Ngày tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay nàng đi theo Thẩm Thất gia rời khỏi thành Bảo Ninh, trời đã trong xanh lâu hiếm khi có một trận mưa tầm tã.Các lão nhân đều nói ra ngoài gặp mưa gió chứng tỏ mưa thuận gió hoà, là điềm lành.Màn mưa dừng ở trước mắt, hơi nước bao phủ cả toà thành.
Tạ Nguyễn Văn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Thất gia, không ngừng quay đầu nhìn thành Bảo Ninh dần dần biến mất trong mưa gió mà Thẩm Thất gia lại không quay lại nhìn một lần nào.Giờ phút này hắn đang nhắm mắt lại, gọng kính tơ vàng đặt trên mũi, môi mỏng hơi mím, ào lụa dài bên ngoài màu đen làm hắn vô cùng đẹp, ôn tồn lễ độ giống như trước đó.Chỉ có Tạ Nguyễn Ngọc biết, hắn trang điểm kiểu này là không kiên nhẫn, bọc chính mình vào bên trong xác ngoài ôn hoà, rõ ràng hắn mới là người trương dương kiệt ngạo nhất.Phàn Thành Tân Bắc, Tạ Nguyễn Ngọc trước khi trọng sinh chưa từng đến đó, thời điểm nàng chết đã cách rất gần, nghe nói quả đào nơi đó ăn rất ngon, hoa đào vô cùng đẹp, có người từng nói muốn đưa nàng đi, sau đó thì nàng đã chết.
Lúc chết không có hoa đào, chỉ có cỏ khô khắp nơi.Tạ Nguyễn Văn bị cơn buồn ngủ đánh úp lại, không muốn nghĩ nữa, che khoé môi liếc nhìn thành Bảo Ninh lần cuối cùng.
Nàng lại rời đi, lần này không hề mang theo phẫn hận tràn ngập.Đầu nhẹ nhàng dựa vào bả vai của Thẩm Thất gia, ngày hôm qua Tạ Nguyễn Ngọc bận đến nửa đêm, lúc này chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, dứt khoát dựa vào trên người Thẩm Thất gia tìm tư thế thoải mái nặng nề ngủ.Lông mi Thẩm Thất gia khẽ nhúc nhích, cảm thấy trên vai nặng xuống lại vẫn duy trì chợp mắt như cũ, chỉ hơi hơi dịch người xuống.Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy giấc ngủ này vô cùng thoải mái.Phong cảnh Bắc Quốc khác với phương Nam, đến gió thổi cũng giống một hán tử, mang theo một tia tử khí trực tiếp, không dịu dàng lại rất khí phách.Đường xá xa xôi, Tạ Nguyễn Ngọc chuyên tâm ăn điểm tâm ghé vào trên cửa sổ xe ngắm phong cảnh, lần này ra ngoài nàng mang theo rất nhiều thức ăn, đều là trước khi đi lập danh sách bảo Đinh Chí đi bảy dặm phố mua về.Ngọt ngào mềm mềm, ăn rất ngon.
Tạ Nguyễn Văn ôm tráp điểm tâm ăn một mình, bộ dáng vừa lòng giống một con mèo trộm cá.
Chọc đến mức Thẩm Thất gia cũng không nhịn được mà cầm một miếng lên, chỉ là vừa vào miệng đã bị sự ngọt ngấy làm nhăn mi lại, nửa miếng trong tay nói gì cũng không ăn được nữa, vừa mới giơ tay muốn ném đi lại nghĩ đến điều gì, nửa đường lại đổi phương hướng, trực tiếp xoay mặt Tạ Nguyễn Ngọc qua, híp mắt cười nhìn nàng.Tạ Nguyễn Ngọc bị nụ cười của hắn làm chuông cảnh báo trong lòng vang lên.Giây tiếp theo, một nửa miếng điểm tâm còn lại của Thẩm Thất gia bị nhét vào trong miệng Tạ Nguyễn Ngọc.Nàng ăn miếng điểm tâm ngây người một lát mới phản ứng lại, sự ửng đỏ nháy mắt chạy từ khuôn mặt đến cần cổ, tuy rằng nàng dốc lòng muốn làm hoa hải đường nhưng cũng muốn làm một bông hoa hải đường có tôn nghiêm, ví dụ như không ăn điểm tâm thừa của người khác!Tạ Nguyễn Ngọc tức đến mức hừ hừ, muốn nhổ từ trong miệng ra, bên tai truyền đến âm thanh âm trầm uy hiếp của Thẩm Thất gia: "Hửm? Em phun ra thử xem."Hừ! Cái mũi thể hiện ra sự bất mãn nồng đậm, Tạ Nguyễn Ngọc không vui vẻ nhưng cơ thể lại rất thành thật, miệng phình phình dùng sức cắn điểm tâm, trên đường còn không quên hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Thất gia.Đương nhiên là lén trừng.Tiếng của Tạ Nguyễn Ngọc như người, trong sự mềm ấm lộ ra sự ngọt giòn, Giang Sính Đình nghe âm thanh đùa giỡn ở phía trước, khăn trong tay bị bóp thành một sợi dây thừng, chạm vào da thịt.
Lập Xuân nhìn thấy vội vành duỗi tay đoạt lấy khăn trong tay nàng ta: "Di thái, người mau buông tay, nếu không sẽ bị trầy da.".