tuần trôi qua. Mạc Lâm không còn bị theo dõi nữa, cậu nghĩ
- Chắc hắn ta sợ mình rồi, nên sẽ không bị làm phiền nữa. Thật đúng là tên đó chắc bị điên nên mới nói những câu vớ vẩn ( haizzz tội ghê, đẹp mà điên ^~^)
Nhưng sao lời hôm đó hắn nói với mình lại nghiêm túc như vậy cơ chứ.
Quay trở lại giảng đường.
Hôm nay có một vị giáo sư nổi tiếng tài giỏi, kiến thức sâu rộng được mời đến để hội giảng về vấn đề "ĐỒNG TÍNH".
Vị giáo sư bước vào hội trường, một người khoảng t, dáng vẻ lịch sự tao nhã, khí chất ngời ngời. Các sinh viên đều im lặng chăm chú.
Vị giáo sư bắt đầu bài thuyết trình của mình.
Mạc Lâm cậu tuy không hứng thú với vấn đề " ĐỒNG TÍNH" nhưng cũng chỉ muốn chính mắt nhìn thấy vị giáo sư nổi tiếng này.
-" Hiện nay vấn đề đồng tính khá phổ biến. Theo tôi đồng tính không phù hợp với các quan niệm đạo đức xã hội. Là thứ vấy bẩn nên tình yêu thuần khiết giữa nam+nữ thuở ban đầu. Đồng tính thực chất là căn bệnh và có thể chữa trị."
Các sinh viên đều im lặng lắng nghe, riêng Mạc Lâm tuy cậu không hứng thú nhưng là cũng không hoàn toàn đồng tình với quan niệm cũ rích, lạc hậu của một vị giáo sư nổi tiếng.
-" Có ai có ý kiến gì không?" vị giáo sư hỏi, không ai dám nói gì.
Đột nhiên có người giơ tay lên, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn thẳng vào giáo sư và nói:
-" Thưa giáo sư, em không nghĩ như vậy. Đồng tính không phải là một căn bệnh mà là một xu hướng tính dục mang tính tự nhiên. Nhiều nghiên cứu cho thấy rằng, đồng tính luyến ái là một ví dụ của một biến thể tự nhiên và bình thường ở tình dục loại người và không phải là nguồn gốc của những xúc động tâm lý tiêu cực. Và không có đầy đủ bằng chứng để chứng minh rằng việc sử dụng những biện pháp can thiệp tâm lý có thể thay đổi được thiên hướng tình dục.
Và chỉ có ai thiếu kiến thức, lạc hậu mới coi nó là căn bệnh. Em xin hết."
Mạc Lâm, cậu vừa nói xong hàng tràng tiếng vỗ tay khắp cả hội trường. Qủa là hotboy ngành Luật, vừa xuất sắc học giỏi lại đẹp trai.
Hội con gái xuýt xoa, xôn xao nói về Mạc Lâm. Khen nức nở.
Vị giáo sư mặt tái mét, đông người lại rồi lúc sau cũng trả vờ cười cho qua chuyện.
Buổi hội giảng kết thúc trong sự vui vẻ, ai nấy cũng đều nể phục Mạc Lâm, người hùng của buổi học hôm nay.
Lúc về có vài bạn nữ bám đuôi, Mạc Lâm tìm cách để họ không còn đi theo rồi lặng lẽ đi ra trạm xe buýt.
Về tới nhà, cậu xắn tay áo vào việc nấu bữa tối, hôm nay mẹ lại bận trực đêm ở bệnh viện. Thật thương mẹ biết bao, mà tiền làm thêm của cậu cũng chỉ được phần nào đó cho điều kiện kinh tế eo hẹp của gia đình.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mạc Lâm ra mở cửa, là nhân viên chuyển phát nhanh, gửi một giỏ trái cây rồi cậu kí tên.
Ai đã gửi vậy ta, cũng không có ghi lời nhắn gì, hay là bệnh nhân được mẹ chăm só nên muốn trả ơn.
Cậu đặt giỏ trái cây lên bàn ăn và đi vào tắm.
Nước trong phòng chảy ào ào, bỗng hình ảnh Vu Hán ngủ gục trên vai cậu hiện lên, cậu nhớ lại khoảnh khắc ấy.
Thật điên mà, cái tên biến thái, mặt dày ấy sao lại xuất hiện cơ chứ.
Cậu bước ra phòng tắm, khăn chỉ vừa choàng qua hông, nàn da trắng sữa mịn màng, đầu tóc hơi rối xù đang ẩm ướt từng giọt nước chảy xuống da thịt.
Thật là quyến rũ a~, giết người không dao kéo mà
Tới tối :, cậu vừa ăn tối xong định xem tivi thì có tiếng chuông cửa, là ai tới vào giờ này.
-" Tới đây, chờ tí"
Vừa mở cửa, một nụ cười lấp loé sau cánh cửa, hơi bất ngờ Mạc Lâm như đứng hình ,s:
-" Chào em, lâu rồi không gặp", giọng nói hí hửng cùng vui vẻ.
-" Anh làm gì ở đây? Anh có bị điên không, có tin tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh không? Tôi không muốn nói nhiều, mong anh về cho." giọng nói tỏ rõ sự không hài lòng.
Chưa kịp đóng cửa, tay Mạc Lâm đã bị giữ chặt lại, cặp mắt đối diện nhau. Hắn nói:
-" Tôi đối với em là có chân tình chứ không có ý gì khác, mong em sẽ hiểu và chấp nhận tôi, Mạc Lâm".
Cậu như bất ngờ, hắn biết tên mình quả là hắn đã luôn theo dõi mình.
-" Tôi quên chưa giới thiệu, tôi là nhân viên của tập đoàn SS nổi tiếng - Vu Hán"
_______--____________
Tiểu Lâm à, chấp nhận ảnh đi, đã mặt dày tỏ tình, rồi còn hạ thấp mình từ chức Chủ tịch xuống nhân viên rồi.
Vu Hán, soái ca •^^•