Bạch Sầu Phi chợt thở dài một hơi, nói:
- Ngươi làm lão đại sao?
Tô Mộng Chẩm liếc qua:
- Người giống như ta, không làm lão đại thì ai làm?
Bạch Sầu Phi chắp tay ngẩng mặt lên trời, thật lâu mới từ từ thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Ta có một câu muốn nói.
Tô Mộng Chẩm vẫn liếc nhìn y, nói:
- Nói đi!
Bạch Sầu Phi bỗng nhiên tiến lên phía trước, vươn hai tay ra đặt lên vai Tô Mộng Chẩm.
Cánh tay của Sư Vô Quý đang nắm Trảm Mã đao đột nhiên nổi gân xanh. Đôi mắt như sưng húp vô thần của Mạc Bắc Thần cũng chợt lóe lên ánh sáng sắc bén như mũi dao.
Đôi tay này chỉ cần đặt lên vai Tô Mộng Chẩm, sẽ có ít nhất bảy tám phương pháp có thể khống chế y, có mười bảy mười tám yếu huyệt đủ để gây nên vết thương chí mạng.
Huống hồ đây lại là tay của Bạch Sầu Phi.
Tô Mộng Chẩm không hề cử động, cả cặp mắt cũng không nháy một lần.
Hay bàn tay của Bạch Sầu Phi đã đặt lên bờ vai Tô Mộng Chẩm.
Không có mệnh lệnh của Tô Mộng Chẩm, không ai dám tùy tiện ra tay.
Bạch Sầu Phi nhìn chăm chú vào Tô Mộng Chẩm, gọi lớn:
- Đại ca!
Tô Mộng Chẩm nở nụ cười.
Y nhìn sang Vương Tiểu Thạch, lại nhìn Bạch Sầu Phi, trong mắt đều là ý cười.
Lúc y vừa cười, sự kiêu ngạo đều tiêu tan, giống như băng trên đỉnh núi tan thành sông ngòi, thấm ướt mặt đất.
Y cười hỏi:
- Các đệ biết nụ cười hiện giờ của ta có gì khác so với vừa rồi không?
Vương Tiểu Thạch cười rất đáng yêu, giành nói:
- Vừa rồi là giả, cười giả.
Bạch Sầu Phi cũng cười, nụ cười của y như gió xuân chợt thổi làm xao động nước hồ:
- Bây giờ là thật, cười thật.
Tô Mộng Chẩm cười lớn nói:
- Đáp đúng rồi.
Ba người đều thoải mái cười lớn. Mạc Bắc Thần tiến lên một bước, híp mắt chúc mừng:
- Chúc mừng lâu chủ, hôm nay vừa ra quân đã thắng, đàm phán đã chiếm được thượng phong, còn kết giao được hai vị huynh đệ tốt.
Tô Mộng Chẩm cười nói:
- Ngươi đừng ghen tị! Huynh đệ của ta cũng không dễ làm đâu, chuyện đầu tiên mà bọn họ phải làm sẽ rất khó khăn. Hơn nữa ngươi cũng không phải là thủ hạ của ta.
Y nói từng chữ từng câu:
- Ngươi và Lão Đao, A Tiết, Tiểu Quách đều là thần thủ hộ của Kim Phong Tế Vũ lâu. Không có các ngươi bảo vệ, Kim Phong Tế Vũ lâu có lẽ đã sớm sụp đổ, lụi tàn rồi.
Trên mặt Mạc Bắc Thần không khỏi hiện lên một loại thần sắc, đó là kích động.
Y rất muốn kìm nén, nhưng lại không kìm được.
Thần sắc kích động này mãnh liệt như bọt sóng đánh vào bờ đá, làm bắn vô số bọt nước trong lòng.
Tô Mộng Chẩm chợt hỏi:
- Đao Nam Thần sao rồi? Bát Bì Phong của y đã rút lui chưa?
Mạc Bắc Thần sau một lúc mới có thể bình tĩnh trả lời:
- Đã đi rồi. Y muốn điều quân đội về cung trước, chắc phải đến đêm nay trở về bẩm báo với lâu chủ được.
Tô Mộng Chẩm gật đầu, lại quay sang Sư Vô Quý:
- Ngươi có biết ngươi là gì của ta không?
Sư Vô Quý không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp:
- Ta là tử sĩ của công tử. Công tử muốn ta chết, ta sẽ lập tức chết ngay.
