Tôi thừa nhận ánh mắt của Duy Nhất rất sắc bén, lúc đó con sói là tôi đây có một chút động tâm phàm tục, thiếu chút nữa là nước miếng chảy ra khỏi răng nanh rồi.
Đàm Duy Nhất cầm chai Heineken lên, ngửa đầu rót, uống một ngụm, bia vừa vào miệng cô yêu thích ngay cái nhãn hiệu này, vị thanh thuần, đã có lần cùng uống với tôi hơn chai, cả hai đều say khướt, anh trai của cô, Đàm Vĩ Vĩ đưa hai chúng tôi về nhà.
Bên này đang suy nghĩ Đàm Vĩ Vĩ đang ở đâu, thì ở bên phòng bao K, Đàm Duy Nhất, em gái của anh hét lên một tiếng giống như sói mẹ rống đám con nhỏ: “ Tất cả đều nhỏ tiếng lại hết cho tôi, không thấy tôi, chị của mấy người đang chỉ đạo hôn nhân cho cô này sao?”
Xem ra làm chị là lớn nhất, đám người kia đã giảm âm thanh lại, một đứa con trai nhỏ có cái đầu tóc như con nhím nhiều màu sắc không phải trào lưu giống “Vị pháp sư Khai Quang”, vẻ mặt nhăn nhó, biểu tình đau khổ nhỏ giọng gào thét ca khúc thần thánh.
Tôi nhìn lên mặt trăng ở phía trên, ước mơ mình được hiên ngang bay lượn tự do biết bao nhiêu.
Tôi toét miệng, lộ ra hàng răng cửa nhỏ bóng loáng hỏi Đàm Duy Nhất: “ Cậu kiếm đâu ra một đám con nít như vậy?”
Đàm Duy Nhất phất tay một cái giải thích ngắn gọn: “Sinh nhật em gái tớ, tớ làm chị mời bạn của nó đến K hát, ai biết được nó kéo hết một đám bạn như vậy, 'Quả thật gia môn bất hạnh' mà.”
Lúc này, vị pháp sư Khai Quang nhí kia lại đem Microphone hát rống lên: “Lúc trước em muốn cách xa, xa thật xa, bây giờ lại muốn dùng tấm chân tình dụ dỗ tôi quay lai”. Hát rống đến “đứt ruột đứt gan”. Quả nhiên là một ca khúc thần thánh phiên bản .
Tôi và Đàm Duy Nhất ngồi không yên, trước khi tụi nó hát “Thấp thỏm” bèn chạy ra ngoài, hai lão già này không thể chịu nỗi bọn nó, một nhóm hoa hòe hình thù kỳ quái tương lai của Tổ Quốc, chuồn êm ra khỏi khu vực ca hát đó, đi đến khu bên cạnh vào ngồi trong quán ăn Gia Sản, món ăn ở quán Gia Sản là nhãn hiệu lâu đời, có chi nhánh ở khắp nơi trên cả nước, chuyên kinh doanh các món ăn của Tứ Xuyên, mùi vị đó là độc quyền.
Gian phòng bên ngoài khu ca hát này mới mở, trang hoàng phong cách lịch sự tao nhã, như toát lên cảm giác cay cay rất ngon, vô hình kích thích sự thèm ăn trong dạ dày con người.
Đàm Duy Nhất và tôi cùng nhau ăn dồ ăn, một bàn đầy món ăn: Gà xào cay, thịt ức gà cắt nhỏ ướp với tương đậu, tương ớt, ớt khô, màu sắc bóng nhẫy, nổi bật với màu xanh mơn mởn của rau, hương cay thật ngon miệng.
Tôm hùm xào chua cay: Tôm hùm thật tươi tẩm trong tương ớt đặc chế, bề ngoài màu sắc hồng bóng, bên trong thịt trắng tươi, hương cay nồng đậm, đậu hủ Ma Bà, thạch đậu hủ láng mịn thơm ngát, phụ bếp lấy gừng, tỏi, hạt tiêu, thịt vụn thêm vào, không thẹn với châm ngôn tám chữ: Cay, nóng, hương, giòn, mềm, tươi. Canh thịt ớt, canh màu đỏ, tươi và cay, nước canh nồng đậm, thịt non mềm. Cuối cùng là món canh gà hầm nấm hương, xanh xanh đỏ đỏ, vị canh đậm đà, mùi thơm ngát không ngán.
