng ánh mắt tỏ vẻ mình cực kì thích.
Lúc vào xe, Chu Bùi Cảnh dường như lại sống lại, ríu rít hơn: “ Đây là gì thế ạ?”
Tạ Trí lấy một cái rồi cùng Chu Bùi Cảnh nghiên cứu một chút, thành thật trả lời: “ Không biết nữa.”
Kỳ thật đây là một con thú bông Minion, Tạ Trí chưa từng thấy nên dùng điện thoại tra một chút, cuối cùng cũng tìm thấy bộ phim , cảm thấy bộ phim này phù hợp cho trẻ nhỏ xem liền để điện thoại cố định ở chỗ điều hòa để cho Chu Bùi Cảnh xem: “ Hẳn là cái này.”
Chu Bùi Cảnh vừa ăn gà vừa xem phim cười ha ha, thấy Tạ Trí không rảnh tay để ăn liền rất đồng cảm nên thỉnh thoảng lại chia mấy miếng cho anh ăn.
Loại việc ăn gà rán rồi đút cho người khác ăn như thế này thì Tạ Trí cũng sẽ tùy theo từng loại người mà lễ phép mời người đó xuống xe chứ đừng nói tới việc người kia còn vừa cười rung cả người vừa dơ bàn tay đầy mỡ đến miệng anh, chân thành lại tha thiết nói: “ Cùng ăn.”
Tạ Trí thở dài, mở miệng lại còn phải nói với cậu một tiếng: “ Cảm ơn em.”
Đến vườn bách thú, Tạ Trí đỗ xe ở bãi đỗ xe, rửa xe rồi đưa Chu Bùi Cảnh đi rửa tay rồi đi mua vé.
Vào thứ bảy nên rất đông người, Tạ Trí sợ Chu Bùi Cảnh đi lạc, hận không thể đeo ba lô phòng lạc đường vào người cậu rồi mười ngón tay giao nhau giống như đám học sinh tiểu học đi chơi xuân mà bước vào vườn bách thú.
Nai con ở chỗ cho ăn, chính là ở sâu trong vườn bách thú, phải ngồi xe du lịch chuyên dụng thì mới có thể tới. Tới chỗ cho ăn thì đều là bố mẹ và mấy đứa nhỏ, dáng vẻ Chu Bùi Cảnh trông non nớt, trẻ trung thì còn đỡ, chứ Tạ Trí ở đây thì rất mới lạ, không ít đứa trẻ và mẹ nó đều quay lại nhìn anh. Anh cũng không để ý mà chỉ nói chuyện cùng Chu Bùi Cảnh, còn đồng ý với cậu về nhà sẽ xem hết với cậu.
Tới cửa khu cho ăn, anh mua một ít bánh quy cho hươu và cả đồ ăn cho đám động vật nhỏ khác rồi dẫn Chu Bùi Cảnh đi vào.
Nai con không giống hoàn toàn như trong trí tưởng tưởng của Chu Bùi Cảnh, căn bản không hề ngoan ngoãn chút nào, nó vừa nhìn thấy Chu Bùi Cảnh cầm trong tay một túi lớn bánh quy cho hươu thì tiến tới vây quanh cậu, hung dữ tới mức dùng đầu đẩy đẩy cậu khiến cho cậu sợ hãi tột độ.
Tạ Trí ở một bên buồn cười nhìn Chu Bùi Cảnh bị bao vây, bị đẩy tới tới lui lui, chỉ có thể giơ cao túi bánh quy trong tay nước mắt lưng tròng nhìn mình
“ Em mở túi bánh quy ra” Tạ Trí bảo cậu “ Cho bọn nó ăn.”
Anh đi tới, nai con cũng tản ra một ít, Tạ Trí ôm lấy Chu Bùi Cảnh giúp cậu bẻ bánh quy, lấy một mảnh ra để dưới chân con nai, nai con ngậm lấy miếng bánh rồi nhanh chóng nhai hết.
Chu Bùi Cảnh cũng học theo anh, cũng cầm một mẩu đưa tới, không ngờ nai con lại mở miệng thiếu chút nữa ngậm luôn ngón tay của cậu luôn rồi khiến cho cậu sợ hãi, tay run lên làm cho miếng bánh bị rơi xuống đất, nai con cúi đầu ăn bánh rồi lại ngẩng đầu đụng đụng cậu.
Chu Bùi Cảnh không chịu nổi, ném hết bánh quy trong tay, lúc này cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng nai con.
“ Còn thích nai con không?” Tạ Trí dựa vào vai cậu cười.
Chu Bùi Cảnh để cho Tạ Trí ôm lấy còn đang bi thương ôm lấy túi thức ăn khác, ngẩng đầu nhìn anh, lông mi cũng sắp chạm tới chóp mũi của Tạ trí rồi: “ Thích ạ.”
Tạ Trí ngẩn ra hơi rời người một chút.
Chu Bùi Cảnh buồn rầu ngẫm lại, lại nói: “ Nai con này không giống Chu Bùi Cảnh, vừa nãy nai con lớn lớn kia rất đẹp mà nai con mềm mềm ấy cũng rất đẹp.”
