Tôi nhìn thẳng vào mắt Lee Huynsung và Han Myungoh rồi nói.
"Hai người muốn bị tên điên đằng bên kia giết chết hay là muốn thử vận may của mình bên ngoài toa tàu này? Hai người sẽ chọn cái nào?"
"Ư-Ừm..."
"Dokja-ssi, chúng ta đâu biết được người đó là đồng minh hay kẻ thù đâu?"
Kiếm Sắt chỉ luôn xuất hiện vào những thời điểm quan trọng. Đó là lí do mà Lee Huynsung không thể trở thành người lãnh đạo được.
"Rất có thể bên đấy chỉ còn một kẻ sống sót mà thôi. Nếu chúng ta gặp hắn thì..."
Tôi ngừng lại, nhìn về phía cánh cửa nhuốm máu. Lee Huynsung cũng hướng ánh mắt về phía đó rồi nói nhỏ.
"...Tôi đã quá bất cẩn. Thoát khỏi đây thôi."
"N-Nhanh! Nhanh lên!"
Chính khoảng khắc đó, tất cả đều nhận ra được chuyện này nguy hiểm đến thế nào. Cả đoàn tàu này đều phải trải qua Kịch bản giống họ. Và dĩ nhiên là những người đó sẽ không may mắn tới mức có được một vài con 'côn trùng' như họ để mà sống sót.
"Cửa này hỏng rồi!"
"Khốn kiếp, ở đây cũng thế!"
Nghe thấy Lee Huynsung và Han Myungoh nói vậy, tôi liền kiểm tra chỗ khác. Không còn rào chắn như lúc nãy nữa, nên vẫn có thể chạm vào được.
Tạm không tính cửa nối toa, có tổng cộng là có tám cánh cửa ra vào trong toa tàu này. Và cả ba lối thoát hiểm nữa.
Rầm!
Có lẽ cửa nối toa chỉ còn chống chịu được thêm một phút nữa thôi.
Dù là nhân vật chính đi chăng nữa, tôi cũng không nghĩ là ngay từ đầu tiểu thuyết, hắn đã mạnh đến như vậy rồi. Thực lòng mà nói, phá được cả sắt dày như vậy, đúng là điên thật.
"Dokja-ssi! Đằng này― Tôi tìm thấy một thiết bị đóng cắt bằng tay này!"
Tôi gạt cần, tuy nó vẫn hoạt động rất trơn tru nhưng cánh cửa lại không mở hẳn ra. Nó chỉ hé ra được khoảng 1/5 thì bị kẹt lại.
"Ôi không!"
"....Hình như cái này cũng hỏng rồi."
"Mấy chỗ khác thì sao?"
"Đây là nơi duy nhất mà chúng ta có thể dùng để thoát ra rồi."
Để trẻ con qua thì có lẽ là được. Nhưng đối với người lớn thì cái khe này quá là hẹp rồi. Han Myungoh và Lee Huynsung cố dùng sức để kéo cái cửa ra nhưng nó thậm chí còn chẳng
nhúc nhích được thêm một phân nào.
[Số xu Còn lại: 4700 Xu]
Một trong những chức năng của mấy đồng vàng này là tăng chỉ số tổng thể. Vừa rồi, tôi đã sử dụng hết 2,700 xu để nâng Thể lực của mình lên cấp 10 rồi.
Nếu giờ tôi dùng xu để tăng chỉ số Sức mạnh thì chuyện này sẽ được giải quyết. Nhưng như vậy quá mạo hiểm, nhỡ sau này có việc cần đến xu thì lại không có.
Đã thế thì, chỉ có duy nhất một cách mà thôi.
"Lee Huynsung-ssi. Sử dụng Kĩ năng của anh đi."
"Hả? Kĩ năng...."
Tôi lặng lẽ kích hoạt Danh sách Nhân vật.
[Kỹ năng Chuyên dụng 'Danh sách Nhân vật'.]
[Thông tin Nhân vật]
[Tên: Lee Huynsung
Tuổi: 28t
Chòm sao Bảo hộ: Bậc thầy Thép.