Tuy nhiên, miệng đang ăn nhưng Đàm Duy Nhất vẫn không quên nhiều chuyện là quan trọng nhất: “Đại Khinh, cậu hãy nói rõ ràng, đêm tân hôn vui vẻ trôi qua như như thế nào?”
Khẩu vị bị ngăn lại là không có đạo đức, tôi cũng không nói vòng vo, nói thẳng vào chuyện đêm hôm đó.
“Đêm đó, Đường Tống dùng đôi mắt nhỏ, sâu nhìn tớ, phải nói là, tớ hơi có tâm viên, như vậy còn chưa xong đâu, anh ta đứng dậy, đi nhanh thẳng đến chỗ tớ, lúc này tớ đã có ý mã rồi.
Mặc kệ như thế nào, vẫn phải chịu đựng, vì vậy tớ cố giữ cái cổ thẳng, nhìn anh ta từng bước từng bước đi đến gần, từ khoảng cách xã giao là thước rưỡi đến khoảng cách thân mật thước rưỡi rồi đến khoảng cách li.Tớ ngửi được mùi hương trên người anh ta rất rõ ràng, Versace 'gió thổi mây trôi'. Đàn ông lịch sự, điềm tĩnh, cao quý. Anh ta chính là loại người như vậy. Anh ta tiến lại gần, trong nháy mắt mùi ngô đồng của nước Mỹ thơm mát kết hợp mùi xạ hương trắng bí ẩn bao quanh tớ, khi tớ vừa “trồi lên mặt nước” thì cảm nhận được trên trán có một cái hôn nhẹ không có bất kỳ dục nào.
Môi Đường Tống thật mềm mại, anh ta nói: “Đi ngủ sớm một chút thôi.”
•Tâm viên ý mã: là thành ngữ, ý nói khoái chí
“Kế tiếp sao nữa?” Đàm Duy Nhất hỏi.
“Kế tiếp, anh ta cầm âu phục lên đi ra cửa” Tôi tiếp tục vùi đầu tàn sát con tôm hùm. Quả thật, suốt đêm tân hôn đó Đường Tống không có trở lại.
Một hồi lâu, nghe một tiếng cười lạnh của Đàm Duy Nhất ngồi đối diện: “Đại Khinh, từ nay về sau cậu sẽ còn chịu tội nhiều hơn nữa.”
“Đâu có sao” Tôi nhìn con tôm hùm sáng óng ánh trong cái chén kia, miệng nói: “Dù sao tớ cũng đâu có thương anh ta.”
Duy Nhất đang muốn khinh bỉ tôi, thì nghe bàn sát bên có tiếng đối thoại.
“Này, trong đêm tân hôn thằng nhóc Đường Tống thật sự chạy ra ngoài.”
“Không hẳn vậy, uống một chút rượu, nhớ lại chuyện quá khứ, lái chiếc xe con chạy nhanh như bay đến sân thể dục thứ hai, ngồi ở đó.”
“Còn nghĩ đến Phạm Vận hả?”
“Mày còn hỏi những lời này, có khi nào mà nó quên đâu?”
“Vậy nó có làm ầm ĩ không?”
“Không thấy có hành động gì, nghe nói rất bình tĩnh.”
“Thấy vợ của nó điềm đạm, ít nói, có lẽ là một người hiểu chuyện, tất cả đại gia, ai ai cũng ăn chơi, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là xong.”
“Mày thứ nói xem, Phạm Vận có biết Đường Tống kết hôn không?”
“Sao, mày định đi đến nước Anh, thừa dịp lúc người ta yếu đuối mà nhảy vào hả?”
“Nói bậy cái gì đó?”
“Dương Dương, đã nhiều năm như vậy, mày vẫn còn để ý đến Phạm Vận à, giấu được người khác không thể gạt được tao. Nghe tao khuyên một câu đi, tình cảm của Phạm Vận đối với Đường Tống đã khắc sâu vào trong xương tủy, thậm chí cả đời sẽ không quên được, đừng vì một người phụ nữ mà làm đứt đoạn tình nghĩa anh em.”
