Edit: Cải Trắng
Qua đôi lời hàn huyên trên đường đi, Tạ Yếm Trì đã nắm được đại khái tình hình.
Chờ tới lúc chuông cửa vang lên, Ôn Nguyễn cũng thu dọn xong đồ đạc.
Thời gian Ôn Nguyễn ở nhà Phó Tri Hoán không dài, đồ mang theo cũng ít nên chỉ cần một vali hành lý là sắp xếp xong.
Dường như Bá Tước cảm nhận được sự khác thường nên cứ bám theo Ôn Nguyễn mãi, lúc thấy cô ra huyền quan mở cửa, nó còn há miệng cắn chặt ống quần cô không cho đi, muốn lôi người trở vào trong.
“Con mèo này bám em nhỉ.”
Tạ Yếm Trì gác một tay lên khung cửa, liếc mắt nhìn Bá Tước rồi bật cười, ngồi xổm xuống chọc nó: “Nào, đến đây với anh nào.”
Bá Tước lập tức ngưng cắn ống quần Ôn Nguyễn, đuôi xù lông dựng đứng lên, lừ mắt nhìn Tạ Yếm Trì gầm gừ, tựa như muốn đuổi vị khách không mời mà tới này đi.
Tạ Yếm Trì xoa xoa mũi, cười nói: “Đanh đá quá!”
Ôn Nguyễn chuyển vali cho Tạ Yếm Trì rồi ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông mềm mại của Bá Tước, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em, chị phải đi rồi, không thể chăm sóc em nữa.”
Có vẻ như Bá Tước cảm nhận được tâm trạng người trước mặt, cái đuôi nó thõng xuống, miệng ấm ức hầm hừ, nhân tiện cọ mình vào lòng bàn tay Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn hít mũi một cái, ép bản thân không được mủi lòng rồi đứng lên đi ra cửa: “Chúng ta đi thôi.”
Tạ Yếm Trì liếc mắt nhìn cô sau đó tiện đà phóng tầm mắt quan sát tình cảnh trong nhà một lượt, thuận miệng hỏi: “Sao thế? Kiểm sát trưởng Phó nhà em chưa về nhà à?”
“Có phải của nhà em đâu.”
Ôn Nguyễn đưa tay nhấn nút thang đi xuống.
Lúc trả lời, cô đã phải gồng mình lên để giữ tâm trạng bình tĩnh nhất có thể nhưng sự run rẩy trong âm điệu lại không thể che giấu hoàn toàn: “Anh ấy thích thuộc nhà ai thì ở nhà đó.”
Cô nghiêng mặt, khóe mắt chẳng thể nào giữ nổi nước mắt, cứ thế một giọt lăn trên má.
Đệch.
Mất mặt thật đấy!
Ôn Nguyễn dùng ngón cái lau nước mắt, bước chân vào trong thang máy.
Tạ Yếm Trì nhíu mày, thôi không bày dáng vẻ không chút để tâm, ngược lại ánh mắt nhìn cô rất đỗi chăm chú.
“Nhìn em làm gì?”
Ôn Nguyễn nhấn nút xuống tầng một, quay đầu lườm Tạ Yếm Trì, cảm xúc kìm nén ban nãy cuối cùng chẳng thể đè nén nữa.
Cô nói chuyện một cách gay gắt, khóc nức nở: “Anh chưa thấy thiếu nữ nào thất tình buồn đến rơi nước mắt à? Đừng có nói chuyện này với ai, anh mà nói là em không để anh yên đâu.”
Tạ Yếm Trì thu hồi tầm mắt, im lặng không nói gì, nhưng lại đưa tay nới lỏng cà vạt, yết hầu trượt lên xuống.
Một lúc sau, anh bật cười nói: “Có bao giờ anh lột mặt nạ của em với người ngoài chưa?”
Ôn Nguyễn lặng thinh.
Quả thật vừa rồi cô không nên trút giận lên người Tạ Yếm Trì.
Có điều, vì đây là lần đầu tiên cô thầm thương trộm nhớ một người và chủ động theo đuổi người ta nhưng nó lại chết yểu khiến lồng ngực cô nhức nhối đâm khó chịu.
Cửa thang máy mở ra, Tạ Yếm Trì đứng thẳng dậy, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Đi nào.”
Tạ Yếm Trì không thuê nhà ở đây mà đặt một phòng tổng thống ở khách sạn Thụy An ngay trung tâm thành phố.
Đêm nay vốn là có hẹn mở tiệc tụ tập với bạn bè của anh ở thành phố phía Bắc này nhưng mới chơi được nửa thì bị Ôn Nguyễn gọi ra ngoài.
