Omniscient Reader's Viewpoint

chương 30: địa chủ (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi con dokkaebi kia biến mất, ngay lập tức, sân ga tuyến số 3 đã phải chịu hàng tá thương vong không đếm xuể.

Hiện giờ, chỉ có duy nhất một phòng duy nhất tại tuyến số 3 này mà thôi.

Ở đây cũng không ai sở hữu sức mạnh đặc biệt nổi trội, nên mấy kẻ yếu thế nọ chẳng ngần ngại gì mà lao vào đấu đá lẫn nhau.

"Chết đi! Chết đi!"

[Còn 30 phút trước khi Kịch bản Chính thứ ba được áp dụng.]

Mặc cho chung quanh đang náo loạn hết cả lên, tôi vẫn ngồi một góc, yên lặng đọc lại Cách Sinh tồn. Có lẽ Kịch bản ngày hôm nay vẫn sẽ diễn ra theo như dự tính thôi. Để sống sót thì tôi không được bỏ sót bất cứ manh mối hay gợi ý nào, dù chỉ một câu một từ cũng không.

[Ngươi đang làm gì thế hả?]

Tiếng Bihyung vừa vang lên thì cùng lúc đó, tôi bỗng nghe thấy thông báo từ các Chòm sao.

[Chòm sao 'Tù nhân của Vòng Kim cô' thắc mắc không biết bạn đang làm gì.]

Tôi mau chóng tắt điện thoại đi theo bản năng. Có một vấn đề tồn đọng suốt từ bấy đến giờ mà tôi vẫn chưa hề nghĩ tới. Tại sao các Chòm sao lại không phản ứng gì khi thấy tôi đọc Cách Sinh tồn vậy?

Theo như nguyên tác tiểu thuyết, một vài Chòm sao nào đó đột nhiên phát hiện ra Yoo Junghuyk là một Hồi quy nhân nên thậm chí đã đặt ra nghi vấn về tính công bình và còn yêu cầu Cục quản lí giải thích rõ ràng nữa kìa. Thế mới nói, nếu thấy được tôi đọc thứ này thì bọn họ phải lên tiếng mới phải chứ. Tôi bỏ lỡ điều gì chăng?

[Rốt cuộc là ngươi đang làm trò hề gì mà cứ ngồi nhìn chăm chăm vào cái màn hình trống không đó hả!? Tất cả các Chòm sao đều đang tức điên lên vì ngươi đấy!]

...Màn hình trống không?

Tôi lại bật điện thoại lên. Cách Sinh tồn vẫn hiển hiện ngay trước mắt tôi rõ mồn một.

"Ý ngươi là cái này ấy à?"

[Chứ sao nữa! Ngươi định làm gì đó hả? Nếu cứ lơ đãng thế này thì có ngày ngươi chết chỏng chết chơ không biết chừng! Đấy, chẳng hiểu sao ta lại đi tin tưởng một tên dở hơi như ngươi nữa, lại còn kí kết hợp đồng nữa chứ, thật là...]

Không nói không rằng, tôi tự dưng thấy nổi cả da gà.

Ngay cả dokkaebi quyền năng mà cũng không đọc được 'bản ghi' này. Dokkaebi, thực thể trực tiếp quản lí hệ thống này mà còn như vậy, thì mấy Chòm sao nọ cũng chẳng khá gì hơn. Suy cho cùng thì chúng vẫn chung một giuộc mà.

Nhưng quan trọng hơn, chính tác giả đã gửi thứ này cho tôi...người đó phải như thế nào thì mới có thể qua mặt được những tồn tại gần như được coi là tối cao trong vũ trụ này cơ chứ?

"Gưaaa!"

Tiếng hét thất thanh của một ai đó xé tan bầu không khí, cắt ngang mạch suy nghĩ đương dở chừng của tôi. Xem ra, chủ nhân của căn phòng độc nhất tại sân ga này cuối cùng cũng đã được xác định.

[Vùng An toàn 1/1]

"...Đ-Đừng tới đây."