Trong gian phòng này, giữa những phòng ăn sát nhau được ngăn cách bằng rèm thủy tinh, không thể thấy rõ diện mạo của nhau, nhưng tiếng nói của hai người có chút quen quen, lại nghe qua những lời nói kia, tôi có thể đại khái đoán ra, hai người này chính là hai người bạn thân thiết của ông xã bỏ trốn trong đêm tân hôn Đường Tống. Hòa Nhất và Dương Dương, cả hai đều là con nhà giàu, gia đình là thương nhân, tôi cũng không có quen lắm.
Đàm Duy Nhất ngồi đối diện nhìn tôi, cười đến nỗi gọi là “cá Yên Nhiên giấu độc”, ý là, “ai biểu cậu không biết tự quý trọng mình, nhất định phải gả, bây giờ thì tốt rồi.”
Đường Tống và Phạm Vận là bạn học thời trung học trường Nhị Ngoại, từ lớp hai người đã học cùng ban, năm dài tháng rộng, liếc mắt đưa tình, ngay lúc đó đã hẹn hò rồi. Còn tôi và Đàm Duy Nhất ở một ban khác nói chuyện hăng say, trên căn bản không có qua lại với bọn họ.
Trường học quý tộc Nhị Ngoại, muốn bước vào sẽ có loại, là gia đình phải giàu có, phải thật nhiều tiền, là người có thành tích xuất sắc.
Đường Tống thuộc loại người thứ nhất, mà Phạm Vận thuộc loại người thứ hai, hai người đều là những nhân vật nổi bật. Đường Tống thì không cần phải nói nhiều, mặc dù gia đình Phạm Vận bình thường, nhưng thành tích cấp bậc thiên tài, mặc dù không phải xinh đẹp quá mức nhưng suốt tháng quanh năm như có khí chất của gió, vào mùa hè tóc dài bay nhè nhẹ, gió thổi qua làm cho làn váy trắng tung bay, chỉ như vậy vẫn có thể hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Mấy người bạn thân của Đường Tống cũng thường hay tới trường học, vây quanh cô chơi đùa, giống như bắt chước khuynh hướng như phim “Lưu Tinh hoa viên”. (Là phim Con Nhà Giàu của Đài Loan ấy)
Lúc đó, mỗi ngày Đường Đạo Minh và Phạm Sam Thái cùng sánh vai đến sân thể dục trường tự học vào buổi tối, tuấn nam mỹ nữ, đúng là cảnh đẹp.
Nhưng mà hôm nay nghe lén như vậy, loại người không ra gì như Dương Trạch cũng thầm mến Phạm Sam Thái, đúng là quan hệ rắc rối.
Bên này, tôi đang còn đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Hòa Nhất: “Ủa, chị dâu, chị cũng ăn cơm ở đây à?”
Lấy lại tinh thần, phát hiện không biết từ lúc nào Hòa Nhất đã đứng bên cạnh bàn của chúng tôi, khách khí, ân cần: “Sao không thông báo trước, còn muốn dùng thêm món gì nữa không? Amme, hãy nhớ đây là chị dâu của tôi, từ nay về sau cô ấy có đến thì không được tính tiền.”
Cùng lúc, vẫn không quên quay đầu lại khen tặng Đàm Duy Nhất: “Woa, đúng vật hợp theo loài, chị dâu và bạn chị cả hai đều là người đẹp, hân hạnh được gặp.”
Nhân tiện ca ngợi hai người, nghe thật làm cho người ta thoải mái.
Không thể không thừa nhận, anh ta đúng là một người tinh ý, rõ ràng biết được tôi vừa nghe trộm cuộc đối thoại vừa rồi của họ, mà sắc mặt vẫn bình thường, sóng yên gió lặng.
Đầu óc tôi quay vòng, bây giờ mới tỉnh ngộ, mẹ kiếp, thì ra quán ăn Gia Sản là do gia đình Hòa Nhất mở.
Sao có cảm giác tự mình chui đầu vào lưới.
Đến chỗ này tôi cảm thấy hối hận, cái người ngồi đối diện, Đàm Duy Nhất, không phải là người hiền lành, lập tức nói ngay: “Ơ, anh bạn này thật là khách khí quá, Đại Khinh nhà tôi là người vừa khờ, tâm tính lại hiền lành, sợ bị người ta lừa gạt, vì vậy ngàn vạn lần mong anh trông chừng giúp đỡ.”
