“Đúng vậy.
” Nàng cảm thấy tin tức này Thẩm Thất gia chắc sẽ thích nghe.
“Những người đó đều đã chết sao?”Tạ Nguyễn Ngọc giương mắt nhìn hắn không hé răng, dùng bàn chân nghĩ cũng biết, Thẩm Thất gia xuống tay ai có thể sống sót?“Đều chết là được, thật tốt.
” Thẩm Thất gia cong eo cười thoải mái, tú lâu đã sớm bị hạ nhân quét sạch, cả tòa lâu chỉ còn mỗi hai người bọn họ và một Mục Độ Niên sớm đã chết ngất đi, chờ Thẩm Thất gia cười đủ rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng: “Em không sợ ta?”Sợ chứ! Tạ Nguyễn Ngọc làm sao có thể không sợ hắn.
Chỉ là… Tạ Nguyễn Ngọc chua xót mở miệng: “Nhưng cảnh trong mơ càng thêm thê lương, có thể ở bên cạnh Thất gia đã là sự lựa chọn tốt nhất.
”Rời khỏi hắn Tạ Nguyễn Ngọc càng trôi qua không tốt, mỗi ngày nàng đều không muốn sống tiếp nhưng nàng lại không thể chết được.
Bắt đầu là không dám sau này là không cam lòng.
“Thật là kẻ đáng thương.
” Thẩm Thất gia thò đầu qua hôn hôn khóe miệng của Tạ Nguyễn Ngọc, có chút đắng, ánh mắt hắn hơi hơi nheo lại, rất dịu dàng, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt nàng: “Nhưng khanh khanh biết nhiều như vậy, ta làm sao bỏ được mà để em sống sót đây?”Tạ Nguyễn Ngọc ngẩn ra sau đó cười khổ ra tiếng: “Hóa ra chỉ khi em chết Thất gia mới có thể sống.
”Cho nên đời này lại phải kết thúc sao, Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ nghĩ, có chút nhận mệnh mà nhắm mắt lại, quyết định không nói tin tức quan trọng mình biết cho hắn, cho dù chết nàng cũng không thể để đời này của Thẩm Thất gia quá như ý.
Chỉ khi em chết, ngài mới có thể sống.
Bộ dáng uể oải này của Tạ Nguyễn Ngọc làm Thẩm Bồi Viễn không khỏi nhớ đến người phụ nữ kia, khuôn mặt người đó hắn đã không nhớ rõ nhưng những lời này lại giống như mộng yểm quấn quanh hắn mười mấy năm.
Thẩm Thất gia mơ hồ nhớ rõ, bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng nhưng lúc bà ấy chết lại quyết tuyệt như vậy.
Đáng thương, như vậy.
Hít thở không thông trong tưởng tượng không có đến.
Tạ Nguyễn Ngọc cẩn thận mở to mắt lại thấy ánh mắt Thẩm Thất gia phức tạp nhìn nàng chằm chằm như đang suy xét cái gì.
Nàng bị giam cầm trong lồng ngực của Thẩm Thất gia, lọt vào chỉ có tiếng tim đập của lẫn nhau, cánh tay đặt trên yết hầu của nàng buông xuống, lượng lớn không khí dũng mãnh tiến vào lồng ngực, Tạ Nguyễn Ngọc cung eo xuống vỗ ngực theo bản năng, hít thở từng ngụm không khí một.
Tiếng nói sâu kín của Thẩm Thất gia vạng lên từ trước mặt: “Nếu trong mộng trôi qua thảm như vậy thì theo ta sống thật tốt trong hiện thực đi.
”Hắn đây là đang thương hại nàng, hốc mắt Tạ Nguyễn Ngọc đỏ lên, vừa muốn mở miệng.
Đã nghe thấy Thẩm Thất gia nói như trút được gánh nặng: “Dù sao cũng có người không hiểu chuyện mà muốn ngủ với người phụ nữ của ta.
”“…”Đêm nay trở thành bí mật của Thẩm Thất gia và Tạ Nguyễn Ngọc.
Ngày hôm sau lúc Mục Độ Niên rời đi quả nhiên là mang đi phần lớn mỹ nhân ở hậu viện Thẩm phủ như kiếp trước, Tạ Nguyễn Ngọc và Giang Sính Đình yên tĩnh ngồi ở tú lâu thêu bình phong không đến xem náo nhiệt.
Nhưng Mục tòng quân vừa đi thì Thẩm Thất gia liền ra cửa, Tạ Nguyễn Ngọc chắc là đi tìm hiểu thật giả của bến tàu Kim Thủy.
Súng đạn, nha phiến (ma túy).
Hai loại làm ăn lập tức kiếm được số tiền lớn nhất trên đại địa.
Cửa sổ không che thật, lộ ra khe hở nho nhỏ, không khí mới mẻ gào thét chui vào từ trong khe hở.
Tú lâu rất yên tĩnh, sắc mặt Giang Sính Đình trắng bệch, dù cho nàng ấy đã trải qua mấy lần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thất gia cho đi nhiều mỹ nhân như vậy, mắt cũng không chớp cái nào.
Tạ Nguyễn Ngọc không có tâm tư nghĩ đến tương lai của những nữ tử đó, kim chỉ nhanh chóng xuyên qua ở đầu ngón tay nàng, dựa theo sự phát triển của đời trước, không lâu về sau Hà Gia Truân sẽ xảy ra chuyện.
Hai vị thiếu gia của Thẩm gia sẽ phụng mệnh đi tiêu diệt quân phản bội, kết quả một người chết trong tay quân phản bội.
Còn về việc chết ai, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không thể nhớ hết.
.