Một cậu trai run rẩy chĩa con dao còn vương máu đỏ về phía tôi đe dọa. Bất ngờ thay, cậu ta chính là tên-cuồng-Yoo Junghuyk, người lúc trước đã dẫn đường cho chúng tôi tới gặp Gong Pildu. Kể ra, tôi vẫn chưa biết tên cậu ta là gì.

"Không phải lo, tôi không muốn tranh giành với cậu."

Nói vậy chắc là đủ để trấn an cậu ta rồi. Chính khoảnh khắc mà tôi chợt nghĩ như vậy thì--.

"Thật á? Chú à, trông chú có vẻ thoải mái quá thể rồi đấy. Chú chán sống rồi chắc?"

Tôi chẳng cần phải ngoái đầu lại đằng sau thì cũng biết là ai đang móc mỉa tôi.

"Nhóc thì khác gì."

"Làm gì có ai dám động tới phòng của tôi. Nếu có kẻ nào cả gan làm thế thật thì tôi cũng gửi chúng xuống địa ngục hết cả rồi."

Lee Jihye vung lưỡi kiếm lam nhạt của mình sang bốn phía một cách điệu nghệ. Khách quan mà nói, ngoài Yoo Junghuyk và một vài thân tín của Gong Pildu ở Liên đoàn Địa chủ ra, thì chẳng có ai sánh ngang được với Lee Jihye về chỉ số tổng thể rồi cả Kĩ năng nữa. Nói đoạn, Lee Jihye cẩn trọng quan sát tôi hồi lâu rồi mãi mới cất lời.

"Tôi cũng không muốn chú phải bỏ mạng đâu. Lúc chú cố đối đầu với Sư phụ trông cũng khá ấn tượng chứ có phải không đâu."

"Khỏi lo, tôi không chết được. Kể cả không tìm được phòng đi nữa thì cũng không."

Đúng vậy. Dù tôi không có phòng thì tôi cũng không nhất thiết phải chết. Ngay tại nhà ga này đây, đã có một kẻ phi thường đã chứng minh được điều đó. Chỉ mới ba ngày trước thôi.

Lee Jihye nheo mắt lại khó hiểu.

"Này chú, chú có biết mình đang nói gì không đấy?"

"Biết."

"Chú à, chú mạnh không? Ngang với Sư phụ không?"

Thế rồi Yoo Junghuyk xuất hiện đằng sau lưng Lee Jihye không lời báo trước.

"Dừng. Về phòng đi."

"A...vâng, thưa Sư phụ."

Lee Jihye ngoan ngoãn nghe lời, và giờ lại đến lượt Yoo Junghuyk tiến về phía tôi.

"Cậu định chiến đấu với lũ quái vật sao?"

Tôi hờ hững nhún vai.

"Cậu sẽ chết. Đồng đội của cậu cũng không ngoại lệ."

"Còn phải để xem."

Đột nhiên, tôi thấy trong cái nhìn sắc lạnh như muốn xuyên thẳng người đối diện của Yoo Junghuyk ánh lên một cảm xúc chẳng thế nào mà đoán ra nổi. Nói đoạn, hắn chẳng nói chẳng rằng mà rời đi luôn. Tôi cũng chẳng buồn dùng đến Quan điểm của Độc giả Toàn trí nữa. Không phải lúc nào cảm xúc cũng có thể diễn tả được bằng lời.

[Còn 20 phút trước khi Kịch bản Chính thứ 3 được áp dụng.]

Tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang. Lee Huynsung, Lee Gilyoung và Yoo Sangah...nhìn vẻ mặt bọn họ xám xịt hết cả lại thế này, xem ra là kết quả đúng như tôi dự đoán rồi. Yoo Sangah lên tiếng trước tiên, trông cô vô cùng buồn bã và ảm đạm.

"Không còn...phòng nữa."

"Được rồi. Hơn nữa, cô Heewon đâu rồi?"

"Cô ấy vẫn đang cố để thương lượng với đoàn người ở trên tầng kia."

Vừa dứt lời, Jung Heewon đã lao ào từ trên xuống, miệng vẫn không ngừng la hét.