Thuộc tính Cá nhân: Người lính Nhắm mắt làm ngơ trước Sự bất bình (Thường).
Kỹ năng Chuyên dụng: Sử dụng Lưỡi lê Lv.2, Ngụy trang Lv.2, Kiên nhẫn Lv.2.
Ấn Thánh: Dời non Lấp bể Lv.1
Chỉ số Tổng thể: Thể lực Lv.8, Sức mạnh Lv.8, Nhanh nhẹn Lv.7, Ma lực Lv.5.
Đánh giá Tổng thể: Đây là nhân vật có chỉ số tổng thể khá cao. Dù đã quay lưng với công lí, anh ấy vẫn nhận được sự bảo hộ của một Chòm sao. Cơ hội sẽ lại đến với anh ấy trong thời gian gần.]
Thông tin của Lee Huuynsung cứ thế xuất hiện trong đầu tôi như suối về nguồn. Cũng may, về cơ bản thì danh sách này khớp với những gì tôi đã được trong Cách Sinh tồn.
"Anh thử mở Cửa sổ Thuộc tính của mình lên kiểm tra xem. Vì anh Lee Huynsung là một quân nhân nên chắc rằng anh có một vài Kĩ năng nào đó có thể giải quyết những tình huống như thế này."
"Ừm thì...Ở đây có một cái nhưng tôi không biết phải làm thế nào để―"
"Anh chỉ cần nghĩ về việc mình sẽ sử dụng nó là được."
"...Liệu có được không thế?"
"Được. Tôi đã thử một lần rồi."
Lee Huynsung không nói gì nữa mà hít một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm.
"Hấppp!"Cơ bắp của Lee Huynsung nổi lên cuồn cuộn khi anh ta cố dùng tay để kéo cánh cửa toa tàu ra. Đây chắc chắn là 'Dời non Lấp bể' mà tôi thấy khi nãy.
Đúng ra mà nói, Dời non Lấp bể không phải là Kĩ năng, mà là Ấn Thánh. Đó là cách gọi chung cho sức mạnh đặc trưng mà Chòm sao Bảo hộ ban cho Hóa thân của mình. Nhưng tạm thời cũng không nên câu nệ tiểu tiết quá, vì họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho những vấn đề như thế này. Hơn nữa, tôi phải dùng đến từ 'Kĩ năng' để bọn họ không nghi ngờ mình tại sao lại biết về thứ đó.
Két két két.
Có tiếng gì đó như một cái lò xo khổng lồ đang quay vang lên, và cánh cửa sắt bắt đầu được mở sang hai bên kêu ken két.
"Gì chứ? Anh này khỏe thật đấy!"
"Có thế chứ! Tuyệt quá Dokja-ssi!"
[Nhân vật 'Lee Huynsung' tin tưởng bạn hơn nữa.]
[Độ thông hiểu của bạn về nhân vật 'Lee Huynsung' đã tăng lên.]
Mới vậy mà tôi đã trở thành một người đáng tin cậy rồi sao? Lee Huynsung đúng là còn đơn giản hơn tôi tưởng.
"Được rồi, đi thôi!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi dắt Lee Gilyong ra chỗ Lee Huynsung.
"Lee Huynsung-ssi. Nhờ anh cõng thằng bé lên lưng."
"Tôi hiểu rồi."
Rầm!
Giờ thì cánh cửa sắt đằng kia đã gần như hỏng hoàn toàn rồi. Nhưng nếu những suy đoán của tôi là đúng, thì vấn đề không còn là cánh cửa đó nữa.
[....A, thật là quá thể. Biết ngay kiểu gì cũng thế này mà. Không phải ta đã nói rồi sao? Ngồi đó nghỉ ngơi và đừng đi đâu cơ mà. Chết tiệt! Kịch bản còn chưa chuẩn bị xong nữa--]
Con dokkaebi giận dữ bay ngang qua Cầu Dongho, mắng chửi đến mức phun nước bọt phì phì.
"Uoaaa! Trời ơi là trời! Tôi đã nói rồi mà không nghe!"
