Bà nội nói: “Bà có biết được nó xem phim hoạt hình gì đâu, nó xem cái đấy đến nỗi mắt sưng lên như óc chó ấy, tròng mắt cũng đỏ y như mắt con thỏ. Ngày nào cũng giữ rịt cái TV để xem, gần đây còn học được cách lén lấy điện thoại của bà để xem, chút thông minh kia của nó được dùng hết trên chuyện này rồi. Không có ai dạy nó dùng điện thoại đâu, tự nó học cách dùng đấy, suốt cả ngày thôi, nó không xem TV thì lại xem điện thoại, nó sắp sửa xem đến hỏng hết mắt rồi.”
Ôn Kiều thầm nghĩ người nhà cô có di truyền thị lực tốt, bà nội lớn tuổi vậy rồi mà mắt cũng chỉ kém hơn hồi còn trẻ một chút, không hề có tý bệnh viễn thị nào, bác cả là người bốn mươi gần năm mươi tuổi, thị lực cũng rất tốt, thị lực của cô cũng rất tốt.
Bác cả thích xem thì cứ để bác cả xem, dù sao cũng không trông mong ông ấy làm được chuyện gì, ông ấy vui là tốt rồi.
Nhưng quan điểm của bà nội với chuyện này lại khác cô, cô chủ yếu nghe lời bà nội không tranh cãi với bà ấy, cho nên cô lập tức nói: “Nếu xem mấy cái đàng hoàng thì cũng được, nhưng thức đêm thì không được, không tốt cho sức khỏe. Chờ bác ấy tỉnh thì bà nói với bác ấy, cháu cũng sẽ phê bình bác ấy.”
Quả nhiên bà nội cười thoải mái: “Đúng đấy, nó cũng chỉ nghe lời mỗi cháu thôi, nhưng để sau cháu tự nói chuyện với nó đi, bây giờ nó tinh ranh hơn rồi, bà nói với nó, nó còn bảo bà lừa nó nữa.”
Ôn Kiều cũng không nhịn được cười: “Bà nội sức khỏe của bà thế nào rồi?”
Bà nội nói: “Cháu không cần lo cho bà đâu, bà rất khoẻ, cháu nghe xem bây giờ bà có nói chuyện nhiều hơn hẳn không? Ngày nào ăn cơm tối xong là bà với bác cả cháu cũng ra ngoài đi bộ, chân cẳng cũng nhanh nhẹn hơn nhiều đấy, cháu ở đấy phải tự chăm sóc bản thân nhiều vào, đừng có lúc nào cũng lo lắng cho nhà mình thế. Bình An đâu rồi? Sao bà không thấy thằng bé bên cạnh cháu thế? Không phải thằng bé đang được nghỉ hè sao? Sao lại không ở nhà vậy?”
Nhắc đến Bình An, Ôn Kiều lại nghĩ đến Tống Thời Ngộ, trong video cô cũng không tiện nói với bà nội, chỉ nói lập lờ cho qua: “Thằng bé đang chơi với bạn.”
Bà nội gật đầu, sau đó nói: “Tính cách Bình An lầm lì hướng nội không hoà đồng với người khác, cháu phải bảo thằng bé học cách hòa nhập cởi mở hơn, kết bạn với nhiều người hơn.”
Ôn Kiều thầm nghĩ tính cách sinh ra đã vậy, không thể nào bảo một người hướng nội trầm tính học cách hòa nhập cởi mở. Nhưng từ sau lần đi trượt tuyết lúc trước, hình như Bình An đã cởi mở hơn đôi chút, không còn trầm tính như khi trước, hay cười với nói chuyện cũng nhiều hơn, nhưng bảo cậu bé làm quen nhiều bạn hơn thì làm khó cậu bé quá, Hạ Xán phải kiên trì bám riết rất lâu mới khiến Bình An nhiệt tình hơn.
Ôn Kiều nói với bà nội: “Bình An có quen được một người bạn tốt ở đây, quan hệ của hai đứa nó khá tốt, Bình An cũng cởi mở hơn đôi chút.”
Trên mặt bà nội lại nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, bà cứ lo thằng bé lầm lì quá.” Bà ấy quan tâm nhìn Ôn Kiều trong video hỏi: “Còn cháu thì sao? Ngày hôm qua mẹ của Ôn Hoa còn sang tặng bà một giỏ đồ ăn với trứng gà, bảo Ôn Hoa gọi điện thoại về nhà nói bây giờ công việc buôn bán của quán rất tốt. Cháu phải chú ý sức khỏe đấy, đừng có để mình mệt quá, lúc nào nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, tiền có thể kiếm từ từ cũng được.”