"Một đêm mà tới tận 2,000 xu à!? Đùa nhau chắc? Suýt nữa thì tôi xông đến đánh cho chúng một trận rồi."

Jung Heewon vẫn chưa nguôi lửa giận, cô hùng hổ nói.

"Anh Dokja, anh có biết trên đó có chuyện gì không? Thật là quá--."

"Bọn họ đột nhiên tăng giá thuê đúng chứ?"

"Ể...anh biết rồi à?"

Không ngoài dự tính. Người nào không kiếm nổi cho mình ít nhất một suất trú chân trong 20 phút nữa thì chắc chắn sẽ chết. Chẳng có lí do gì để lũ địa chủ thừa phòng kia không nhân cơ hội này mà đút cho đầy túi riêng cả, âu cũng là điều dễ hiểu.

"Anh Dokja có tìm thấy gì không?"

"Không, hoàn toàn không."

"Aaa..."

Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt từng người một. Rốt cuộc, cuối cùng cũng đã đến lúc phải đưa ra quyết định rồi.

"Tôi có hai cách cho tình hình hiện tại."

Ánh mắt của các thành viên trong tổ đội như bừng sáng lên trước lời thông báo đó của tôi. Nhưng chắc chắn một điều rằng, phương pháp này của tôi nhất định sẽ phản bội lại sự kỳ vọng của họ.

"Cách đầu tiên sẽ rất dễ dàng để toàn bộ chúng ta có thể sống sót."

Jung Heewon nhíu mày.

"Thường thì người ta sẽ chọn cách hai...Mà, anh cứ nói tiếp đi, cách còn lại thế nào?"

"Cách thứ hai sẽ vô cùng khó khăn. Và tôi dám nói trước rằng sẽ có ai đó trong chúng ta phải bỏ mạng."

"Ể...vậy sao được. Tôi sẽ quay lại đồng ý với cách đầu tiên đi vậy."

"Mọi người nghĩ thế nào?"

Lee Huynsung giơ tay lên trước tiên.

"Cách đầu tiên. Nếu tất cả có thể sống sót thì..."

Lee Gilyoung cũng gật đầu đồng ý. Chỉ có riêng Yoo Sangah là hơi lưỡng lự.

"...Tôi nghe cách đó là gì được không?"

Tôi gật đầu, ra hiệu cho họ đi theo mình lên cầu thang dẫn tới tuyến số 4.

"Đây chính là cách đầu tiên."

Các thành viên đồng loạt nhìn theo hướng tay tôi đang chỉ. Đằng đó có một nhóm năm người khác đang run rẩy cảnh giác.

[Vùng An toàn 5/5]

"Sức chứa phòng hoàn toàn phù hợp với số lượng của chúng ta. Nhưng lực chiến cá nhân của từng người trong họ lại không cao. Thực lòng mà nói, chỉ với năm chúng ta thôi cũng có thể..."

"Khoan đã, anh Dokja--."

"Phải, giết họ, rồi chiếm phòng."

Chỉ thoáng nhìn thấy chúng tôi xuất hiện thôi cũng đủ cho những người kia bấn loạn hết cả lên, nay lại còn nghe thấy tôi nói như vậy nữa, thử hỏi sao không kinh hãi cho được? Jung Heewon lộ rõ vẻ bi thương.

"...Ai mà không biết có cách đó chứ?"

"Nếu anh đã nói vậy, thì em sẽ làm."

Lee Gilyoung cứng cỏi đáp.

"Em không sợ đâu. Em có thể mà."

"Không được, Gilyoung!"

Yoo Sangah vội nắm lấy vai thằng bé. Còn tôi thì cố tỏ vẻ rằng mình không để tâm đến chuyện ấy.

"Chắc hẳn họ cũng đã ra tay giết hại ai đó thì mới chiếm được căn phòng đó. Công bằng mà nói, nếu cứ nhu mì yếu đuối thế này thì chúng ta sẽ không thể nào vượt qua những Kịch bản khác tàn nhẫn và khó khăn hơn trong tương lai."