- Ngươi sai rồi.
Tô Mộng Chẩm nghiêm mặt nói:
- Nếu một người thật sự đối xử tốt với người khác, sẽ không hi vọng người đó chết vì mình. Ngươi phải nhớ kỹ lời này của ta.
Sư Vô Quý nói:
- Nhưng ta nguyện chết vì công tử, chết không oán thán.
- Đó là lòng trung thành của ngươi
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nhưng ta thà rằng ngươi sẽ sống vì ta.
Y dừng một chút rồi nói:
- Ngươi là thân tín của ta, không phải là tử sĩ.
Trong mắt Sư Vô Quý cũng có một loại thần sắc khó diễn tả.
Đó là cảm động, kích động hay cảm kích? Cũng có thể là tất cả.
Tô Mộng Chẩm khẽ thở dài:
- Đáng tiếc là Ốc Phu Tử, Hoa Vô Thác, Cổ Đổng và Trà Hoa đã chết… Nếu bọn họ vẫn còn, trông thấy hai vị nghĩa đệ ta vừa mới kết giao, nhất định sẽ rất mừng cho ta.
Đôi mắt Sư Vô Quý dường như ngân ngấn nước. Trước giờ y đều biết, những khi Tô công tử nhớ tới đệ tử và thân tín của mình đều tiếc nuối bọn họ không thể đi cùng. Có điều lần này Hoa Vô Thác và Cổ Đổng làm phản bỏ mình, Ốc Phu Tử và Trà Hoa cũng bị ám toán mà chết, chỉ còn lại mình và Dương Vô Tà. Nhưng dù là phản nghịch hay trung thành, Tô Mộng Chẩm đều nhớ về bọn họ như nhau.
Tướng quân bách chiến thân danh liệt
Trăm trận sa trường giáp sắt tan
Xưa nay chinh chiến bao người sống?
Một trận công thành vạn cốt tàn
Chẳng lẽ muốn tạo dựng chút công danh sự nghiệp trên giang hồ, mong cầu được chút gì đó trong cuộc đời lại phải hi sinh lớn như vậy, mất mát nhiều như vậy?
Chẳng lẽ người đứng trên đỉnh cao đều không thể quay mặt lại? Người trải qua gian nan vất vả cũng không dám ngoảnh đầu?
Bạch Sầu Phi cũng không nhịn được cảm thán.
Vì sao y cảm thán?
Có phải vì y cũng có một quá khứ không người biết, một trang sử thương tâm lưu luyến không thôi?
Một người thân mang tuyệt nghệ, nhưng gần ba mươi tuổi vẫn không ai biết sự hiện hữu của y, rốt cuộc y có một quãng đời không tầm thường như thế nào?
Ánh mắt Vương Tiểu Thạch bỗng thoáng hiện lên vẻ đồng tình và hiếu kỳ khó phát giác ra.
Đương nhiên hắn không dám biểu lộ sự đồng tình của mình.
Bởi vì mấy người cùng đi trên đường ở kinh thành này, chỉ tùy tiện vươn một ngón tay cũng có thể làm nổi lên sóng lớn trên giang hồ, bọn họ sao lại để người khác đồng tình.
Mặc dù có đôi khi bọn họ thật sự cần người đồng tình với mình.
Hán tử trên giang hồ, thà rằng đổ máu chứ không đổ lệ. Mỗi người đều có những chuyện thương tâm trong đời, giống như vết thương nén lại trong tâm khảm. Trong mưa gió não nề, đêm hoang cô tịch, bọn họ có thể khóc một mình, âm thầm than thở, nhưng tuyệt đối không cầu thế nhân đồng tình.
Ngươi đồng tình với hắn, chính là xem thường hắn.
Một hán tử chân chính sẽ mở lòng hoan nghênh ngươi cùng hắn uống rượu, cùng tiêu diệt kẻ thù, hăng hái cùng ngươi dùng nắm tay nghênh gió mạnh, xuyên qua núi dao biển lửa, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi đồng tình với hắn.
Chỉ có kẻ yếu mới thích người khác đồng tình.
Sự đồng tình của Vương Tiểu Thạch chỉ là ở trong lòng biết mình nên làm thế nào, biến đồng tình thành sự khích lệ. Còn sự hiếu kỳ của hắn lại là đặc điểm của người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi có ai không hiếu kỳ?
