Chương 6: Tập 1 – Bắt đầu Dịch vụ Trả phí (5)
Translator: Valoran.
***
Đám người đó hoảng loạn sau khi thấy lũ côn trùng bay nhảy khắp nơi.
“N-Này! Sao mày lại làm th-”
Trong khi vài kẻ còn đang ngơ ngác đứng nhìn, một số tên đã nhanh trí lao thẳng đến chỗ tôi.
“Thằng chó đẻ.”
“…Lo mà bắt bọn nó đi kìa. Các người chỉ còn ba phút thôi đấy.”
Lời nói của tôi như một tín hiệu ra lệnh cho bọn chúng mò mẫm khắp nơi trong toa tàu như những con thú mất trí vậy.
“Tìm thấy rồi! Aaack!”
Niềm vui của những kẻ may mắn tìm thấy một con châu chấu, cùng những đòn tấn công đầy ác liệt lên người bọn chúng, biến cả toa tàu thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
“Này, sao mày lại làm vậy hả? Không phải cứ đưa cho bọn nó là được rồi à?” Quay lại đằng sau, tôi nhìn thấy Kim Namwoon đang từ từ đứng dậy.
Tôi cẩn trọng trả lời hắn, trong khi nhìn hắn vặn lại cổ mình, “Trên tòa tàu này vẫn còn tới 12 người.”
“…Huh?”
“Trong tấm lưới chỉ có ba con thôi.
Kim Namwoon cau mày rồi cười rống lên. “3 cho 12? Hahahahat! Đúng rồi. Đằng nào chẳng phải có đứa chết? Vậy nên mày ném nó đi à?”
“Đúng đấy.”
“Đừng làm tao cười.”
“…?”
“Một kẻ bình thường sẽ không bao giờ đưa ra quyết định như mày chỉ với lí do đó đâu.” Hắn càng cười lớn nữa. “Nói tao nghe thật đi. Mày chỉ muốn chứng kiến cảnh này thôi, phải vậy không?”
Tôi nhớ lại tên Kim Namwoon mà mình biết từ Con đường Sinh tồn. Ngay lúc đó, tôi chợt nghe thấy một âm thanh phát lên trong đầu mình, [Kỹ năng độc nhất, ‘Danh sách Nhân vật’ đã được kích hoạt.]
Sau đó, một màn hình hiện lên trước mắt tôi. Tôi vẫn không biết thuộc tính của mình là gì, nhưng tôi quyết định tập trung vào cái màn hình này trước đã.
[Thông tin Nhân vật]
[Tên: Kim Namwoon.
Tuổi: 19
Hoàng đới Hỗ trợ: Không có (Hiện tại đang có hai hoàng đới hứng thú với người này).
Thuộc Tính Riêng: Chuunibyou (Thường)
Kỹ năng Đặc biệt: Khả năng Thích nghi Dị thường Lv. 3, Chiến đấu bằng Dao Lv. 1, Hắc Hóa Lv. 1
Chỉ số Tổng thể: Thể chất Lv. 3, Sức mạnh Lv. 4, Nhanh nhẹn Lv. 6, Ma Lực Lv. 4
Đánh giá Tổng thể: Một tên chuunibyou điên loạn có khả năng tự cường hóa bản thân. Bạn không nên dính lứu với kẻ này.]
Hầu hết bọn chuunibyou xuất hiện trong Con đường Sinh tồn đều tự sát vì chúng không chịu nổi cơn ác mộng của hiện thực. Tuy nhiên, tên trước mặt tôi, Kim Namwoon, thì khác. Hắn chính là Ác quỷ Ảo tưởng - Kim Namwoon. Được biết đến với cái biệt danh như vậy, thì chắc chắn hắn không phải là một tên chuunibyou bình thường rồi. Hắn đã chờ đợi ngày tàn của thế giới từ lâu, nên giờ hắn có thể thích nghi với nó cùng với một tốc độ ‘nhanh đến dị thường’.