"Anh Dokja." Jung Heewon xen ngang. "Tại Ga Gumho, tôi đã giết người. Tôi tự tay giết bọn chúng vì tôi muốn thế, và tôi cũng không hối hận về việc đó. Nhưng--."

Jung Heewon gằn giọng, vẻ mặt toát lên biểu cảm trông đầy đau đớn.

"Chỉ bởi vì tôi là kẻ giết người thì không có nghĩa tôi sẽ tiếp tục chém giết như vậy. Tôi không muốn trở thành một con quát vật mà đến chính bản thân mình cũng không nhận ra."

"..."

"...Anh Dokja, tôi muốn biết về cách thứ hai."

Tôi nhắm nghiền mắt lại hồi lâu trước lời đề nghị của Lee Huynsung.

"Tôi hiểu mọi người đang nghĩ gì."

Phải, như thế là đủ rồi.

"Cùng làm thôi, cách thứ hai."

Vẻ mặt của các thành viên rạng rỡ hẳn lên. Thực ra, tôi vốn đã định sử dụng cách thứ hai ngay từ ban đầu rồi.

Đồng ý là chém giết vẫn luôn là phương pháp dễ dàng nhất cho bất kì ai nếu muốn sống sót trong thế giới này, nhưng nếu "Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ biết dành phần ai", hơn nữa, để có thể thu hút được sự chú ý của các Chòm sao thì tôi lại càng không thể cứ theo cách dễ mà làm được.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, cách thứ hai mà tôi sắp đề xuất với họ cần đến rất nhiều quyết tâm. Không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người đều phải đồng lòng nhất chí. Chính vì thế nên tôi mới kiểm tra vậy thôi. Tôi buộc phải biết xem ba người họ đang nghĩ gì mới có thể cho tiến hành được.

Jung Heewon cười lớn.

"...Biết ngay mà. Sao anh đã chọn cách hai rồi mà cứ phải vòng vo như thế nhỉ?"

"Không phải là tôi đang cố thử mọi người hay gì. Dù mọi người quyết định thế nào, thì tôi vẫn sẽ trân trọng quyết định đó."

Tôi xoa đầu Lee Gilyoung đang ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt khó xử. Yoo Sangah bỗng nhiên thở dài rồi nói.

"Anh Dokja đúng là phiền phức quá."

"Xin lỗi vì tôi không phải người tốt nhé."

"Vậy cách thứ hai mà anh muốn nhắc đến là gì?"

"Chúng ta sẽ không phải giết người. Đổi lại, cách này cực kì khó thực hiện, và như tôi đã nói, tôi không dám đảm bảo rằng tất cả sẽ toàn mạng."

Tôi nhấn giọng nặng nề, nhưng không vì thế mà họ tỏ ra chùn bước, thậm chí gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ quyết tâm đến cùng cực.

"Nếu mọi người đã lựa chọn phương pháp này, thì xin hãy tuân thủ tuyệt đối các chỉ dẫn tiếp sau đây của tôi một cách vô điều kiện. Mặc cho nó có vô lí đến cỡ nào đi chăng nữa, làm ơn hãy tin tưởng tôi. Chỉ cần một người không làm theo--."

"..."

"Tất cả chúng ta đều sẽ chết không toàn thây."

Ai đó nuốt nước bọt nghe cái ực. Nhưng rồi mọi người cũng đồng loạt gật đầu gần như cùng một lúc. Lee Huynsung nói.

"Tôi tin anh Dokja. Tôi có thể sống sót đến giờ phút này đều là nhờ anh cả, không lí gì mà tôi lại không tin anh cho được."

[Còn 5 phút trước khi Kịch bản Chính được áp dụng.]

"Vậy thì theo tôi."

Tôi cùng tổ đội của mình đi dọc tuyến đường sắt số 3. Chúng tôi bước qua cánh cửa kính đã vỡ tan tành nọ rồi đứng trước lối vào đường hầm dẫn tới đại lộ Euljiro-3.