Lúc anh đưa Ôn Nguyễn vào, nhóm con nhà giàu đang ngồi rung đùi đắc ý ở phòng khách bỗng dưng im bặt, đồng loạt hướng mắt về phía hai người.
Ôn Nguyễn xách vali hành lý vào trong, hoàn toàn không để tâm tới đám người ngồi đó, chỉ thuận miệng hỏi: “Em ở đâu?”
Tạ Yếm Trì tiện tay gãi đầu, nói: “Để anh đưa em đi.”
Ôn Nguyễn gật đầu, kéo vali hành lý đi theo sau Tạ Yếm Trì tới một gian phòng khác.
“Anh đang tụ tập à?”
“Với mấy người bạn thôi.”
“Ồ… Lấy cho em mấy túi khoai tây chiên đi, em vừa mới thấy ở ngoài đó, em muốn ăn.” Ôn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu, cởi giày bò lên giường nằm: “Tí nữa các anh nói nhỏ thôi nhé, em ngủ không sâu giấc.”
Tạ Yếm Trì đứng tựa ở cửa, cười nói: “Bà cố nội của tôi ơi, em đang ở nhờ chỗ anh đấy, ở nhờ mà nhiều yêu cầu ghê nhỉ.”
Ôn Nguyễn nghe vậy bắt đầu sụt sịt mũi, nước mắt trực trào rơi xuống: “Sao nào? Em thất tình, trong lòng khó chịu.”
… Thôi chịu luôn rồi.
Tạ Yếm Trì bực bội gãi đầu gãi tai ra ngoài lấy mấy túi khoai tây chiên, trước khi quay vào trong còn không quên lạnh giọng nhắc nhở: “Mấy cậu nói nhỏ thôi.”
Đám con nhà giàu ngồi ngoài đó sững sờ, ngạc nhiên đến quên gật đầu.
Tạ Yếm Trì vào trong ném cho Ôn Nguyễn mấy gói khoai tây chiên.
Ôn Nguyễn đưa tay nhận lấy, xé bao bì xong ăn hai miếng lại ngẩng lên nói: “Em muốn uống coca nữa, ăn mỗi khoai tây khô miệng lắm.”
Tạ Yếm Trì nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng từ chối làm theo yêu cầu đã thấy mắt Ôn Nguyễn long lanh, nước mắt trào ra.
… Được lắm.
Anh mất kiên nhẫn trở ngược ra ngoài, xách theo mấy lon coca vào trong.
Lần này thì Ôn Nguyễn không có đòi hỏi gì khác.
Cô nhấm nháp ăn hết nửa túi khoai tây, tới đó tự nhiên thấy chẳng có mùi vị gì, xoa xoa bụng ngẩng lên nói: “Em…”
“Không còn đồ ăn vặt khác đâu.”
“Ồ…” Ôn Nguyễn đáp lời rồi lại ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục bốc khoai tây chiên ăn, nhưng càng ăn càng thấy khô miệng, từng miếng cứng đến độ nhai mỏi hàm.
Vốn tưởng bản thân đã lấy lại bình tĩnh nhưng chẳng ngờ tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng.
Cô sụt sịt mũi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, còn lăn cả xuống đống túi khoai tây chiên.
“Ôn Nguyễn, đừng nghĩ nữa.”
Tạ Yếm Trì nhíu mày, buông tay tiến tới rút túi khoai tây ra khỏi lòng Ôn Nguyễn, không biết nói gì hơn ngoài bảo: “Ngủ đi.”
“Ừm.”
Ôn Nguyễn gật đầu, trả lời bằng giọng nói khàn đặc xen lẫn chút nghẹn ngào: “Cảm ơn anh.”
Tạ Yếm Trì cau mày khép cửa lại, con ngươi đen láy lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.
Có thể nói, anh và cô em họ này là cùng nhau lớn lên.
Từ nhỏ, Ôn Nguyễn đã là người có tính cách không dễ bắt nạt.
Ngay lúc còn học mẫu giáo cô đã là một đứa trẻ có thù tất báo.
Bề ngoài cô nhóc đáng yêu ngoan ngoãn miệng lưỡi ngọt sớt, chứ nào ai hay trong cái miệng ấy lại toàn răng nanh.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô chán nản, ủ rũ như vậy.
Đúng lúc này, giữa đám con nhà giàu đang ngồi có mấy tên trăng hoa chuyên lừa tình người khác cất giọng nói: “Cậu chủ Tạ, cô gái vừa rồi là ai đấy? Niềm vui mới của cậu à? Trông xinh xắn hơn mấy cô người mới của làng giải trí nhiều.”