“Lập nhóm với tao đi. Thấy sao hả?” Giờ hắn đang đề nghị cho tôi đi cùng.
[Nhân vật ‘Kim Namwoon’ có một ấn tượng tốt về bạn.]
[Hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Kim Namwoon’ đã gia tăng.]
Nếu tôi bắt tay với Kim Namwoon bây giờ, tôi sẽ không phải lo về sự sống còn của mình trong hoàn cảnh hiện tại. Có lẽ nếu như tôi chưa từng đọc qua Con đường Sinh tồn, thì tôi đã chấp nhận với lời đề xuất của hắn rồi.
“Xin lỗi nhưng tôi thích đi một mình hơn.”
“Thế à? Hmm, tiếc nhỉ.” Kim Namwoon liếm môi và tiến lại gần tôi. “Vậy mày có thể tránh ra không? Tao có chuyện cần giải quyết với mụ già kia.”
Nghe xong, tôi quay lại và nhìn thấy bà lão đang nằm gục trên bãi máu của mình, trông bà ta như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào vậy. “Cậu muốn làm gì hả?”
“Mày còn phải hỏi sao?”
“Cậu không định bắt lũ châu chấu à?”
“Châu chấu? Sao tao phải đi giết cái thứ đó chứ?” Kim Namwoon mỉm cười. “Chẳng phải tao bắt được một con ngay trước mặt rồi còn gì.”
Tôi có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Kim Namwoon. Một nhân vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, giờ lại đang đối mặt với tôi, cùng sự điên loạn rõ như ban ngày của hắn. Vậy nên, tôi cũng đôi chút kinh hãi. Kim Namwoon đúng là loại người mà tôi đã nghĩ mà.
[Độ ưa thích của nhân vật ‘Kim Namwoon’ về bạn đã giảm.]
“Còn nhìn cái gì nữa? Không mau tránh ra cho tao?”
“Hơi khó đấy.”
“Gì hả?”
“Tôi sẽ không đi đâu hết.”
“Haha, mày định giả làm hiện thân công lý đấy à? Hay là do mày bị đa nhân cách hả?” Tôi không trả lời. Một vệt đen chậm rãi lan ra trên mặt hắn, đôi mắt sáng của hắn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. “À khoan. Từ đầu đến giờ, mày ném tấm lưới cốt chỉ để sắp đặt như vầy à? Thật sao?”
“…”
“Mày muốn cứu mụ già này hả? Hahaha! Tuyệt! Rất tuyệt! Tao có nói sai không? Hay lại đúng tim đen rồi?”
Tôi vẫn không trả lời. Nhìn gần vào hắn, những kí ức cũ trong tôi bỗng chốc hiện lên.
“Ah, hóa ra mày là loại người mà tao ghét nhất à. Mấy thằng già khốn nạn như mày đều cùng một giuộc cả.”
Chúng là kí ức về tất cả những lần mà thằng nhóc này làm tôi tức điên lên khi đang đọc Con đường Sinh tồn.
[Nhân vật ‘Kim Namwoon’ kinh bỉ bạn.]
“Nói cái gì đấy hả?
Tôi căn đúng thời điểm và cúi đầu xuống, né đi cú đấm đang bay thẳng đến phía mình khi còn chưa kịp ngắt lời.
“Oh, không tệ?’ Kim Namwoon lẩm bẩm.
Dù đã biết trước đòn đó của hắn, tôi vẫn cảm thấy một luồng nhiệt tỏa ra từ phía trên đầu mình. Đó không phải là một cú đấm bình thường.
[Hắc Hóa Lv. 1]
Một luồng hào quang hắc ám bốc lên từ cơ thể hắn. Đây chính là kỹ năng độc nhất của thuộc tính ‘chuunibyou’. Hiếm có kẻ nào giải phóng được sức mạnh kỹ năng từ trước khi kịch bản đầu tiên kết thúc, thế mà tên Kim Namwoon này lại đang sử dụng một cái rồi. Chẳng phải tự nhiên mà tên nhân vật chính vẫn tuyển mộ hắn, mặc cho cái bản chất tâm thần này.