Sâu thẳm trong đường hầm tối đen kia, tôi nhìn thấy ánh đỏ lập lòe của 'Vùng Nguy hiểm' (Red Zone). Có lẽ đó là nơi mà lũ quái vật khởi sinh hoặc gì đó tương tự. Vài phút nữa thôi, chúng sẽ truy quét toàn bộ tuyến đường số 3, rồi cứ thế tiến lên từng tầng một, de dọa tới tính mạng của tất cả mọi người đang có mặt tại Ga Chungmuro.

Lee Huynsung lo lắng hỏi.

"...Chúng ta sẽ chiến đấu với quái vật ở đây sao?"

"Không, chúng ta sẽ không làm vậy. Chiến đấu là hạ sách của hạ sách rồi."

Nếu không có Vùng An toàn thì không thể nào kháng cự lại được binh đoán quái vật khủng khiếp xuyên suốt một đêm dài đằng đẵng cho tới tận bình minh được.

Lần này thì lại đến lượt Jung Heewon lên tiếng.

"...Thế chúng ta sẽ chạy về phía khu vực Dongdae à?"

"Cách đó cũng không hiệu quả. Một khi Kịch bản đã được kích hoạt, rời khỏi Chungmuro đồng nghĩa với cái chết."

"Vậy thì..."

"Tôi sẽ nói ngay đây. Anh Lee Huynsung, cô Yoo Sangah và cô Jung Heewon. Ngay lúc ba người nhìn thấy bóng dáng lũ quái vật loáng thoáng xuất hiện ở đằng kia, lập tức lao thẳng về phía bọn chúng."

"...Hả?"

"Hiểu chứ? Chạy thật lực vào, đừng ngoái lại. Ngay khi ba người kịp đụng độ với chúng, hãy để ý tới phần tường bên trái, nhớ kĩ nhé. Và rồi mọi người sẽ biết được ý tôi muốn nói là gì ngay thôi. Lúc đó, xin hãy hành động thật quyết đoán."

Xem chừng không một ai hiểu được lời chỉ dẫn vừa rồi của tôi rốt cuộc là thế nào, nhưng không còn thời gian để mà giải thích nữa.

"Tin tôi nếu không muốn chết. Đừng quên là phần tường bên trái đấy."

"Tôi hiểu rồi, anh Dokja." Yoo Sangah trả lời trước tiên.

"Tôi sẽ nhắc lại lần nữa. Ngay khi quái vật xuất hiện, ba người phải đồng loạt chạy về phía bọn chúng ngay lập tức."

Tôi nhặt một hòn đá nhỏ lên, rồi ném nó về phía đường hầm. Hòn đá tóe lửa như va phải thứ gì đó rồi mới rơi xuống đất. Lee Huynsung và Jung Heewon cuối cùng cũng gật đầu, tỏ ý đã thông suốt.

"Vậy còn anh Dokja thì sao?"

"Tôi và Gilyoung sẽ tự xoay sở được."

Nếu các thành viên không đặt niềm tin nơi tôi thì phương pháp này sẽ hoàn toàn vô dụng. Suy cho cùng thì, ai lại muốn đi ngược lại với lẽ thường bằng cách xông thẳng vào lũ quái vật hoang dã để gần như là cảm tử như vậy chứ?

Thứ duy nhất quyết định thành bại của kế hoạch này chính là lòng quyết tâm của mỗi người đó thôi.

[Kịch bản Chính thứ ba được kích hoạt!]

Bức tường chắn vô hình ngăn cách giữa chúng tôi và đường hầm dẫn tới Đại lộ Euljiro biến mất không chút tăm hơi.

"Chạy!"

Ngay khi tôi vừa hét lên thì ba người kia bắt đầu lao như thiêu thân về phía đám quái vật.

Grừừ.

Trong Vùng Nguy hiểm kia, từng đợt quái vật cũng đang liên tiếp xuất hiện không ngừng nghỉ. Chủ yếu là lũ Chuột đất Cấp 9. Và ngay sau đó, hàng trung phong là loài quái vật trung cấp Hạng 9 được gọi là 'Groll'.

