Chương 3: Tập 1 – Bắt đầu Dịch vụ Trả phí (2)
Translator: Valoran
***
「 Dokkaebi. Thứ trong bóng tối vừa xuất hiện, thì có một người gọi tên nó. 」[note12757]
Không hiểu vì sao nhưng khung cảnh lại này đột nhiên vụt qua trong đầu tôi. Chuyến tàu bị gián đoạn, toa tàu tối đen như mực… Những chi tiết đó, dường như tôi đã từng trải qua chuyện này rồi. Tuy rất hiếm khi xảy ra, nhưng trước đây cũng từng có trường hợp mà tàu điện ngầm phải hủy chuyến rồi. Nhưng dù thế đi nữa, tại sao chứ? Tại sao nó lại giống như trong cuốn tiểu thuyết đó chứ… thật là vớ vẩn. Sao lại có thế thế được?
Ngay lúc đó, cánh cửa của khoang 3807 mở tung ra, và nguồn điện cũng quay trở lại. Yoo Sangah lẩm bẩm bên cạnh tôi, “…Dokkaebi?”
Tâm trí tôi hỗn loạn. Tôi run rẩy trong bất an khi biết rằng cái tiểu thuyết đó và hiện thực đã viết đè lên nhau.
「Với hai chiếc sừng nhỏ cùng một tấm áo choàng rơm, sinh vật lông lá và kì dị đó trôi nổi bồng bềnh trên không trung. 」
「 Nó quá dị hợm để được gọi là tiên, quá ác độc để được gọi là thiên thần, nhưng cũng quá yên tịnh để được gọi là ác quỷ. 」
「Do đó, nó được gọi là ‘dokkkaebi’. 」
Và tôi đã biết nó sắp sửa nói những gì.
「&아#@!&아#@! ...」
[&아#@!&아#@!....]
Viễn tưởng và thực tại viết đè lên nhau một cách chuẩn xác.
“Cái gì đây?”
“Là thực tế ảo sao?”
Giữa đám người ồn ào, tôi như chết lặng trong một thế giới cách biệt vậy. Không thể nhầm được, nó là một con dokkaebi – con dokkaebi mà sẽ mở ra cánh cửa dẫn đến cái chết của hàng ngàn người trong Con đường Sinh tồn. Câu nói của Yoo Sangah làm gián tiếp dòng suy nghĩ của tôi. “Nghe tựa tựa như tiếng Tây Ban Nha. Tôi có nên nói chuyện với nó không?”
Tôi hơi ngạc nhiên và hỏi, “…Cô có biết nó là gì không? Cô định xin tiền nó chắc?”
“Không nhưng…”
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy những câu nói tiếng Hàn được phát âm chuẩn mực đến từng chữ từ miệng thứ đó. [Ah. Ah. Nghe được không? Ah, ta gặp đôi chút rắc rối vì gói tiếng Hàn bị lỗi gì đó. Tất cả mọi người đều nghe thấy ta, đúng chứ?]
Nghe thấy được loại ngôn ngữ quen thuộc với mình, biểu cảm của những người xung quanh cũng dần thả lỏng. Có một người đàn ông mặc vét bước lên trước và hỏi. “Này, các người đang làm gì thế?”
[…Hả?]
“Các người đang quay phim đấy à? Cho tôi đi mau lên, tôi sắp muộn buổi diễn thử rồi đấy.” Ông ta có vẻ là một diễn viên phụ vì trông ông ta không quen cho lắm. Nếu tôi là đạo diễn, thì tôi sẽ chọn ngay ông ta vì niềm tham vọng bỏng cháy đó. Không may thay, cái thứ đứng trước ông ta không phải là một đạo diễn.
[Ah, diễn thử. Đúng đấy. Đây là một vòng diễn thử mà. Haha, hơi thiếu dữ liệu quá nhỉ. Nó vừa được trả phí lúc 7 p.m thì mình đã vào rồi.]
“Này, ngươi đang nói cái gì vậy?”
[Nào , nào. Tất cả các người thư giãn, quay lại chỗ ngồi rồi nghe ta nói cái đã. Vì từ giờ, những điều ta sắp nói sẽ rất quan trọng đấy!]
Lồng ngực tôi như nghẹn lại.