Peeok!
Hắn đánh trúng rồi, vai phải của tôi co lại. Tôi không thể thắng được nếu cứ tiếp tục đánh như này.
…Mình có nên dùng ‘nó’ không? Tôi đang bận tính toán thì chợt nghe thấy một lời nhắn.
[Hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Kim Namwoon’ đã gia tăng.]
[Bạn sắp đạt đủ điều kiện để sử dụng chiêu thức độc nhất Quan điểm của ‘Toàn Trí Độc Giả’ Lv. 1.]
Quan điểm của Toàn Trí Độc Giả? Cái gì đây?
[Bạn đã đạt đủ điều kiện để sử dụng chiêu thức độc nhất Quan điểm của ‘Toàn Trí Độc Giả’ Lv. 1.]
Nắm đấm của Kim Namwoon tung ra trượt qua tôi và đập mạnh xuống sàn toa tàu.
“Haha, chuyện gì đây? Chẳng phải tao mạnh hơn rồi sao?”
Một vết lõm hình nắm đấm xuất hiện trên mặt sàn. Kim Namwoon dần dần nhận ra sức mạnh hiện tại của hắn. Tuy nhiên, những cú đấm đủ mạnh để nghiền nát xương người đó cứ tiếp tục trượt mục tiêu của chúng. Kim Namwoon càng lúc càng khó chịu và không kiểm soát nổi cơn giận của hắn nữa. “Ah, sao tao không đánh trúng mày được chứ?”
Dĩ nhiên, làm sao hắn đánh trúng tôi được. Tất cả đều nhờ vào kỹ năng thứ hai đó.
[Kỹ năng độc nhất, Quan điểm của Toàn Trí Độc Giả Lv. 1 đã được kích hoạt!]
Miễn là kỹ năng này còn kích hoạt, tôi sẽ đọc được mọi đòn tấn công của Kim Namwoon cũng như những suy nghĩ thầm kín của hắn vậy. Ví dụ, như vầy này…
「 Bên phải. 」
Tôi nhanh chóng né khỏi quỹ đạo đòn tấn công đó.
「Mắt phải. 」
Tôi lại tiếp tục cúi xuống để tránh cú đấm đang bay tới.
“Mày né giỏi đấy!”
Sẽ là vô nghĩa nếu tôi cố gắng đánh trả, bởi tôi rất hiếm khi chơi thể thao, tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là né và né những đòn tấn công của hắn.
「 Đùi trái. 」
Chỉ cần như vầy là đủ. Điều quan trọng lúc này là phải câu thời gian. Tôi né cú đấm của Kim Namwoon và chỉ vào cái đồng hồ trên không trung. “Chỉ còn hai phút thôi đấy, thằng nhóc.”
Tên Kim Namwoon rơi vào đường cùng, hắn hết nhìn tôi rồi lại nhìn bà lão. “Khốn nạn!”
Hắn đã đưa ra lựa chọn, và nhìn chằm chằm về phía bà ta. Tôi buộc phải ôm lấy bà lão ấy và lăn sang hướng khác. Nếu bà lão này chết, Kim Namwoon sẽ hoàn thành kịch bản. Bằng bất cứ giá nào, hắn nhất định không được phép sang kịch bản tiếp theo.
“Haha, tao biết là mày sẽ làm thế mà.” Nhìn hắn lôi ra thứ gì đó trong cặp, tôi như thấy trước một điềm xấu vậy. Lưỡi dao phát ra ánh sáng màu huỳnh quang. Một con dao gấp hiệu MacGyver. Tôi quên mất. Hắn là một tên otaku cuồng quân đội.
