Năm nay Thẩm Thất gia bao tuổi rồi? Hai mươi? ? Tạ Nguyễn Ngọc không buồn ngủ, nghe thấy hơi thở của người đàn ông dần dần vững vàng, không nhịn được mà nhẹ nhàng dịch người.
“Không ngủ được?” Tiếng nói của người đàn ông mang theo chút khàn khàn, giấc ngủ của hắn luôn rất nhẹ, Tạ Nguyễn Ngọc vừa động hắn đã mở to mắt.
“Vâng.
” Tạ Nguyễn Ngọc gật gật đầu, nghĩ đến hắn cũng không nhìn thấy, gãi gãi đầu tiếp tục nói: “Đang nghĩ chuyện.
”“Nghĩ cái gì?”Yên lặng một chút khi Thẩm Thất gia cho rằng nàng không mở miệng, Tạ Nguyễn Ngọc mới nói: “Em suy nghĩ năm nay Thất gia bao nhiêu tuổi rồi.
”“.
” Thẩm Thất gia cũng không giấu nàng: “Thời gian mấy năm nay trôi qua thật sự quá nhanh.
”“Ngài lớn hơn em tầm bảy tuổi.
”“Ồ.
” Thẩm Thất gia không hiểu vì sao nàng nói cái này, mành lụa ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trong một mảnh đen nhánh hắn không nhìn thấy biểu cảm của nàng.
Nhân nhi bên cạnh bỗng nhiên cười mị hoặc: “Hóa ra em còn trẻ tuổi như vậy.
”“…”Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, nàng mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi tốt đẹp như hoa, thuận tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Thất gia: “Thất gia mau ngủ đi.
”Thật đúng là nhếch mũi lên mặt.
Thẩm Thất gia nghĩ như thế.
Mùa đông năm nay rất dài, thời khắc trong trí nhớ của Tạ Nguyễn Ngọc đã đến, số lần Thẩm Thất gia về nhà càng ngày càng ít, hai tháng, trời đông giá rét còn chưa qua, điện báo địa phương đã truyền đến thành Bảo Ninh.
Hộ quân sử Bạch Lộ Hải của Giang Thành giết Trấn thủ sử Lý Hách Thành cầm nửa quyền to của quân Thoa Bắc ở Lăng huyện, đại biểu mật điện Trương Tuần thỉnh cầu viện trợ với đại soái.
Thẩm Thất gia vì việc này mà đã ba ngày không hồi phủ, so với khuôn mặt u sầu của Giang Sính Đình, Tạ Nguyễn Ngọc hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, giờ phút này nàng đang nằm trên tiểu sụp ăn mứt, chua ngọt vào miệng rất là ngon miệng.
“Khanh khanh nhàn nhã như vậy quả thực tức chết người khác.
” Thẩm Thất gia vừa đẩy cửa ra đã thấy hình ảnh như vậy.
“Thất gia!” Gió lạnh đột nhiên chui vào trong nhà, đông lạnh đến mức làm Tạ Nguyễn Ngọc run rẩy, nàng thuận tay bỏ mứt trong tay xuống, một đường chạy đến đóng cửa ôm quần áo giúp Thẩm Thất gia còn không quên quay đầu phân phó Phỉ Thúy: “Rót ly nước trà đang nấu trên lò cho Thất gia.
”Đời trước Tạ Nguyễn Ngọc từng làm di nương tự nhiên cũng biết hầu hạ người thỏa đáng như thế nào, dẫn Thẩm Thất gia đi vào trong phòng thay quần áo làm bớt hàn khí đi.
Động tác trên tay nàng nhanh chóng, an tĩnh thủ sẵn nút bọc.
“Lần này Thẩm Nhị và Thẩm Ngũ sẽ đi Thoa Bắc.
” Hắn phủ lên ngón tay hoạt động của Tạ Nguyễn Ngọc trước ngực hắn cúi đầu thưởng thức.
Phỉ Thúy bưng chung trà đứng ở cửa, không tiến lên theo bản năng, nàng ấy hoảng hốt nhìn hai người nhìn nhau không nói câu nào, ánh mặt trời xuyên qua pha lê chiếu vào trong nhà, trên mặt đất có hai bóng dáng thật dài.
Hai tháng trung tuần, Hà Gia Truân thất thủ, Bạch Lộ Hải tự tay xử bắn người biết chuyện Lâm Hòa, điện báo các nơi ở Thoa Bắc nhận không xuể, nhân tâm hoảng sợ, làm Thẩm đại soái tức đến mức đập bàn.
Thẩm Bồi An và Thẩm Bồi Đống không dám ở lâu, lập tức suất sư đi đến Thoa Bắc trước, sư là quân vương bài trên tay Thẩm đại soái, đi theo ông ta đánh thiên hạ, tác phong quân lực và bộ đội đều là nhất đẳng.
Lần này Thẩm đại soái cố ý tôi luyện con trai, Thẩm Bồi An là con trai ông ta đắc ý nhất, lúc này tự nhiên được đắc dụng, còn một người khác ông ta vốn định cho Lão Tam Thẩm Bồi Hoa, Thẩm phu nhân lại cản trở trong tối ngoài sáng, tâm phúc Cao Trạch cũng cho rằng Tam gia rất giống Nhị gia, đều là người có chủ ý, đến lúc đó cùng nhau xuất hiện khó tránh khỏi sẽ tổn thương cảm tình, ông ta mới có chút dao động.
Bộ đội lên phía Bắc rất thuận lợi, trên đường chuyển hướng sang Giang thành cùng hội hợp với thủ hạ chính phẩm của Ngụy đốc quân - sư, hình thành một cái lưới vây quanh thật lớn, lại nội ứng ngoài hợp với bộ đội Trương Tuần ở bên trong Thoa Bắc ra sức chống cự, trận đánh này thuận lợi đến đắc ý.
Thẩm đại soái rất vừa lòng, Thẩm phu nhân cũng rất vừa lòng.
.