Nhưng hắn biết đem sự hiếu kỳ và đồng tình ẩn sâu trong lòng. Với cái tuổi của hắn, lẽ ra không thể có những cảm nhận mà chỉ có người từng trải mới hiểu được. Hắn là ai? Làm sao tư tưởng của hắn lại trưởng thành hơn nhiều so với cái tuổi mình?
Đang lúc bầu không khí hơi ảm đạm, Tô Mộng Chẩm bỗng nhiên dừng bước.
Bởi vì bọn họ đã đến một nơi.
Kim Phong Tế Vũ lâu.
Vương Tiểu Thạch vừa nhìn, liền nhịn không được nói:
- Đó không phải lâu, mà là tháp.
Tô Mộng Chẩm hơi tán thưởng, hỏi:
- Có biết đây là nơi nào không?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Là núi.
Tô Mộng Chẩm lại hỏi:
- Núi gì?
Vương Tiểu Thạch ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Núi Thiên Tuyền.
Tô Mộng Chẩm lại hỏi:
- Trên núi Thiên Tuyền có danh lam thắng cảnh gì?
Lần này Vương Tiểu Thạch trả lời không cần suy nghĩ:
- Đương nhiên là tháp Ngọc Phong nổi tiếng trong thiên hạ, còn có “suối thiên hạ đệ nhất” bên dưới tháp.
Tô Mộng Chẩm cười nói:
- Đây không chỉ là lâu. Kim Phong Tế Vũ lâu muốn khai bang lập nghiệp, không xây ở đây thì xây ở nơi nào?
Vương Tiểu Thạch ngẩn người, nói:
- Huynh nói đúng.
Bạch Sầu Phi bỗng nói:
- Đâu chỉ là thiên hạ đệ nhất.
Bạch Sầu Phi vừa nói ra, ánh mắt Tô Mộng Chẩm chợt nhấp nháy, dường như khẽ giật mình, nhưng lại lạnh nhạt hỏi:
- Đệ nói vậy là có ý gì?
- Nếu chỉ là thế lực lớn nhất kinh thành, thậm chí là thiên hạ đệ nhất bang trên giang hồ, Kim Phong Tế Vũ lâu đã sớm làm được rồi.
Bạch Sầu Phi khẽ hỏi Vương Tiểu Thạch:
- Ngươi có nghe qua truyền thuyết về bảo tháp của núi Thiên Tuyền chưa?
- Có.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Tương truyền nơi này là đầm nước, mọi người chỉ có thể canh tác ở nơi cao chung quanh. Mỗi khi hè đến, trong hồ có một cột suối phun cao trăm trượng. Mọi người đều gọi nó là hang nguồn.
Bạch Sầu Phi đưa mắt nhìn non sông gấm vóc, cảnh đẹp bình nguyên chung quanh:
- Nhưng bây giờ đã là thắng cảnh ruộng nương rồi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nghe nói về sau có một vị quan địa phương quyết tâm lấp kín hang nguồn này. Y sai người gánh đá chuyển đất, mất đến năm năm nhưng vẫn không lấp được. Về sau lại có bảy huynh đệ kết nghĩa đến đây, trong đó người đứng đầu nói: “để chúng ta giải quyết chuyện này”. Y điều động bảy vạn người trong bang, tại trên sườn núi phía bắc của hang nguồn đo đạc kích cỡ, dựa vào thế núi đắp thành một cái bánh bao lớn.
- Đúng. Trong bảy huynh đệ kết nghĩa kia đều nghe theo lời của Lý lão đại. Y đã đề nghị như vậy, mấy vị huynh đệ khác liền hợp mưu hợp sức. Trong đó Đào Nhị dẫn người làm một lò luyện sắt thành nước, sao đó Cung Tam phái người đem nước sắt giội lên trên ngọn núi bánh bao kia; Mạch Tứ tinh thông kỳ môn, có nhiệm vụ đánh giá địa thế và sức nước; Tiền Lục giỏi về quản lý tài sản, vì vậy có trách nhiệm tính toán ngân sách quyên góp cho công trình; Thương Thất thì phụ trách vận chuyển thuốc nổ và công cụ. Bọn họ rèn đúc trong ba tháng, ngày tiếp nối đêm, trời xanh đỏ bừng. Mà người quản lý chung, sắp xếp kế hoạch cho công trình này là Liễu Ngũ
Bạch Sầu Phi nói:
- Liễu Ngũ luôn là trợ thủ tốt của Lý Đại.