Ôn Kiều ấm áp nói: “Đâu phải bà nội không biết sức khoẻ cháu tốt đến mức nào đâu, hơn nữa bây giờ quán của cháu cũng thuê thêm mấy người nữa rồi, cháu cũng được rảnh, cháu còn đang định mấy ngày nữa dẫn sẽ Bình An về quê chơi mấy ngày.”
Bà nội thật sự thấy vui mừng, bà ấy dán sát mặt vào điện thoại: “Thật sao? Cháu định về ngày nào? Bác cả cháu nhớ cháu lắm đấy, mấy ngày hôm trước nó còn hỏi sao cháu vẫn chưa về đấy, thịt khô cô họ cháu cho từ đợt tết bà vẫn còn, thịt hun khói, nạc mỡ đủ cả, là loại cháu thích ăn nhất đấy, chờ cháu về đây ăn.”
Ôn Kiều cười nói: “Có lẽ cuối tuần sau cháu sẽ về, chờ cháu xác định xong thời gian sẽ nói với bà.”Bà nội vui vẻ ra mặt gật đầu, trong lòng bà ấy nhớ nhất thương nhất là đứa cháu gái Ôn Kiều này, lần cuối Ôn Kiều về nhà là vào tháng chín năm ngoái, gần một năm không được gặp nhau, đương nhiên bà ấy rất nhớ cô, bà ấy lại nói: “Đúng rồi, San San ở chỗ cháu không gây phiền phức gì cho cháu đâu đúng không?”
Ôn Kiều không nỡ để bà nội lo lắng, cô chỉ nói: “Tốt lắm ạ, bà nội đừng lo lắng.”
Bà nội lại biết chắc chắn Ôn Kiều sẽ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, bà ấy nói: “Cô họ của cháu là một người rất tốt, lúc nào cũng giúp đỡ nhà mình, lại chỉ có một đứa con gái nên có hơi nuông chiều nó quá. Nếu con bé quá đáng quá thì cháu không cần phải chịu đựng con bé đâu, cái nào cần quản thì phải quản. Nếu thật sự không quản được thì nói với mẹ con bé, không cần phải giấu diếm cho con bé đâu.”
Ôn Kiều nói cô đã biết, trong lòng cô cũng hiểu.
Bà nội dừng lại một lúc rồi lại nhớ đến một chuyện, nói: “Bà nghe mẹ của Ôn Hoa nói cháu liên lạc được với Thời Ngộ rồi?”
Ôn Kiều không nghĩ tự dưng bà nội lại nhắc đến Tống Thời Ngộ, nhưng cô vẫn bình tĩnh: “Vâng ạ, công ty của anh ấy khá gần cửa hàng của cháu, bọn cháu vô tình gặp nhau.”
Bà nội nói: “Lúc trước hai đứa thân nhau nhất, mà mấy năm nay cháu lại không về nhà ăn tết, năm nào thằng bé về đây cũng không gặp được cháu, bây giờ liên lạc lại được với nhau cũng tốt. Bây giờ thằng bé có bạn gái chưa thế?”
Ôn Kiều nghe thấy bà nội hỏi như vậy là đã biết chắc chắn Ôn Hoa không kể quá nhiều với mẹ cậu ấy, cho nên cô cũng chỉ nói qua loa: “À, chuyện này cháu cũng không rõ lắm, chắc là vẫn chưa có đâu ạ.”
Bà nội nói: “Thời Ngộ tài giỏi vậy mà, sao bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa tìm bạn gái chứ, cháu nói xem có phải thằng bé có ý đó với cháu không?”
Ôn Kiều thót tim: “Dạ? Bà nội sao bà lại nghĩ thế chứ.”
Bà nội nói: “Cái này là do bà Tống nói đấy, lúc đấy Thời Ngộ ở nhà bà Tống, sau khi thằng bé rời đi thì bà Tống vẫn giữ lại phòng cho thằng bé, không để cho ai động đến phòng đấy, bà Tống của cháu nói, năm nào Thời Ngộ trở về cũng sẽ ngồi trước bàn học rất lâu, cũng không nói câu nào. Tết năm ngoái đấy, bà ấy nhìn thấy Thời Ngộ cứ nhìn chằm chằm vào một bài thi, chờ đến khi thằng bé đi bà Tống đến xem, mới phát hiện trong ngăn bàn của Tống Thời Ngộ để đầy bài thi, toàn là bài của cháu. Bà Tống mới nói nhỏ lại chuyện này với bà.”