Han Myungoh lấy tay ôm đầu, kêu lên thảm thiết. Nhưng chẳng phải lo lắng gì về việc đó nữa cả.
[Hầy...thôi cũng đành kệ. Ta tự hỏi lũ khốn may mắn các ngươi chui ra từ đâu nữa? Hầy...]
Bởi vì Kịch bản thứ hai sẽ bắt đầu ngay khi cửa toa tàu được mở ra.
+
[Kịch bản thứ hai - Trốn thoát]
Thể loại: Phụ
Độ khó: E
Điều kiện Hoàn thành: Băng qua cây cầu đã bị đánh sập và tới Ga Oksu.
Giới hạn Thời gian: 20 phút.
Phần thưởng: 200 xu.
Thất bại: ???
+
"Dokja-ssi, có gì đó lạ lắm. Nó nói là 'cây cầu đã bị đánh sập' nhưng mà Cầu Dongho vẫn..."
"Đừng nói nữa, chạy mau! Nhanh lên!"
"V-Vâng!"
Yoo Sangah nói đúng. Cây cầu vẫn còn lành lặn. Chính xác hơn là nó 'sắp không còn lành lặn' nữa rồi.
"Dokja-ssi, tới đây mau lên!"
"Tôi đây."
Hiện tại, Cầu Dongho vẫn chưa sập vì chúng tôi đã ra khỏi toa tàu 'quá sớm'. Con dokkaebi nói rằng nó cần 10 phút để chuẩn bị Kịch bản. Nhưng chúng tôi đã thoát ra sớm hơn ba phút.
Muốn gọi đây là hèn nhát cũng được, nhưng không 'đi đường tắt' thì không thể hoàn thành Kịch bản lần này được. Đặc biệt là khi tôi vẫn còn đang mang theo gánh nặng trên lưng là Yoo Sangah và Lee Gilyoung.
"Hộc, hộc. Lee Huynsung-ssi, anh là lính nên thảo nào thể lực bền như vậy."
"Đừng mở miệng ra nhiều quá. Anh sẽ mất sức đấy."
Lee Huynsung chạy phía trước, trên vai còn đang cõng một đứa trẻ. Thế cũng đủ hiểu anh ta quái vật cỡ nào, ấy là chưa kể đến việc Lee Huynsung còn chưa biết cách sử dụng Xu để tăng điểm chỉ số của mình nên đấy. Vậy mà cả Sức mạnh, Thể lực, và Tốc độ của anh vẫn vượt qua 23 điểm.
Tiếp sau đó là Han Myungoh và Yoo Sangah đang chạy theo sau, còn người bị tụt gần cuối là tôi. Có hơi suýt soát nhưng có lẽ vẫn sẽ được thôi.
"Ááá, cái quái gì vậy?"
Bỗng nhiên, Han Myungoh hét toáng lên kinh hãi. Phía đằng xa kia là một xoáy nước đang cuồn cuộn ngay trên Sông Hàn. Một con quái vật khổng lồ dần nhô mình lên khỏi những dòng nước đang bắn tung tóe ấy. Một con ichthyosaur. Điều đáng nói ở đây là thậm chí kích cỡ của nó còn to gấp đôi những con mà tôi thấy qua khung cửa kính khi nãy.
Nó không phải một con trăn biển thông thường....mà phải là một con đầu đàn, được mệnh danh là Bá chủ của Đại dương.
Chủng quái vật này được đánh giá là cấp 7, thường là vậy. Chỉ cần một tên Khổng lồ đất cấp 9 thôi cũng đã đủ để mấy chục người khổ chiến với nó rồi, chứ đừng nói một con trăn biển to như cả tòa nhà đằng kia.
Nói cách khác, thứ đang tiến đến về phía này không phải một con quái vật ất ơ nào đó mà chúng tôi của hiện tại có thể săn được. Dĩ nhiên là không cần phải săn nó làm gì cho nhọc. Vốn dĩ, người ta tạo ra nó không phải để chúng tôi có thể săn.
Ào ào ào ào!