- Đúng.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Về sau, chiếc nồi sắt cuối cùng cũng được đúc xong. Bảy huynh đệ lại hợp lực đẩy mạnh, chiếc nồi sắt lớn kia liền kêu lộc cộc lăn xuống dốc núi, không sai lệch lấp kín hang nguồn. Bọn họ lại thừa dịp này xuống nước đặt móng, đem chiếc nồi sắt kia móc chặt vào hang nguồn, nơi này mới có thể trở thành ruộng nương. Gạo nơi này làm ra vừa thơm vừa bóng, vừa dày vừa lớn, nghe nói ngay cả “Phạn Vương” Trương Thán cũng từng nói rằng “gạo Kinh Tây là nhất thiên hạ”.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nghe thật giống như một thần thoại.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta vốn cũng cho rằng đó là thần thoại, nhưng về sau nghe các tiền bối nói, bảy huynh đệ kia chính là bảy người đã lập nên “Thiên Hạ bang” năm đó. Nếu nói như vậy, e rằng thật sự có chuyện này.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có điều phương pháp lấp kín hang nguồn như vậy, quả thật có hơi thần thánh hóa.
- Có lẽ là vì hầu như những kỳ tích đều mang theo một chút gì đó thần thánh hóa, lại được người ta khoa trương, đồn nhảm, càng trở nên giống như thần thoại.
Tô Mộng Chẩm Nói:
- Ngôi chùa cổ Tung Nhạc được xây dựng từ thời Nam Bắc triều, tất cả đều dùng bùn nhão xây nên, vẫn có thể tạo thành những đường cong lưu loát. Đập Mộc lan () còn được xây bằng đá cục chưa mài giũa. Thậm chí vào thời Tần đã mở kênh dài tại nơi thấp nhất đường ranh giới giữa Tương thủy và Ly Thủy, nối liền hai lưu vực lớn là Trường giang và Châu giang, thuận tiện cho tàu thuyền và tưới tiêu. Vào thời kỳ chiến quốc đập Đô Giang () chia Mân giang ra làm trong và ngoài, khống chế lượng nước tưới tiêu, cho tới nay vẫn có công dụng chống lũ, vận chuyển, dẫn nước và đo đạc. Còn về cầu Giang Đông () ở Lục Châu càng khiến cho người ta nhìn mà cảm thán. Chúng ta cũng có những kiến trúc hoành tráng như Vạn Lý trường thành, chùa Huyền Không ở Hằng sơn. Vậy có thứ gì là không tưởng?
Bạch Sầu Phi gật đầu nói:
- Xem ra thần thoại cũng chỉ là mộng tưởng. Mộng tưởng tiến thêm một bước là lý tưởng. Con người muốn đạt đến lý tưởng, chẳng phải là chuyện không có khả năng.
Ánh mắt của y đảo qua bốn tòa lầu cao tao nhã vây quanh tháp cổ bảy tầng kia:
- Sự thành lập của Kim Phong Tế Vũ lâu, vốn là chuyện không có khả năng.
Ánh mắt Vương Tiểu Thạch lóe sáng như hai ngọn đèn:
- Tốt quá, hiện giờ chúng ta đang ở trong chuyện không có khả năng.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có điều câu chuyện mà ngươi kể còn thiếu một chút.
Vương Tiểu Thạch suy nghĩ một lúc:
- Nhưng gì ta biết đều nói ra cả rồi.
- Đó là vì ngươi chưa từng nghe nói.
Bạch Sầu Phi nói:
- Trong dòng suối bên dưới tháp Ngọc Phong này còn có một tòa tháp khác, chỉ lộ ra mặt nước một nửa, gọi là tháp Trấn Hải.
Vương Tiểu Thạch tặc lưỡi nói:
- Dưới tháp còn có tháp, là tháp trong nước sao?
Bạch Sầu Phi dùng tay chỉ về phía xa nói:
- Nếu từ đây nhìn qua, có thể loáng thoáng nhìn thấy được.