Ôn Kiều ở đầu bên kia điện thoại sững sờ, cô nhớ rõ cô đã làm không biết bao nhiêu bài thi trong căn phòng kia của Tống Thời Ngộ, những bài thi đấy cô chỉ làm chứ đương nhiên cũng không để ý sau đó chúng nó sẽ đi đâu, cô không ngờ Tống Thời Ngộ lại cầm tất.
Ôn Kiều không nhịn được thử hỏi ý bà nội, cô dùng giọng điệu đùa cợt: “Bà nội, bà thấy thế nào ạ? Liệu Tống Thời Ngộ có thích cháu không?”
Bà nội khẽ cười: “Đây có phải đang đóng phim truyền hình đâu mà, nếu thằng bé thật sự thích cháu thì còn cần chờ nhiều năm vậy hả? Không liên lạc với cháu theo đuổi cháu từ sớm sao? Thời Ngộ rất tốt, nhưng gia đình thằng bé như thế, bản thân lại tài giỏi, thằng bé đâu phải người mà nhà chúng ta có thể với được đâu.”
Ôn Kiều hỏi: “Vậy nếu anh ấy thật sự thích cháu thi sao ạ?”
Bà nội không hề thấy nghi ngờ, chỉ tưởng là Ôn Kiều đang nói đùa, cười ha hả nói: “Nếu thằng bé thật sự thích cháu, thế thì bà phải đi vái lạy tổ tiên mới được, cảm ơn bọn họ đã phù hộ.” Bà ấy nói, rồi lại đổi chủ đề: “Kiều Kiều, cháu xem bây giờ công việc của cháu cũng đang đi lên, đã đến lúc cháu nên nghĩ đến chuyện cưới gả rồi. Chúng ta không cần phải tìm một người thật tốt hay giàu có gì, chỉ cần người đấy tình nguyện chăm sóc cháu, không chê nhà chúng ta trên có già dưới có trẻ con này là được. Đương nhiên, quan trọng nhất là cháu phải thích người đấy.”
Ôn Kiều yên lặng, bỗng nhiên nói: “Bà nội, cháu đang hẹn hò.”
Bà nội sững sờ, bắt đầu thấy căng thẳng: “Gì cơ? Cháu hẹn hò rồi? Từ bao giờ thế? Sao Ôn Hoa lại không nói gì hết vậy?”
Ôn Kiều chớp mắt nói: “Chuyện chỉ mới gần đây thôi, Ôn Hoa cũng không biết.”
Bà nội lại không thấy vui vẻ gì mấy, vừa mừng vừa lo nói: “Thằng bé làm nghề gì thế? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa quen nhau thế nào? Thằng bé có biết tình hình nhà mình không?”
Ôn Kiều cười nói: “Anh ấy biết tình hình nhà chúng ta. Còn mấy chuyện khác, chờ đến lúc bà gặp anh ấy rồi hẵng hỏi, lần này cháu định sẽ về gặp bà với anh ấy.”
“Quen nhau chưa được bao lâu mà thằng bé đã đồng ý về với cháu rồi á?” Bà nội nghi ngờ nói, nói tiếp: “Dẫn về đây cũng tốt, dẫn về đây để bà nội kiểm tra thằng bé cho cháu.”
Nụ cười bên khoé môi Ôn Kiều càng rõ ràng hơn: “Chắc chắn bà nội sẽ thích anh ấy.”
Bà nội trách móc nói: “Cháu mới quen thằng bé đấy được bao lâu đâu, thích đến thế à? Hay lại là cái loại bám váy phụ nữ chuyên đi lừa phụ nữ đấy.”
Ôn Kiều nghĩ đến gương mặt kia của Tống Thời Ngộ, có nói là trai bao cũng còn khiêm tốn, nếu anh đồng ý, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái cam tâm tình nguyện tiêu tiền cho anh.