Có một mối liên kết giữa hai kỹ năng chiến đấu ‘Chiến đấu bằng Dao’ và kỹ năng cường hóa “Hắc Hóa’. Hướng tấn công của lưỡi dao tiếp theo đã quá rõ ràng rồi.
「Tim. 」
Tôi không thể né được đòn này dù đã biết trước đích đến của nó. Nên tôi phải đưa ra một quyết định cấp tốc. Nếu đã không thể né được, thì tốt nhất là để nó đánh vào nơi nào gây ít sát thương nhất có thể. Chiiiik! Lưỡi dao xém chút nữa là đâm trúng tim tôi, nhưng lại trượt qua và cắt sâu vào bên vai còn lại.
Đau quá. Đau khủng khiếp luôn. Da thịt tôi như bỏng cháy. Tầm nhìn của tôi mờ dần, cảm giác như cái chết đang tiếp cận tôi vậy.
“Haha, giờ thì chết đi!”
Thời gian còn lại của kịch bản là 1 phút 30 giây. Tôi liếc nhìn về phía bà lão. Tôi thương tiếc cho mạng sống của bà ấy, nhưng giờ tôi phải dùng đến ‘nó’ rồi.
“Cao trung Chungil, Năm 2, Kim Namwoon. Tao có một câu hỏi cho mày đây.”
“…Gì?”
“Trứng côn trùng có phải là sinh vật sống không?”
Tôi lấy từ trong túi mình ra cơ thể của con châu chấu mà tôi vừa giết khi nãy. Trong bụng nó là cả một túi trứng to đùng. Âm thanh của thứ gì đó bị bóp nát vang lên, và một loại dung dịch chảy xuống tay tôi. Cảm giác tởm lợm còn chưa kịp biến mất thì tôi chợt nghe thấy một thông báo.
....
[Bạn đã giết một sinh vật sống.]
[Phần thưởng nhận được là 100 xu.]
[Bạn đã giết một sinh vật sống.]
[Phần thưởng nhận được là 100 xu.]
....
Hàng loạt tin nhắn bùng lên trong tai tôi. Kim Namwoon cau mày lại. “Trứng côn trùng? Tự nhiên mày lại đi hỏi cái gì vậy? Định câu thời gian với tao đấy à?”’
“Chắc vậy đấy.”
“Sao mà tao biết được? Có khi nào mà tao không ngủ trong lớp Sinh đâu.” Kim Namwoon nhìn vào cái vai đầy máu của tôi rồi mỉm cười như hạnh phúc. “Nhưng có một điều mà tao biết chắc đấy. Mày biết là gì không?”
“Là gì hả?”
“Là mày sẽ chết ngay bây giờ này!” Kim Namwoon lại tiếp tục vung con dao Quân đội Thụy Sĩ của hắn. Tôi không thể nào né được đòn này nữa.
[Bạn đang sở hữu một lượng xu lớn! Bạn có muốn kiểm tra những cách sử dụng xu không?]
Tôi bỏ qua lời giải thích trong đầu mình. Chẳng việc gì phải nghe nữa khi mà tôi đã biết hết nội dung của nó rồi.
“Không, mày mới đứa phải chết đấy.” Tôi quát vào mặt hắn trong khi lẩm bẩm một vài thứ khác.
[2,700 xu đã được đầu tư vào ‘thể chất’.]
[Thể chất Lv. 1 -> Thể chất Lv. 10]
[Cấp độ thể chất của bạn đã tăng lên đột ngột!]
[Độ kiên cố của cơ thể đã gia tăng rất nhiều!]
Con dao của Kim Namwoon đâm thẳng vào tim tôi. Nhưng thật ra, nó chỉ trông như là đang đâm thẳng vào tim tôi thôi. Lớp da của tôi giờ đã cứng như đá, thứ duy nhất làm được là để lại một vết trầy. Cặp mắt của Kim Namwoon thể hiện rõ sự kinh ngạc của hắn. “Bằng cách nào?”
“Để tao trả lời dùm mày nhá. Trứng là một sinh vật sống đấy.”