Chỉ cần con ichyosaur quẫy đuôi một cái, Sông Hàn như có chấn động, từng đợt sóng dâng lên như nạn đại hồng thủy. Nó đã tới được đây, và đang gặm nát chân cầu Dongho.
"Cây cầu đang sập!"
"Chạy mau! Chạy qua bên đó đi!"
Còn tầm khoảng 200 mét nữa. Nếu tính toán của tôi là đúng, thì tốc độ này của chúng tôi hoàn toàn có thể vượt cầu trước khi nó sụp đổ hoàn toàn.
[Game mà dễ thì còn gì là vui nữa.]
Tất nhiên là chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra, chừng nào con dokkaebi này còn ở đây.
[Độ khó của Kịch bản đã thay đổi.]
[Độ khó: E -> D]
Tiếng cười như xé vải của con dokkaebi vang lên khắp thing không.
[Các ngươi cứ chạy thế này thì sao mà khán giả hứng thú nổi nữa hả? Ít nhất cũng phải gay cấn một chút chứ nhỉ!]
[Kẻ vốn đã chết nay lại quay trở về.]
[Vùng đất xung quanh đã nhuốm màu tử vong.]
[Quỷ nhân phục hận!]
Có tiếng thứ gì đó đang đuổi theo chúng tôi ở phía đằng sau. Yoo Sangah lẩm bẩm đầy kinh hãi.
"Z-Zombie!?"
Những thi thể không đầu nhào lên như một đội quân thây ma trông cực kì ghê tởm. Có vài kẻ mà tôi dám chắc rằng khi nãy cũng đã ở cùng một toa tàu với chúng tôi.
"Chỉ một chút nữa thôi! Mau lên đi!"
Chúng tôi chỉ còn cách con ichyosaur gần 100 mét nữa. May thay, Lee Huynsung đã mang Lee Gilyoung sang được nơi an toàn. Chỉ còn lại ba người chúng tôi là đang bị vây khốn lại cầu. Han Myungoh rít lên the thé.
"L-Lũ khốn điên!"
Ở đây có quá nhiều quỷ nhân. Nếu chỉ là thây ma ở trên đoàn tàu khi nãy thì chúng tôi đã có thể chạy thoát rồi. Vấn đề ở đây là....
"Grừừừ!"
Những người đã chết trên cầu giờ đây cũng đã bị quỷ hóa. Đường mà Lee Huynsung vừa chạy qua giờ đây chỉ toàn là một đống thi thể không đầu lúc nhúc như giòi bọ. Tôi nhìn quanh rồi bất đắc dĩ nói.
"...Mọi người, cúi xuống."
Đã quá muộn.
Ruỳnh!
Chân cầu lung lay dữ dội khi bị cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn của ichyosaur ngoạm phải.
Lớp vảy của con ichyosaur ánh lên lớp sương mỏng vừa cuộn lên Sông Hàn, trông như một cơn mưa phùn. Một mùi của máu và nước hòa lẫn vào với nhau cực kì tanh tưởi xộc vào mũi tôi.
Tôi loạng choạng, nhướn người lên.
Khi lớp sương nọ đã tan đi, khung cảnh xung quang dần trở nên thoáng đãng hơn. Đống bê tông đổ nát và những thanh sắt đã gãy. Xác của lũ người quỷ nhân kia đã bị con ichthysaur nuốt bằng sạch thì thôi.
Chân cầu đã sập.
"...Dok...sii....chứ?"
Yoo Sangah và Han Myungoh cố nhích người lên phía trước từng chút một.
Hình như một chân của Han Myungoh đã bị thương vì chấn động vừa rồi.
Lee Huynsung và Lee Gilyoung thì đứng ở phía bên kia, hét lên gì đó mà tôi không nghe rõ, có lẽ do khoảng cách quá xa, hoặc cũng có thể là vì bức tường bảo vệ được dựng lên ở đằng ấy đã chắn lại khiến cho tiếng của họ không vọng được sang bên này.