“Kiểu người như thế tôi chưa được gặp bao giờ đâu, sao cậu không kêu cô ấy ra ngoài này chơi cùng? Chờ lúc nào cậu chán thì đẩy cô ấy qua chỗ chúng tôi đi.”
Tạ Yếm Trì nhướn mi cười khẽ, sau đó bước tới chỗ sofa ngồi xuống.
Anh rút điếu thuốc từ trong bao ra, kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa, nghiêng người hỏi người vừa ồn ào kêu la: “Cho tôi mượn bật lửa.”
Người nọ hớn hở lôi bật lửa ra, đưa sang cho anh.
Tàn thuốc bắt lửa cháy lên màu đỏ cam, bị thiêu đốt trong yên lặng.
Tạ Yếm Trì ngồi thẳng người, rít một hơi rồi thả ra một làn khói.
Giây sau, tay anh bóp chặt gáy người nọ, nặng nề đập đầu anh ta vào bàn trà đằng trước.
“Rầm!”
Nhóm người xung quanh ồn ào.
“Nói nhỏ thôi.” Giọng nói của Tạ Yếm Trì đượm ý cười, anh dựng ngón trỏ lên kề bên môi ra dấu: “Đừng ồn quá, để cho người khác ngủ.”
Dứt câu, anh dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn ngay cạnh người nọ, nhỏ giọng nói: “Ăn nói cho cẩn thận, đó là em họ tôi.”
Nhà bọn họ từ trước tới nay đều nhất mực bênh vực người nhà.
Người lớn trong nhà bọn họ rất yêu thương Ôn Nguyễn, ngay cả người anh họ từ bé đã túm tóc đánh nhau với cô như Tạ Yếm Trì cũng không nỡ để cô rơi nước mắt chứ đừng nói tới việc để người ngoài mang cô ra đùa giỡn.
Kể cả người đó có là cậu chủ nhỏ của nhà họ Phó.
Thế cho nên, anh chàng Phó Luật kia tốt nhất nên cho anh một lý do hợp lý, trừ phi anh ta gặp tai nạn giao thông nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện, còn không thì giữa bọn họ chẳng còn gì để nói nữa.
Ngay lúc này, di động Tạ Yếm Trì rung chuông…
“Tôi vừa hỏi thăm xong, Phó Tri Hoán gặp tai nạn trên đường về nhà sau khi tan làm.
Có vẻ như người kia cố tình gây chuyện, lao thẳng xe về phía cậu ta, giờ cậu ta đang nằm trong bệnh viện, vẫn chưa tỉnh.”
Tạ Yếm Trì: “…”
Miệng mình thiêng thật.
Phó Tri Hoán tỉnh lại lúc bốn giờ sáng.
Triệu Tử Thâm túc trực bên cạnh anh cả đêm, vừa nghe có động tĩnh lập tức đứng dậy gọi bác sĩ.
Chờ cho bác sĩ và y tá kiểm tra một lượt, xác nhận anh không còn gì đáng ngại, Triệu Tử Thâm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giấu tay đi ngồi xuống trước mặt anh, khoan khoái nói: “May là không có vấn đề gì lớn, cũng không để lại di chứng sau này.”
Phó Tri Hoán cười khẽ.
Vì đổ bệnh mà sắc môi anh trắng bệch, tóc mái đen rũ xuống che trán.
Dù vậy trên người anh vẫn tản ra khí chất lạnh lùng.
Anh có thể cảm nhận rõ sự khô khốc và đắng nghét của cổ họng: “Lão Triệu, đưa tôi di động.”
Giờ đã là năm giờ sáng.
Cô gái nhỏ cả đêm không thấy anh về hẳn đang rất buồn.
“Cậu cứ từ từ, để tôi rót cho cậu cốc nước đã.”
Triệu Tử Thâm nghe thấy giọng anh khàn đặc thì thở dài, xoay người lấy cốc giấy dùng một lần bên cạnh ra sử dụng: “Vừa tỉnh đã đòi lấy di động.
Chẳng có bệnh nhân nào không tiếc mạng sống như cậu cả.”
Tuy nói vậy nhưng lúc rót nước Triệu Tử Thâm vẫn tiện tay lấy di động của anh ra, đưa tới cùng cốc nước: “Đây, đừng dùng lâu quá.”
Phó Tri Hoán nói tiếng cảm ơn rồi nhấn nút bật nguồn.
