Một thiếu soái bị bắt không chỉ làm cho đại soái hổ thẹn, làm sư hổ thẹn càng sẽ làm toàn bộ trực hệ hổ thẹn.Thời gian dần dần trôi qua, tiếng súng bên ngoài không dứt bên tai, từng tiếng đều lộ ra sự tuyệt vọng, trước mắt nhìn thế nào cũng là tuyệt lộ.Thẩm Bồi An cẩn thận lau súng lục trong tay, đây là lễ vật đại soái đưa cho hắn ta vào sinh nhật hai mươi tuổi, đại soái nói, bản thân ông ta coi hắn ta là đứa con trai mình tự hào nhất.“Pằng!”Một tiếng súng vang lên.Thẩm Thất gia đã sớm xử lý xong công việc vẫn lui đến Phật đường tụng Phật như cũ, dường như cảm nhận được gì nên chậm rãi mở mắt.Lửa đốt hai bên đang rất mạnh, ngọn lửa cao cao bay lên, Phật châu Huyết Long Mộc trong tay được hắn chuyển động không ngừng, lây dính một chút nhiệt độ cơ thể.Kinh văn trên hạt châu bởi vì được vuốt ve quanh năm suốt tháng có chút đã không thấy rõ, Thẩm Thất gia dường như không tha mà xoay hai vòng, lúc này mới giơ tay trực tiếp ném vào trong lò lửa, ngọn lửa được thêm gỗ càng thêm thiêu đốt rung động bùm bùm, ánh lửa chiếu vào trên mặt Thẩm Thất gia, hắn hiếm khi mới có chút thất thần.Đợi tràng hạt từng chút từng chút bị đốt thành tro tàn, lúc này Thẩm Thất gia mới thu tầm mắt dừng trên lò lửa, chắp tay trước ngực bái Phật ở trước mặt.Phật chủ niêm hoa nhất tiếu, phổ độ chúng sinh (Ý là mặt Phật mỉm cười đưa hoa ra, phổ độ chúng sinh).
Thẩm Thất gia cứ quỳ trên gối đệm hương bồ, hai mắt khép hờ, khóe miệng dương lên độ cung nhỏ bé có vẻ thành kính vô cùng.“Mẹ, con trai chắc chắn sẽ đưa đám người bọn họ đến gặp người.”Miệng đang niệm kinh, tay đang giết chóc.Tạ Nguyễn Ngọc nói đúng, Thẩm Thất gia trước nay không phải người tin Phật.Thẩm Thất gia ở Phật đường nhỏ ngây người một mình cả đêm.Nửa đêm, trong phủ đại soái đã nháo lật trời, tin Thẩm Bồi An chết và tin chiến thắng tiêu diệt quân phản bội cùng được truyền đến thành Bảo Ninh.
Đại bi đại hỷ, Thẩm đại soái nhìn điện báo rất lâu không phản ứng kịp còn Thẩm phu nhân vừa nhận được tin hai mắt đã tối sầm, ngất đi ở trên lầu.Ngọn đèn dầu phủ Đại soái trắng đêm không tắt.Thẩm Nhị gia đã chết, lòng của Thẩm Ngũ gia cũng theo cái chết của hắn ta rơi vào động băng, Đại soái vì việc của Cửu di thái mà có khúc mắc với hắn ta, hắn ta cũng biết lần này Đại soái và phu nhân để hắn ta đi theo Thẩm Bồi An thảo phạt phản quân là vì cái gì, đơn giản để hắn ta thành công làm nền cho Nhị gia, xảy ra chuyện cũng có thể gánh tội thay Thẩm Nhị gia.Nhưng mà không thể nào nghĩ đến, Thẩm Bồi An đã chết, huyện thành bị bao vây nên tự sát.
Mà hắn ta lại mang theo vinh quang toàn thắng trở về.Đây không phải công huân, đây là bùa đòi mạng!Lúc ấy Bạch Lộ Hải bị bọn họ bức cho tán loạn cuối cùng chạy trốn đến phía tây của Thoa Bắc, Thoa Bắc không phải địa bàn của Ngụy chính phẩm, quân đội hệ sông của hắn ta không thể công khai đi vào hướng Tây của Thoa Bắc nên ngừng ở trên biên giới giao thoa với hai tỉnh.
Bọn họ và bộ đội của Trương Tuần hủy đi mấy chi của thành, lấy đạn sương mù làm tín hiệu, binh lính chia ra sáu đường bao vây tiêu diệt Bạch Lộ Hải.Nhưng trên đường đi ra đường rẽ, đạn sương mù bay lên, Thẩm Bồi Đống chia ra hai trận, cứu được quân bản địa của Thoa Bắc, cho dù sư anh dũng vô địch đến đâu kết hợp với cơ thể bôn ba ăn không tiêu.
Cuối cùng tinh lực bị mài mòn gặp gỡ bộ đội chủ lực của Bạch Lộ Hải, sau đó hắn ta lại thấy được đạn sương mù bay lên thật sự hữu tâm vô lực, chỉ có thể cầu nguyện viện quân của Trương Tuần chạy đến.Chờ đến khi Thẩm Bồi Đống đánh gục Bạch Lộ Hải chạy đến nơi, bộ đội Trương Tuần đang chiến đấu kịch liệt với tàn lưu của phản quân mà Thẩm Bồi An cùng phân đội nhỏ của hắn ta đã bị hủy diệt.Cứ như vậy Thẩm Bồi An đã chết, hắn ta bắn chết Bạch Lộ Hải, dọn dẹp phản quân còn cứu Trương Tuần..