Tôi nên làm thế nào bây giờ? Nếu là việc cầu bị sập thì tôi đã có kế hoạch dự phòng từ trước. Nhưng tôi không đoán được rằng Yoo Sangah và Han Myungoh sẽ bị kẹt lại ở đây cũng mình.
Đúng lúc đó, bỗng tôi nghe thấy một giọng nói mơ hồ vọng xuống từ trên bầu trời thăm thẳm kia.
[Ai đó đã nhận được sự phù trợ của một Chòm sao.]
[Kịch bản của Chòm sao 'Deus Ex Machina' đã được kích hoạt.] [note35807]
Cùng với đó, thốt nhiên xuất hiện một con đường tràn ngập ánh sáng rực rỡ nối liền hai bên Cầu Dongho lại với nhau. Cùng với đó, một dòng tin nhắn trôi nổi ngay trước mặt tôi.
+
[Deus Ex Machina - Cây cầu Số chẵn]
Miêu tả: Một cây cầu ánh sáng được tạo ra bởi một Chòm sao. Chỉ khi số lượng người qua cầu là 'số chẵn' thì mới có thể đi qua. Nếu là 'số lẻ' thì cây cầu này biến mất mà không báo trước.
+
"Dokja-ssi. Cái này, tự nhiên trong đầu tôi--"
Tôi bắt gặp của Yoo Sangah, người đang nói những thứ gì đó tận đẩu tận đâu. Mà dù sao, tôi cũng đoán được tình hình hiện tại.
Deus Ex Machina. Những Chòm sao phải đánh đổi cực kì nhiều mới có thể can thiệp vào Kịch bản do các dokkaebi tạo ra.
"...Đó là Chòm sao Bảo hộ của Yoo Sangah-ssi à?"
Tôi không biết đó là ai, nhưng có vẻ người đó vẫn còn muốn Hóa thân của mình là Yoo Sangah có thể sống sót qua chuyện đó.
Deus Ex Machina là một hiện tượng vô cùng hiếm gặp, ngay cả trong Cách Sinh tồn. Can thiệp vào Kịch bản để cứu sống Hóa thân thật sao? Thoáng một giây tôi cảm thấy hơi nghi ngờ. Chòm sao nào mà lại có thể làm đến vậy?
[Không thể sử dụng 'Danh sách Nhân vật' để kiểm tra thông tin của người này.]
[Người này chưa được đăng kí trong 'Danh sách Nhân vật'.]
Bất ngờ đấy.
Tôi thậm chí còn không thể sử dụng Kĩ năng của mình lên cô ấy sao? Tại sao chứ? Hay là Chòm sao Bảo hộ cho Yoo Sangah cực kì đặc biệt? Hoặc cũng có thể là cô ấy có một rào chắn tinh thần nào đó? Nhưng sao một người thậm chí là đã được định sẵn là đã chết lại có thể có được một thứ như thế ngay từ thời kì đầu chứ...không, khoan đã. Hay là...
"Dokja-ssi, chúng ta làm gì bây giờ?"
Tôi giật thót mình khi nghe thấy tiếng của Yoo Sangah vang lên đầy bối rối và lo lắng. Không còn thời gian để mặt nặng mày nhẹ nữa rồi.
Ào ào ào ào!
Sông Hàn vẫn đang cuộn lên từng đợt sóng lớn. Con ichyosaur đã ngoạm mất một cái chân cầu, và giờ thì nó đang cuộn cái thân hình đồ sộ của mình về hướng bên bờ kia. Tôi cắn môi, rồi đọc lại mô tả về câu cầu ánh sáng này một lần nữa.
Chỉ khi số lượng người là 'số chẵn' thì mới có thể qua cầu.
Suy cho cùng, 'Deus Ex Machina vẫn chỉ là một thứ công cụ được tạo ra để mấy tên Chòm sao chết tiệt đó tiêu khiển mà thôi.
Không còn cách nào khác, không phải ai cũng có thể sống sót.
Cơ thể của Han Myungoh run lên bần bật khi hắn ta bắt gặp ánh mắt của tôi.
Đã vậy thì, sẽ có người phải chết.