Triệu Tử Thâm ngồi trên ghế, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, tự dưng tôi nhớ ra không phải cậu bảo tai nạn giao thông lần này…”
“Không liên quan gì đến vụ án lúc trước người ta định hối lộ tôi đâu.” Phó Tri Hoán mở miệng đáp luôn.
Triệu Tử Thâm ngạc nhiên: “Nhưng trước lúc hôn mê cậu đã nói vậy với tôi mà? Lúc đó cậu còn bảo bọn tôi phải đặc biệt để ý còn gì.”
“Đấy là lời nói cho người khác nghe.” Phó Tri Hoán ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Chính cậu cũng phát hiện ra mà? Lúc đó, người biết tôi đang ngồi bên ghế phó lái ngoại trừ cậu cũng chỉ còn Bành Mạnh Ngâm ngồi đằng sau.”
Triệu Tử Thâm ngẩn người.
Tuy anh ta thấy chuyện này kỳ lạ nhưng cũng không lập tức tỏ thái độ nghi ngờ với Bành Mạnh Ngâm.
“Lúc đó tôi nói vậy với cậu chẳng qua là không muốn bứt dây động rừng.”
Phó Tri Hoán cụp mắt, có lẽ do nãy giờ nói hơi nhiều nên cổ họng anh ngứa càng thêm ngứa, không nhịn được nặng nề hắng giọng ho mấy tiếng: “Để ý cô ta đi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì Bành Mạnh Ngâm mới trở thành trợ thủ cho một vị chuyên gia kiểm nghiệm dấu vết gần đây, sắp tới sẽ được điều tới thành phố chúng ta làm việc.
Đi tra thử xuất thân của cô ta xem.”
Cuối cùng màn hình di động cũng sáng lên.
Vừa khởi động máy cái là thông báo tràn màn hình.
Phó Tri Hoán không rảnh để ý chuyện khác, mở luôn phần tin nhắn giữa mình và Ôn Nguyễn lên, trả lời cô:
“Xin lỗi em, tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”
Nhấn gửi tin tức đi, nhận lại một dấu chấm than đỏ chót.
Con ngươi Phó Tri Hoán co lại, tim hẫng một nhịp.
Một người mà kể cả có gặp tai nạn giao thông, cận kề nguy hiểm vẫn có thể bình tĩnh tự suy ngẫm sự việc như anh giờ phút này chợt cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
Mặc dù đã lường trước được việc Ôn Nguyễn sẽ tức giận nhưng với tính cách của cô gái nhỏ, hẳn sẽ không giận đến mức xóa luôn cả phương thức liên lạc.
Anh quay đầu nhìn bộ quần áo được gấp gọn trong túi nilon, chợt hỏi: “Lão Triệu, nãy cậu tới nhà tôi à?”
“À, ừ.
Nhưng mà bảo vệ khu nhà cậu không cho tôi đánh xe vào trong nên tôi để Bành Mạnh Ngâm lên trên lấy đồ.” Triệu Tử Thâm thẫn thờ trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Sao thế?”
Phó Tri Hoán mím chặt môi, không trả lời câu hỏi của Triệu Tử Thâm mà cầm điện thoại lên gọi cho Ôn Nguyễn.
Không hề bất ngờ, không có người nghe.
Sau đó, anh lại gọi vào điện thoại bàn đặt trong nhà.
Chuông vang lên mấy hồi, vẫn không có người nhấc máy.
Âm thanh báo bận càng khiến anh thêm bất an.
Lồng ngực anh như có gì đó đè lên, nén chặt bức bối vô cùng, cổ họng cũng theo đó mà cảm nhận được sự đau đớn, tiếp đấy là một tràng ho khan mãnh liệt.
Triệu Tử Thâm lập tức đứng dậy đỡ anh: “Sao thế?”
Phó Tri Hoán không đáp ngay.
Anh xốc chăn lên, nghiêng người muốn xuống giường, lạnh lùng nói: “Tôi phải về nhà một chuyến.”
“Cậu bị đâm hỏng não à? Người ngợm ra thế này rồi mà còn muốn về nhà?” Triệu Tử Thâm cuống lên, ấn Phó Tri Hoán ngồi im.
Phó Tri Hoán ngước mắt lên, đôi mắt xưa nay lạnh lùng hờ hững giờ hằn không biết bao nhiêu tơ máu, đỏ ngầu.
Đây thật sự là lần đầu tiên Triệu Tử Thâm trông thấy dáng vẻ lo được lo mất của cái người được người ta gọi là đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng.
Tiếng Phó Tri Hoán rất khàn: “Tôi không liên lạc được với cô ấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện nhà mất nóc =))).