“Gì chứ? Nhanh cút khỏi tàu hộ cái!”
“Ai đó gọi cơ trưởng đi!”
“Không có sự đồng ý của cư dân mà cũng dám làm thế này à?”
“Mẹ ơi, cái gì đó? Hoạt hình à?”
Không nghi ngờ gì nữa. Đây chính là diễn biến mà tôi đã từng đọc qua. Tôi đâu muốn mọi thứ lại trở nên hỗn loạn thế này… nhưng không còn cách nào khác. Những người ở đây sẽ không nghe lời sinh vật nhỏ bé dễ thương trông như vừa chui ra từ hoạt hình đó. Điều duy nhất tôi có thể làm là ngăn không cho Yoo Sangah bước ra khỏi chỗ ngồi.
“Yoo Sangah-ssi, nguy hiểm lắm đấy, ngồi lại đây đi.”
“Hả?” Cặp mắt của Yoo Sangah mở to. Tôi vô thức nói trong lúc đang chấn động, nhưng lại không thể đưa ra lời giải thích nào cả. Nói đúng hơn, tôi cũng không cần phải giải thích nữa.
[Haha, lũ to mồm.]
Người nó tỏa ra một khí chất thất thường, mạnh mẽ hơn bất cứ ai đang ở trên toa tàu này.
[Ta đã bảo là ngậm miệng lại mà.]
Tôi nhắm nghiền lại khi nhìn thấy đôi mắt của con dokkaebi đó hóa đỏ. Có thứ gì đó vừa phát nổ, và cả khoang tàu trở nên im lặng.
“Uh, uh. Uh…” Một cái lỗ to đùng xuất hiện ngay giữa trán của ông diễn viên vô danh kia. Ông ta ấp úm thêm vài từ nữa rồi gục xuống.
[Đây không phải là quay phim.]
Lại có thêm một tiếng nổ nữa. Lần này, là người đòi gọi cơ trưởng.
[Cũng phải là mơ. Hay là tiểu thuyết đâu.]
Một, hai… Máu bắn tung tóe lên từ đầu của từng người một. Tất cả bọn họ đều là những người phản đối con dokkaebi, hoặc là những người đang la hét và hóa dại. Ai dám móm mém một từ đều bị đục thủng một lỗ trên đầu. Cả chuyến tàu điện ngầm đã trở thành một cuộc thảm sát.
[Đây không còn là ‘hiện thực’ mà các người biết nữa. Có hiểu chưa hả? Nên tất cả bọn bay ngậm miệng lại mà nghe ta nói này.]
Hơn phân nửa những người ở đây đã chết. Máu và mảnh thi thể tràn ngập toa tàu. Giờ, không một ai dám lên tiếng nữa. Như những con khỉ tiền sử đứng trước một loài thú săn mồi hùng mạnh, ai cũng nhìn về phía con dokkaebi trong sự kinh hoàng tột độ. Tôi ôm chặt lấy bờ vai của Yoo Sangah, người đang cố gắng nuốt trôi cơn nấc cụt của mình.
Mọi chuyện đều là thật. Một lời nhắn lạ xuất hiện trong đầu tôi, con dokkaebi xuất hiện, và giờ cả toa tàu đã biến thành một cuộc thảm sát…
[Bọn ngươi, cuộc sống của các ngươi đến tận bây giờ vẫn đang tốt đẹp, đúng không?]
Trên thanh ghế ưu tiên, có một bà lão đang nhìn chằm chằm vào cặp mắt của con dokkaebi.
[Các ngươi đã sống miễn phí quá lâu rồi đấy. Chẳng phải cuộc đời hơi quá rộng lượng sao? Các ngươi được sinh ra rồi được hít thở, ăn uống, ỉa đái và sinh đẻ mà chẳng phải mất gì cả! Ha! Các người sống trong một thế giới quá tốt mà!]
Miễn phí? Chẳng một ai ở đây mà lại được sống miễn phí cả. Ai cũng phải đấu tranh kiếm tiền mà sống tiếp, rồi họ lại đi tàu điện ngầm từ công ty về nhà. Thế mà giờ đây, không một ai dám cãi lại lời con dokkaebi cả.
[Nhưng giờ, những ngày tháng tươi đẹp đã kết thúc rồi. Cái ngươi sống miễn phí lâu như thế là quá đủ rồi. Muốn được hưởng hạnh phúc sao? Trả giá vì nó đi.]