Grồồồồ!

Chủng quái vật với bờm đen trong dáng dấp của một con gấu khổng lồ. Cặp sừng nhọn hoăn hoắt trước trán trông đầy vẻ đe dọa khó tả.

Nếu chỉ có một con thì cũng không quá khó đối phó. Vấn đề nằm ở số lượng của chúng. Đám hỗn tạp đang chen chúc ở đằng kia thậm chí còn không thể gọi là một 'nhóm' hay một 'đàn' được nữa. Đối đầu với chúng chỉ có nước chết.

Đúng lúc Lee Huynsung sắp sửa đâm sầm vào con groll đang lao tới hung hãn ở hàng đầu kia, tôi hét lên.

"Ngay!"

Yoo Sangah nhanh mắt đã tìm thấy 'nó' trước nhất. Những khối gạch vuông vức phát ra ánh sáng màu lục trên phần tường bên trái.

"A--!"

Tất cả chỉ xảy đến chóng vánh trong một khoảnh khắc. Yoo Sangah vừa vươn người ra, chạm tay vào tường, thì lập tức, ánh sáng màu lục nọ bùng lên rực rỡ.

[Vùng An toàn 1/3]

Jung Heewon lẹ làng đặt tay vào đó ngay sau Yoo Sangah.

[Vùng An toàn 2/3]

Thế nhưng, Lee Huynsung chạy hơi quá đà nên bỏ lỡ thời cơ. Lũ Chuột đất đã kịp nhào tới cào cắn khiên của Lee Huynsung.

"Anh Huynsung! Bắt lấy!"

Lee Huynsung quay sang, nắm lấy 'sợi chỉ' mà Yoo Sangah vừa quăng ra. Cô cùng Jung Heewon hợp lực, dụng hết sức bình sinh để kéo Lee Huynsung lại.

[Vùng An toàn 3/3]

Tốt rồi.

Grừừừừừ!

Lũ quái vật hằn học gườm gườm về phía bọn họ nhưng rồi cũng đành chịu, vì một khi đã bước được vào Vùng An toàn rồi thì chúng không thể tấn công được nữa.

"Anh Dokja!"

Yoo Sangah hốt hoảng kêu lên, nhưng không còn thời gian để mà ngoái đầu lại nhìn nữa. Tôi vốn đã cõng Lee Gilyoung trên lưng rồi chạy hết tốc lực rồi.

「...Tại Kịch bản Chính thứ ba này, có vô số những Vùng An toàn Ẩn khác nhau. Chúng chỉ có thể được kích hoạt trên một bức tường đặc thù, và thậm chí là sẽ không xuất hiện cho tới khi Kịch bản bắt đầu...Giờ ngẫm lại thì, suy cho cùng, khái niệm 'phòng' của Vùng An toàn chẳng qua là do con người ta ngộ nhận mà tạo ra thôi.」

Trong nguyên tác của Cách Sinh tồn, Yoo Junghuyk phải trải qua kha khá lượt hồi quy mới phát hiện ra một vài Vùng An toàn bí mật tại Chungmuro này.

Ngay trên tuyến đường số 3 ở đây chẳng hạn, cũng chỉ có duy nhất hai Vùng An toàn được tìm thấy mà thôi.

Chíttt!

Phập!

Vài ba con Chuột đất đang đuổi theo ngay sát đằng sau tôi cuối cùng cũng ngoạm được vào đùi tôi. Tuy vết thương đó không phải vấn đề gì to tát, âu cũng là nhờ chỉ số Sức mạnh của tôi đã đạt tới một ngưỡng nhất định, nhưng nếu cứ tích tụ lại thế này thì cũng đáng kể đấy.

Bụp!

Lee Gilyoung ngồi trên lưng tôi, dùng vũ khí của mình đập lấy đập để mấy con Chuột đất phía sau. Nhưng chúng đông quá nên thằng bé đánh không xuể. Quan trọng hơn là, lũ groll cũng đang đuổi đến gần rồi.

Khoảng chừng 10 mét ở đằng kia, cậu trai nọ vẫn nhìn theo tôi với ánh mắt kinh hãi.