Ôn Kiều sợ bà cụ sẽ lo lắng, nói: “Bà nội, bà yên tâm đi. Mấy ngày nữa bọn cháu về đấy, bà nhìn thấy là bà sẽ biết ngay thôi, bà yên tâm đi, bà nội nếu bà không gật đầu thì cháu sẽ lập tức chia tay anh ấy ngay.”
Lúc này bà nội mới yên tâm: “Vậy cháu dắt về đây đi, để bà nhìn kỹ cho cháu.”
Ôn Kiều gật đầu, còn nói thêm: “Bà nội bà đừng nói cho bác cả biết mấy ngày nữa cháu sẽ về nhé, nếu không ngày nào bác ấy cũng ngóng trông cháu mất.”
Bà nội cười nói: “Cháu yên tâm đi, bà không nói cho nó biết đâu, bà còn sợ nó làm phiền bà đấy.”
Ôn Kiều nói chuyện với bà nội một lúc lâu, cuối cùng cúp điện thoại, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó bà nội nhìn thấy Tống Thời Ngộ, không biết bà nội sẽ có phản ứng như nào đây, chỉ mới nghĩ thôi mà cô đã thấy buồn cười, tâm trạng rất tốt, yên ổn ngủ một giấc ngủ trưa ngọt ngào.
Cô ngủ một giấc dậy thấy thời gian vẫn còn sớm, cô ngồi dậy ghi sổ sách, đêm qua về nhà cô vừa buồn ngủ vừa mệt, tắm rửa xong là lên giường luôn chứ không ghi sổ, vì thế lúc này cô ngồi trước bán cầm sổ ghi sổ sách.
Ghi xong khoản cuối cùng, cô tính sổ cái, lại phát hiện có mấy mục hình như không được khớp. Đêm qua lúc cô ở trong quán, có một bàn để lại cho cô ấn tượng rát sâu sắc, có bảy tám nam nữ thanh niên ngồi đấy, gọi rất nhiều món, lúc cô đi bàn đấy vẫn chưa đi, cô chỉ nhìn lướt qua thấy ít cũng phải gọi tầm sáu bảy trăm, Ôn Hoa còn nói với cô đấy là bàn khách VIP. Nhưng khi cô nhìn tất cả khoản, tối hôm qua đơn nhiều nhất chỉ có hơn năm trăm.
Ôn Kiều nhíu mày, Trần San San và Chu Mẫn chịu trách nhiệm việc thanh toán hoá đơn của cửa hàng, khách hàng thanh toán bên ngoài đều dùng mã thanh toán WeChat của cô ta.
Trong lòng Ôn Kiều thấy nghi ngờ, cô gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Hoa hỏi cậu ấy bàn kia tối hôm qua đã gọi khoảng bao nhiêu món.
Ôn Hoa lại không ngủ, nhanh chóng trả lời cô: “Không tầm hơn tám trăm tệ, sau đấy bàn bọn họ còn có thêm mấy người bạn nữa đến, lại gọi thêm mấy món, chỉ riêng bia thôi đã uống hai két, ăn đến rất muộn mới đi.”
Ôn Kiều lại hỏi: “Em có nhớ bọn họ ăn đến khoảng mấy giờ mới đi không?”
Ôn Hoa trả lời: “Em nhớ, hơn mười giờ tối bọn họ đến quán, ăn đến hơn hai giờ sáng mới đi”
Ôn Kiều hỏi: “Vậy em có nhớ bọn họ thanh toán lúc nào không?”
Ôn Hoa trả lời: “Bọn họ ăn xong mới thanh toán.”
Ôn Hoa rất nhạy cảm, sau khi trả lời câu này xong cậu ấy lập tức gửi một câu hỏi: “Sao thế chị Ôn Kiều? Có phải có chỗ nào không được khớp không?”
Ôn Kiều trả lời: “Ừ, có chỗ không được khớp, để chị so lại lần nữa. Chuyện này em tự biết là được rồi, đừng nói với ai vội.”
Sau đó cô lập tức lấy ghi chép các khoản thu tối hôm qua ra, tìm được hoá đơn vào khoảng tầm hai giờ, xác nhận lại lần nữa, hoá đơn kia khoảng hơn năm trăm tệ, nhận được vào hơn một giờ sáng, mà khoản thu tầm hai giờ, đều là mấy đơn nhỏ tầm một hai trăm, hai ba trăm, không có cái nào quá năm trăm, chứ chưa nói đến đơn lớn hơn tám trăm.
Ôn Kiều lập tức cau mày.