Anh ta vừa vỗ ngực vừa bảo đảm: “Hừm, ai dám động đến chị dâu, không cần chờ Đường Tống ra tay, bọn tôi là người đầu tiên giải quyết người đó”. Phong thái kia, dù là cách thở ra cũng giống như chúng ta đã từng quen biết nửa đời người, vô cùng quen thuộc.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cái con nhỏ không hiền lành bên cạnh, Đàm Duy Nhất, từ từ mở miệng nhẹ nhàng: “Tôi sợ anh Đường của mấy người vì cái Phạm Vận gì kia ức hiếp cô ấy.”
Hòa Nhất giả vờ ngu ngốc đúng là hạng nhất: “Phạm Vận? Là ai vậy? Chưa từng nghe qua.”
Được rồi, tôi thừa nhận nam đồng chí giai cấp tình cảm quả nhiên là do sắt thép luyện thành, tất cả anh em đều yểm trợ giúp anh ta, tôi thật hoài nghi có thể bọn họ là những liệt sĩ cách mạng đầu thai tập thể.
Biết điểm dừng là tốt rồi, truy cứu sâu vào cũng chẳng có ý nghĩa gì, Duy Nhất bắt đầu cúi xuống dọn dẹp con tôm hùm của mình.
Hòa Nhất thấy tình hình chuyển biến tốt lại ân cần lần nữa liền nói tạm biệt.
Mặc dù bàn cơm này được miễn phí, nhưng tôi và Đàm Duy Nhất ăn sạch sẽ đến khi phục vụ tới don dẹp thì khóe miệng không tự chủ giật giật.
Dạ dày của tôi và Duy Nhất là nhờ ơn ông ngoại mới lớn như vậy, ông ngoại yêu thích thư pháp, là một thư pháp gia có tiếng trong nước, cha mẹ Duy Nhất và gia đình tôi có quan hệ tốt, lúc còn nhỏ thường đưa cô ấy đến nhà cùng luyện thư pháp với tôi.
Luyện tập cho đến trời tối, mà trời tối thì phải ăn cơm nha, cho nên thời gian Duy Nhất ở nhà chúng tôi ăn ké, còn ăn thật nhiều.
Ông ngoại có hai nguyên tắc, một là không lãng phí lương thực, hai là trẻ con mau lớn nên phải ăn nhiều. Cho nên đến mỗi bữa ăn, tôi và Duy Nhất sẽ ăn hết một chén cơm bị nén thật chặt, hơn nữa nhìn cái chén kia gọi nó là chén thật ngại vì không tôn trọng nó.
Phải gọi là chậu.
Chậu cơm.
Không ăn chắc chắn không được, lúc bé Duy Nhất vừa đến tính khí tiểu thư kiêu ngạo, chu mỏ đùa giỡn tùy hứng, kết quả mắt ông ngoại cũng không nhướng lên, mắt kiếng cũng không loang loáng, trực tiếp đem gia pháp cây mây của nhà tôi ra phục vụ, vừa đánh vào mông đít của Duy Nhất vừa cho tôi đứng bên cạnh đọc thuộc lòng: “Cánh đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.” câu thơ kinh điển để tẩy não của cô.
Duy Nhất và tôi rất giống nhau, ý tôi nói là khi bị đánh ba lần xác định sau này có thể bị đánh tiếp, nên cô liền ngoan ngoãn tự mình nuốt hết cơm.
Mặc dù lúc nhỏ ăn nhiều cơm như vậy nhưng tôi cùng Duy Nhất chỉ cao đến m, thật xin lỗi chậu cơm rất nhiều.
Bất kể như thế nào với cái dạ dày đã được tập luyện, chỉ cần hai người hợp tác, bàn thức ăn ngày đó chắc chắn sẽ không dư lại.
Anh trai của cô ấy, Đàm Vĩ Vĩ đã từng đánh giá nói tướng ăn của hai chúng tôi là một bước chậm tiến nhất của loài người.
Nghe đánh giá vậy Đàm Duy Nhất rất tức giận, cái miệng nhỏ nhắn “bô bô” ba ngày trước mặt anh trai cô, bất quá tôi lại cảm thấy rất hả dạ.
Lời nói cá nhân lại có thể ảnh hưởng đến lịch sử, wao, đó là chuyện cố chấp ầm ỉ đến cỡ nào.