Nói xong lại vui vẻ cầm túi rau đi cho heo con ăn.
Buổi tối, Tạ Trí không xem được cùng Chu Bùi Cảnh, bọn họ ở trong vườn bách thú vừa ăn cùng đám mèo con, chó con đáng yêu vừa xem biểu diễn diễu hành xe hoa. Chu Bùi Cảnh vui quá mức năng lượng hao hết sạch, trên đường về nhà đã ngủ thiếp đi, tới dưới nhà rồi mà gọi cũng không chịu tỉnh. Tạ Trí đành bế cậu lên nhà, đặt lên giường, Chu Bùi Cảnh vừa nằm vào giường liền nằm đè lên chăn ôm chặt lấy, Tạ Trí đành phải lấy một cái chăn khác ra đắp lên người cậu.
Tạ Trí chưa định ngủ, nhìn qua tập giấy tờ mà đặc trợ gửi cho anh, xử lý một số phần khẩn cấp, rồi ra sân phơi hút một điếu thuốc, lại gọi điện thoại cho mẹ Chu Bùi Cảnh, y như buổi sáng không thể kết nối được.
Lúc xuống tầng, anh nghe thấy trong phòng khách có tiếng, mở cừa liền thấy Chu Bùi Cảnh đang cau chặt mày giãy giụa ở trên giường như đang bị bóng đè. Tạ Trí bước nhanh đến bế cậu lên một chút dựa vào đầu giường, gọi tên cậu: “ Bùi Cảnh, Chu Bùi Cảnh?”
Chu Bùi Cảnh vẫn còn chìm trong mộng, giống như một con cá trồi lên mặt nước, vung tay vung chân loạn xạ, trong miệng còn lẩm bẩm lời gì đó.
Tạ Trí sờ trán cậu, khá lạnh, giữ lấy tay Chu Bùi Cảnh không cho cậu vùng vẫy nữa. Sau khi Tạ Trí mệt mỏi một hồi thì Chu Bùi Cảnh cũng mở to mắt, mê man nhìn Tạ trí.
Tạ Trí thấy cậu tỉnh rồi thì cũng yên tâm được phần nào.
“ Trước kia cũng từng thế sao?” Anh hỏi Chu Bùi Cảnh.
Chu Bùi Cảnh vẫn cứ nhìn anh.
“ Giống như có người đang đè nặng lên em, mơ thấy chuyện khiến em sợ sao?”
Chu Bùi Cảnh chần chừ lắc đầu.
Tạ Trí không biết rốt cuộc Chu Bùi Cảnh đã mơ thấy gì cũng không hỏi cậu nữa, anh không hy vọng Chu Bùi CẢnh sẽ nhớ lại mà cho dù nhớ lại thì Chu Bùi Cảnh cũng chưa chắc đã thuật lại được hết cảnh trong mộng.
Chu Bùi Cảnh chớp chớp mắt, chui vào lòng Tạ Trí giống như chú chim nhỏ tìm kiếm sự an ủi, cậu ngoan ngoãn rúc vào cổ Tạ Trí, hô hấp ấm áp lại mong manh thổi tới Tạ Trí, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được hàng lông mi của Chu Bùi Cảnh đang run rẩy lướt qua làn da khiến cho Tạ trí mềm nhũn lòng đến mức bất lực.
Tạ Trí duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cậu chợt quyết định anh cần phải nhanh chóng đưa Chu Bùi Cảnh tới Hương Đảo để chữa trị.
Thân thể của Chu Bùi Cảnh giống như một quả bom hẹn giờ vậy, anh vốn tưởng rằng trạng thái tinh thần của Chu Bùi Cảnh cũng khá ổn định cho nên không định khiến cho cậu ấy cùng mẹ bỏ lỡ mất bất kì cơ hội gặp lại nào, nhưng tình huống ngoài ý muốn hôm nay xuất hiện cùng với phản ứng kịch liệt của Chu Bùi Cảnh đã khiến cho anh không thể nào đảm bảo sau này sẽ không xảy ra tình huống tương tự nữa, anh không thể lại dùng Chu Bùi Cảnh để đánh cược được.
Vì vậy, Tạ Trí hỏi: “ Bùi Cảnh, tôi đưa em tới một chỗ, được không?”
Chu Bùi Cảnh chui ra từ lòng Tạ Trí một chút, hỏi: “ Chơi có vui không ạ? Cũng có heo con sao?”
“ Ừmm, có thể là không có.”
Chu Bùi Cảnh khá thất vọng nhưng mà vẫn nói: “ Anh phải đi sao, nhất định ạ?”
“ Tôi nhất định đi.” Tạ Trí nói.
“ Vậy Chu Bùi Cảnh cũng đi.” Cậu nói, làm ra dáng vẻ vô cùng chắc chắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích:
Thần trộm nãi ba: Vì liên quan tới chương sau nên ở chương này mình giữ nguyên hán việt nhé.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~