Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa& Tiny
Lâm Triệt thế nào cũng không nghĩ rằng cái suy nghĩ của Lâm Ôn lại nghĩđến tận một tháng trời. Từ sau khi hắn thổ lộ, vì sợanh mình xấu hổ nên liền dọn ra ngoài, bình thường điện thoại cũng không chủđộng liên hệ, mặc dù hai người học chung một trường, nhưng do khác khu học nên tỷ lệ gặp nhau cũng bằng %. Cứ vậy bất tri bất giác đã một tháng trời không liên hệ, Lâm Triệt nhớ anh đến phát rồ rồi, nhưng lại không dám mạo muội đi quấy rối. Sợ vạn nhất anh chưa kịp nghĩ thấu đáo mà mình đi tìm lỡ càng khiến anh phiền não thì sao, cho nên mỗi ngày chỉ có thể nhìn ảnh chụp của Lâm Ôn giải tương tư.
“Haizzz…” Sí Bàng nhìn bộ dáng không chút khí lực của hắn, thở dài, “Tao nghĩ anh mày chắc xấu hổ nên mới không chủđộng liên hệđó, mày lên dây cót nhắn một cái tin hỏi tình hình cân nhắc của ổngđi.”
Lâm Triệt không đểý tới y, chỉ cầm điện thoại di động nhìn hình Lâm Ôn mỉm cười đờ ra, sự côđơn của hắn khiến người ta vừa nhìn liền đau lòng.
“Thật chịu không nổi mà!” SíBàng phiền toái lấy di động ra: “Số của anh mày bao nhiêu? Mày không dám hỏi, tao giúp mày hỏi.”
Lâm Triệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần.”
Sí Bàng hết chỗ nói rồi, đưa ánh mắt xem thường nhìn hắn rồi xoay người đi, để tên si tình này cắm mầm rồi mọc rễởđây luôn đi!
XXXXXXXXXXXXXXX
Gần đây Lâm Ôn có vẻ trầm mặc hơn nhiều, Trương Dương vài lần chọc anh cũng chỉ thấy anh cười cười, dường như có gìđọng trong lòng. “Lâm Ôn, gần đây cậu sao vậy? Có người ép phải trả nợ sao? Sao cả ngày cứđăm chiêu ủ dột vậy?”
“Không có gì.” Lâm Ôn vẫn cười cười làm theo lễ phép, tiếp tục cúi đầu làm thí nghiệm của mình.
Trương Dương trầm mặc nhìn anh một hồi, bỗng nhiên nói một câu: “Đừng nói tiểu đệ cậu thổ lộ với cậu rồi đi.”
Lâm Ôn vừa nghe lời này bỗng nhiên đột ngột xoay người nhìn anh, trên mặt đầy kinh ngạc.
“Haha, vậy tôi đoán trúng rồi.”
“Sao anh lại…”
Trương Dương đắc ý nói: “Muốn hỏi sao tôi biết chứ gì? Tôi xin cậu đó, ánh mắt em trai cậu nhìn cậu ai thấy cũng biết là có tình cảm đặc biệt. Chỉ có mỗi mình cậu hồđồ mà cứ xem người ta là em thôi.”
“Vậy à…” Lâm Ôn lại trầm mặc.
Trương Dương cũng không dựđịnh buông tha anh, tiếp tục tám: “Vậy còn cậu? Tiếp nhận hay không?”
“Không biết…”
“Vậy cậu có thích cậu ta không?”
“Thích.” Chuyện này Lâm Ôn không có chút nghi ngờ.
Trương Dương rất thoả mãn với câu trả lời này, lông mày hơi nhếch lên hỏi: “Vậy có yêu không? Cậu yêu cậu ta không?”
Lâm Ôn suy nghĩ một chút, trong đầu không ngừng luân chuyển hình ảnh của Lâm Triệt, có khi lúc nhỏ có khi là hiện tại. Nghĩ tới mỗi lần gặp được hắn luôn hài lòng, lúc không gặp thì lại lo lắng. Còn về nụ hôn cùng vuốt ve tối hôm đó, ngay lúc đó chính mình dường như không ghét, thậm chí… có chút hơi hơi vui vẻ, vừa nghĩ tới việc đó tai Lâm Ôn chậm rãi đỏ lên. Trương Dương thấy phản ứng này của anh liền thỏa mãn.
“Cả hai cậu đã lưỡng tình tương duyệt rồi, vậy hiện tại đừng có chần chừ nữa! Lẽ nào có vật cản giữa hai người các cậu sao, nên không thể quyết tâm?”
Lâm Ôn kinh ngạc vìánh mắt lợi hại của Trương Dương, nhưng nếu đã nói đến mức này rồi thì không còn gì phải xấu hổ nữa. “Kỳ thực Tiểu Triệt không phải em họ tôi. Lúc trước mẹ tôi vì tôi màđoạn tuyệt quan hệ với người nhà, mang bụng lớn đi ra đường thì gặp được mẹ của Tiểu Triệt làdì Diệp, chính dìấy đã cứu chúng tôi. Dì không chỉ cứu chúng tôi, mà còn để chúng tôi đến nhà dìở tạm, trải qua những ngày lành mà người bình thường khó cầu mong. Cho nên mẹ tôi luôn nói nhà họ làđại ân nhân của chúng tôi, làm tôi dù thế nào cũng không thể quên được ân tình đó.”
Trương Dương gật đầu, biểu thị chính mình đang nghe, ý bảo Lâm Ôn tiếp tục.
“Tiểu Triệt là con trai duy nhất của dì Diệp, cũng là người thừa kế duy nhất của gia sản khổng lồ kia. Nếu tôi thật sự cùng em ấy ở chung một chỗ, vậy tôi không chỉ có lỗi với một mình dì Diệp. Vì mẹ của tôi cũng tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy con nuôi Lâm Triệt của mẹ lại thích một người đàn ông, cho dù người đó là con trai ruột của mình.” Lâm Ôn có vẻ kích động, dừng dừng bình phục quyết tâm rồi tiếp tục kể. “Hơn nữa con đường này quá cực khổ quá mệt mỏi, những lời nói gièm pha làm sao em ấy chịu nổi…”
“Cậu vừa nói đây là con đường cực khổ mệt mỏi, nói không chừng bản thân cậu ta lại thấy đó là con đường đầy vui vẻ thì sao? Với lại tôi thấy em trai cậu tính cách không phải dạng người dễ từ bỏ, dù cho cậu có từ chối nó.”Trương Dương vỗ vỗ bờ vai của anh, đầy thành khẩn nói: “Lâm Ôn, nếu không nói rõ ràng thì vĩnh viễn không biết rõđược, đến lúc đó tiếc nuối cũng là bản thân mình, hơn nữa ‘Mình không phải cá, sao biết cá không vui’.”