Ai ở đây cũng đang thở dốc hổn hển nên không thể trả lời được. Nhưng đúng lúc đó, có một người đàn ông cẩn thận giơ tay lên. “N-Ngài có muốn tiền không?”
Tôi tự hỏi, loại người nào mà còn có gan để lên tiếng trong tình cảnh này chứ, nhưng ngạc nhiên thay, tôi biết hắn.
“Yoo Sangah-ssi. Chẳng phải đấy là Trưởng phòng Tài chính Han sao?”
“…Đúng vậy.”
Rõ ràng quá mà. Hắn là loại người bám dù [note12758] trong công ty và là kẻ đứng đầu danh sách những người mà nhân viên mới vào làm cần tránh mặt. Nhưng tại sao người như hắn lại đi tàu điện ngầm?
“Tôi có thể tặng ngài tiền. Hãy nhận lấy đi.” Trường phòng Han rút ra tấm danh thiếp còn những người xung quanh thì ủng hộ hắn như thể hắn là người hùng đang chống lại khủng bố vậy. “Ngài muốn bao nhiêu tiền? Một triệu thì sao? Hay hai triệu?”
Lượng tiền mà hắn xòe ra thậm chí còn có thể được coi là khá lớn so với những trưởng phòng bộ phận khác trong công ty. Có tin đồn rằng HanMyungoh là con cả của chủ một tập đoàn tiếp thị, giờ thì tôi khá chắc đó là sự thật đấy. Tôi dù có mơ cũng không thể vung ra nhiều tấm séc như vậy.
[Hrmm, ngươi định cho ta tiền sao?]
“Đ-Đúng vậy! Giờ tôi không mang theo nhiều tiền lắm nhưng… Tôi có thể cho ngài tất cả mọi thứ nếu ngài để tôi ra khỏi đây.”
[Tiền, tốt thôi. Một loại vật chất mà con người ai cũng tự chấp nhận.]
Mặt tên trưởng phòng sáng lên với cái biểu hiện ‘Đúng đấy, tiền là tất cả mà’. Thật đáng thương hại.
“Giờ, tôi chỉ có nhiêu-”
[Nó chỉ áp dụng cho không gian và thời gian của các ngươi thôi.]
“Hả?”
Đột nhiên, lửa bùng lên từ hư không, đốt cháy mấy tấm séc trên tay tên trưởng phòng. Khiến hắn hét toáng lên.
[Đống giấy vụn đó không còn giá trị gì trong thế giới vĩ mô này nữa. Ngươi còn dám làm thế lần nữa thì đừng hỏi tại sao lại bị bay đầu đấy.]
“U-Uhhh…” Nỗi sợ lại lần nữa bao trùm khuôn mặt của những người xung quanh. Tôi hiểu được suy nghĩ của họ vì mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo đúng như bộ tiểu thuyết đó.
「 Giờ chuyện quái gì sẽ diễn ra nữa đây? 」
Chỉ có mình tôi là biết trước được tương lai.
[Phù, nợ đang chồng chất nợ khi đám các người chỉ biết la ó đấy. Ừ, thì. Thay vì giải thích đi giải thích lại đến cả trăm lần, chẳng phải sẽ nhanh hơn nếu ta để các ngươi tự trải nghiệm sao?]
Hai cái sừng của con dokkaebi dương lên như cần ăng ten, cơ thể nó bồng bềnh nổi lên chạm vào trần của toa tàu.
Một lúc sau, có một lời nhắn vang lên.
[Kênh #BI-7623 đã mở.]
[Các hoàng đới đã tham gia.]
Một cửa sổ nhỏ hiện lên trước những đôi mắt trống rỗng của mọi người.
[Kịch bản chính bắt đầu!]
+
[Kịch bản chính #1 – Bằng chứng của Giá trị]
Phân loại: Chính
Độ khó: F
Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống.
Thời gian: 30 phút
Thưởng: 300 xu
Thất bại: Chết
+
Con dokkaebi mỉm cười rồi trở nên trong suốt và biến mất vào không gian.
[Chúc may mắn, tất cả mọi người. Hãy cho ta thấy một câu chuyện thật thú vị nào.]