Vương Tiểu Thạch nhìn theo hướng ngón tay y chỉ, quả thật trông thấy một đỉnh tháp màu trắng lớn như măng đá lộ ra trên mặt nước.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi cũng đừng xem thường tòa tháp này. Có người gọi nó là “trấn hải nhãn thạch”, mỗi khi nước lên thì tháp cũng lên, nước xuống thì tháp cũng xuống. Nghe nói phía dưới có một con kim long thủ hộ đông thành, nước vừa lên thì nó cũng đội tháp bơi lên, nước vừa xuống thì nó cũng kéo tháp xuống theo, vĩnh viễn lấp kín hang nguồn, cho nên dòng nước mới không tràn ngập kinh thành.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Nghe quả thật hay, nhưng đúng là thần thoại.
Bạch Sầu Phi nói:
- Thần thoại này vẫn chưa hết. Nghe nói là sau khi nước trong kinh thành rút đi, chỉ có một lỗ hổng vẫn phun ra suối nước, như châu như ngọc, trong veo ngon miệng, người ta gọi nó là “Thiên Tuyền”. Tiền triều có một vị hoàng đế, ở trong cung không thoải mái nên dọn tới hành cung ở núi Thiên Tuyền. Sau khi y nghe được câu chuyện kim long cõng tháp trấn thủy kia, lại muốn đào sâu tận gốc, liền kêu ba vạn nhân công trước tiên lấp kín đường nước chảy, sau đó liên tục đào xuống, cuối cùng đào ra được bảy tầng tháp đá. Họ đoán rằng kiến trúc này hẳn là có chín tầng, khi đang muốn sai người đào xuống tiếp, bỗng nhiên tất cả nhân công và người quản lý đều chống lại thánh chỉ, có chết cũng không dám đào. Hoàng đế đích thân đi xem, mới phát hiện tòa tháp này đúng là dùng một tảng đá lớn tạc thành, điêu luyện sắc sảo, con người không thể nào làm được. Mà trên vách của tháp lại phát hiện hai câu thơ: “Thiên tuyền sơn hạ nhất tuyền nhãn, tháp lộ nguyên thân thiên hạ phản” . Vị hoàng đế kia giật mình, không dám xem thường, lập tức sai người lấp đất lại, đưa tháp về tình trạng ban đầu nhằm để bảo vệ giang sơn.
Dưới núi Thiên Tuyền có một nguồn suối, khi tháp lộ ra cũng là lúc thiên hạ làm phản.
Y nói xong, hai mắt liền nhìn thẳng vào Tô Mộng Chẩm, nói:
- Huynh thành lập Kim Phong Tế Vũ lâu trên núi Thiên Tuyền, rốt cuộc là vì suối trong, tháp đá, hay là vì mười bốn chữ dưới tháp kia?
Trên mặt Tô Mộng Chẩm không lộ vẻ gì, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Từ sau khi kết nghĩa, khuôn mặt Tô Mộng Chẩm đều hiện vẻ tươi cười, nhưng hiện giờ lại bỗng lạnh lùng như trước.
Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên cũng cảm thấy lạnh.
Bị một ánh mắt như vậy nhìn qua, người nào cũng sẽ cảm thấy như bị ướp lạnh.
Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên chen vào:
- Kim Phong Tế Vũ lâu không phải xây trong nước. Cũng mặc kệ trong nước có rồng hay tháp, ta thấy lầu các ở bốn phía mới đúng là trọng địa.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Vì sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Bốn tòa lầu có màu sắc chủ đạo là vàng lục đỏ trắng. Cho dù có kẻ địch xâm phạm, ai có thể phân biệt được tòa lầu nào mới là trụ cột, tòa lầu nào lại là cơ quan cạm bẫy?
Tô Mộng Chẩm lúc này mới lên tiếng:
- Các đệ đều sai cả rồi. Kim Phong Tế Vũ lâu là ta, ta chính là Kim Phong Tế Vũ lâu. Kim Phong Tế Vũ lâu sống trong lòng ta, sống trong lòng mỗi người của Kim Phong Tế Vũ lâu, không ai có thể hủy diệt được nó. Người bên ngoài chỉ biết nó đã từng làm gì, không ai đoán ra nó sẽ làm những điều gì nữa.
Sau đó y vừa đi lên phía trước vừa nói:
- Trước tiên chúng ta hãy đến Hồng lâu nghỉ ngơi một chút.
Hồng lâu có kiến trúc lộng lẫy, rực rỡ xa hoa, xem ra là nơi để đón khách đãi tiệc. Vậy còn ba tòa lầu khác thì sao?