“C-Cái gì?”
Và trong mùa giao phối, châu chấu đẻ đến hơn 100 trứng trong một lần.
Trứng, sinh vật sống, 100…
Không may thay, thời gian còn lại là không đủ để thằng học sinh não ngắn này hiểu được ý nghĩa của những thông tin đó.
“Mày nói cái gì thế?”
“Cũng chẳng quan trọng nếu mày không hiểu. Chỉ còn một phút nữa thôi.”
Giờ, nỗi sợ đã tràn ngập trên bản mặt của tên Kim Namwoon. “Aaaah! Chết đi! Chết đi!”
Con dao chuyển sang đâm vô cổ tôi. Nhưng tôi còn chẳng buồn phòng thủ.
Kakakang!
Phải chăng da của vùng này dễ bị tổn thương hơn ở ngực? Vết thương có sâu hơn một chút, nhưng cũng chẳng đau lắm.
“Kim Namwoon.” Đằng sau hắn, là cả một đám người đang bò trườn để tìm lũ châu chấu, cũng chính đám người đó đã sẵn sàng hãm hại lẫn nhau chỉ vì mạng sống của chúng. “Mày nói đúng đấy. Tao cũng là loại người như mày vậy.”
Có lẽ tôi đã có thể cứu những kẻ này.
“Khốn nạn! Sao mày không chết đi! Sao mày không chết mẹ mày đi!”
55 giây… 50 giây… 45 giây…
Lưỡi dao liên tục để lại những vết trầy nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Tuy máu có chảy ra nhưng nó không thể đâm xuyên qua lớp da được. Khi chỉ còn 30 giây, hắn bắt đầu mở miệng. Hắn buông con ra và quỳ xuống trước mặt tôi.
“C-Cứu em với.”
25 giây.
“Cứu em với! Làm ơn! Cứu em đi mà!”
“Sao tao lại phải làm thế?”
20 giây.
“M-Mạng người quan trọng mà! Rõ ràng là vậy mà!”
“Đó là luật của thế giới cũ rồi. Như mày vừa mới nói đấy. Một thế giới mới yêu cầu những luật lệ mới.”
10 giây.
“Em không muốn, không muốn! Em không muốn chết đâu! Aaaaaaaack!”
5 giây. Kim Namwoon hét thật to và chạy tới chỗ tôi, lần này hắn nhắm thẳng vào mắt. Nhưng trước khi lưỡi dao kịp chạm vào võng mạc thì…
[Thời gian đã hết.]
Có một âm thanh rất to, và đầu của tên Kim Namwoon phát nổ.
[Chu trình trả phí sẽ bắt đầu.]
Bắt đầu với tên Kim Namwoon, rồi từng kẻ trong đám người kia cũng bắt đầu phát nổ.
Một, hai, ba, bốn…
Tiếng đầu nổ tựa như tiếng pháo hoa báo hiệu cho thời đại của một kỉ nguyên mới. Tôi đứng quan sát cảnh đó với chút vui thú, cùng chút tội lỗi, và một cảm xúc kì lạ. Tại sao? Tại sao tôi lại bình thản đến vậy trước cái cảnh tượng đó? Như thể tôi đang đọc một bộ tiểu thuyết vậy.
[Bạn đã tiêu diệt 124 sinh vật sống.]
[Lịch sử Tiêu diệt: Một con châu chấu, 123 bọc trứng châu chấu.]
[Bạn đã giết những sinh vật không có giả năng kháng cự, nên lượng xu nhận được bị giảm đi một nửa.]
[Bạn đã nhận được 6,200 xu!]
[Lượng xu được dùng để gia tăng chỉ số sẽ tự động bị khấu trừ.]
[Bạn có tổng cộng 3,500 xu.]
[Bạn nhận được danh hiệu ‘Kẻ sát hại Hàng loạt’ nhờ vào hành vi giết chóc vô độ của mình.]