Đã nhiều ngày tính tình của Tôn Vân Trình thật không tốt, đến Nhị di thái luôn được sủng ái cũng cảm thấy có chút chướng mắt.
Khi tin tức bắt đầu được truyền đến, ông ta tưởng là Phùng Huân động tay chân, sau đó thấy bộ dáng của Vương Tham Lãnh đã biết chính mình đoán sai.Như vậy người có thể làm việc này chỉ có Thẩm Thất gia.Tôn Vân Trình đợi mấy ngày, bên phía phủ Đốc quân lại không có chút động tĩnh nào, ông ta càng chờ càng sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng vẫn là ngầm tiếp xúc với nhãn tuyến mà Thẩm Thất gia chôn ở sòng bạc mới có cơ hội nhìn thấy Thẩm Thất gia.Căn phòng rải đầy sương hoa thấp kém, ngửi được có chút gay mũi, sơn trên bàn ghế bởi vì thời gian trôi đi che kín sự loang lổ.
Thẩm Thất gia yên tĩnh ngồi trước bàn, vòng tay vàng con cóc vàng mờ ảo dưới áo vest màu xám, ngoài ra cũng không có chút gì khác.
Còn về Tạ Nguyễn Ngọc, nàng trở thành sự ngụy trang mà mang theo, lúc này không có chuyện của nàng nên an tĩnh ngồi ở một bên cầm búa nhỏ gõ hạch đào ăn.“Thất gia có ý gì?” Tôn Vân Trình cũng lười chu toàn mà đi thẳng vào vấn đề.Áo khoác vải màu xanh, nếu không phải có đôi mắt khôn khéo kia, trang điểm hiện tại của ông ta khiêm tốn đến mức làm người nhìn qua đã quên.“Bàn việc làm ăn với ông chủ Tôn thôi.”“Bộ dáng ngài đây không giống như bàn việc làm ăn.” Tôn Vân Trình rũ đầu bỗng nhiên nâng lên: “Ngài đây là bức tôi đến tuyệt lộ mà!”Ông ta thật sự là bị Thẩm Thất gia bức đỏ mắt, còn về Thẩm Thất gia bình tĩnh phảng phất tất cả những thứ này đều không quan hệ với hắn: “Lời này của ông chủ Tôn tôi không muốn nghe hết, Tôn phu nhân và lệnh công tử ở chỗ của tôi ăn ngon ngủ ngon, làm sao lại là bức ông đến tuyệt lộ?”A, Tôn Vân Trình là người làm ăn, tự biết chuyện đến bây giờ ông ta không ra giá, Thẩm Thất gia nói thế nào cũng không nhả ra, khẽ cắn môi vô cùng cam lòng: “Ngài muốn như thế nào?”Ai mở miệng trước người đấy thua.Thẩm Thất gia không nói lời nào, duỗi tay chấm chấm nước trà viết trên mặt bàn:Thịnh.Cứng cáp hữu lực giống như một cây đao khắc vào trong mắt của Tôn Vân Trình: “Không thể nào!” Tôn Vân Trình hoảng hốt, âm thanh có vẻ run rẩy lắc đầu điên cuồng: “Tôi chỉ là ông chủ của cửa hàng bán thuốc lá, đó là có tâm cũng vô lực.” Lại nghĩ đến vợ con, Tôn Vân Trình nhắm mắt lại, nhẫn tâm cáo từ: “Việc làm ăn này tôi thật sự không làm được.”“Chậm đã!” Thẩm Thất gia thấy ông ta xoay người, lúc này mới mở miệng, thuận tay lấy nhân hạch đào trên bàn ném một hạt vào trong miệng nhấm nuốt: “Nếu tôi có thể để mẹ con bọn họ đến trong tay mình, tự nhiên cũng có thể làm cho bọn họ rơi vào trong tay người khác.” Thật không biết thứ đồ chơi này có gì ngon, Thẩm Thất gia có chút ghét bỏ trở tay đẩy hạch đào đến trước mắt Tạ Nguyễn Ngọc, làm Tạ Nguyễn Ngọc trợn trắng mắt xem thường: “Phùng Huân đa nghi, đến lúc đó ông chủ Tôn giải thích như thế nào? Sợ là một cái huyết mạch cũng không giữ được đi.”“Thất gia!” Tôn Vân Trình bỗng nhiên xoay người bước nhanh đến trước mặt hắn, đôi tay chống mặt bàn, sự bất an và phẫn nộ làm gân xanh nổi lên mu bàn tay, ông ta gắt gao nhìn đôi mắt Thẩm Thất gia chằm chằm: “Ngài tội gì phải tuyệt tình như vậy!”“Nếu ông không chú ý người của tôi, làm sao tôi sẽ tra được ông.” Thẩm Thất gia nhìn Tôn Vân Trình: “Có một số việc hoặc là không làm nếu đã làm thì phải dám gánh.” Chỉ ảo tưởng điên cuồng nhận lại, trên đời nào có chuyện tốt như vậy.
Lúc Thẩm Thất gia nói lời này ánh mắt ít có độ ấm, bình tĩnh giống như nước lặng trong mùa đông vĩnh viễn không kết băng, quỷ dị mà âm lãnh.
Tôn Vân Trình từng lăn lộn nhiều năm dưới tầng chót, tâm tư mẫn cảm nhất, không khỏi có chút sợ hãi, đây không phải ánh mắt của một người thường nên có.Thẩm Thất gia rời mắt theo quán tính: “Tôi ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, tôi đương nhiên biết ông không nhận được những tin tức này, tôi chỉ cần danh sách tất cả nhãn tuyến của Phùng Huân.”.