[Vùng An toàn 1/1]

Nghe thì hơi hèn nhát, nhưng trong thoáng chốc, tôi đã định sẽ chọn lấy cách dễ dàng để mà sống sót.

[Hahahaha! Một cuộc rượt đuổi mới kịch tính làm sao. Hay là ta cũng làm giống hôm qua, áp dụng thêm một hình phạt nữa cho vui cửa vui nhà nhỉ?]

Một con dokkaebi nào đó chẳng biết từ đâu ra bỗng xuất hiện trên không trung. Ngay sau đó, âm thanh thông báo của hệ thông vang lên.

[Hình phạt Kịch bản đã được khởi tạo!]

[Một số Vùng An toàn sẽ ngẫu nhiên biến mất.]

"K-Không! Ưaa-Aaaa!"

Tiếng gào thét thống khổ vang vọng khắp Ga Chungmuro. Và cả cậu trai kia nữa.

Chít chít!

"Aaaaa--!"

Ngay khi Vùng An toàn vừa biến mất, cơ thể gầy gộc thấp bé nọ liền bị lũ Chuột đất nhấn chìm, cấu xé điên loạn.

Nhờ đó mà tôi có thể bứt lên thêm một khoảng cách khá xa với lũ quái vật đang đuổi theo sát nút kia. Thế nhưng, một lượng lớn quái vật đã kịp nhảy xổ ra từ phía cửa kính, nhanh chóng chặn đường thoát của tôi.

Tôi giấu Lee Gilyoung đằng sau mình và lập tức rút Tín điều Bất diệt ra. Thuần Bạch Tinh Năng nhanh chóng đẩy lùi được thế tiến công của lũ quái vật.

Thế nhưng, số lượng của chúng thì không hề thuyên giảm một chút nào. Có thể chiến đấu với đám này đến tận khi bình minh ló rạng, Yoo Junghuyk đúng là đồ quái vật. Ngay cả nếu giờ tôi sử dụng hết số xu mà mình tích trữ bấy lâu để đầu tư vào chỉ số tổng thể thì cũng dám chắc là tôi có thể làm được giống hắn.

Đúng lúc đó, Lee Gilyoung đột nhiên nói.

"Anh biết gì không?"

"Đừng nói gì cả. Anh đang bận lắm."

"Anh cứ bỏ mặc em ở đây cũng được."

"...Sao?"

"Em không thể hiểu nổi. Sao anh lại giúp đỡ em, anh Huynsung, và cả các chị nữa như vậy? Nếu anh chỉ có một mình...thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn mà."

Thằng bé bình tĩnh như thể trước khi chết, nó đã thấu suốt được tất cả mọi sự trên đời vậy. Có lẽ tâm hồn trẻ thơ của thằng nhóc này thực sự đã chết rồi.

"Ừ, em nói đúng." Lại thêm một con Chuột đất nữa rơi đầu. "Sống một mình, ăn một mình, sống sót một mình. Cũng thoải mái lắm chứ. Nhưng mà ấy..."

Tại sao tôi lại xử sự như thế này? Nếu có ai hỏi tôi câu đó thì có lẽ ngay chính bản thân tôi sẽ không thể giải thích được cho ngọn ngành cặn kẽ. Nhưng tôi dám chắc một điều--.

"Anh từng đọc một cuốn tiểu thuyết. Nhân vật chính thật ra đã đơn độc một mình đúng như thế, nhưng cuối cùng, anh ta cũng không bao giờ có thể đạt được điều mình mong muốn."

"Hả?"

Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng mình không phải nhân vật chính. Tôi lại càng không phải anh hùng, hay đấng cứu thế gì cả. Nhưng...

Ánh mắt Lee Gilyoung run rẩy dữ dội. Tôi lại nhấc bổng thằng bé lên lưng mình rồi nói tiếp.

"Bám chắc vào."

Tôi sẽ không để Lee Gilyoung phải chết. Ít nhất, không phải hôm nay.

Truyện Chữ Hay