Omniscient Reader's Viewpoint

chương 17: đạo đức giả vẫn là đạo đức (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù Cheon Inho chẳng biết từ đâu xuất hiện rồi nói đủ thứ phiền phức như vậy, nhưng các Chòm sao cũng chẳng đưa ra bất cứ Kịch bản tiền thưởng nào cả. Nói cách khác, bây giờ không phải lúc để đối phó với anh ta rồi.

Khoảng nửa ngày sau đó, tôi tập trung vào việc nắm bắt tình hình ở Ga Gumho này. Còn Lee Huynsung thì trợ giúp tôi bằng cách nói cho tôi biết vài thông tin quan trọng.

"Hiện tại thì có 86 người đang tạm trú ở Ga Gumho. A, chắc là 87 chứ, tính cả Dokja-ssi nữa."

"Ít hơn tôi tưởng."

"Vâng. Khi Kịch bản kết thúc, chỉ có những người ở gần sân ga hoặc trên các chuyến tàu là còn sống sót mà thôi. Tuy không ai nhắc gì đến chuyện đó nhưng có lẽ là ngay ở Kịch bản đầu tiên họ đã..."

Không cần phải nghe cũng biết ý của Lee Huynsung muốn nói là gì. Cứ nhìn gương mặt của những người đang có mặt ở đây thì biết. Họ đã sinh tồn bằng cách chà đạp lên mạng sống của kẻ khác. Tất cả đều là sát nhân cả, ít nhất là như vậy.

"Bây giờ thì Ga Gumho đang được chia ra làm hai nhóm. Đúng hơn là, chỉ có một nhóm duy nhất, và phần còn lại."

Lee Huynsung sầm mặt lại nhìn ra phía đằng xa. Đang đứng ở đó là mấy tên cao to lực lưỡng tay cầm ống sắt và đủ loại vũ khí thô sơ khác nhau. Rõ ràng bọn chúng là những kẻ nắm quyền ở nhà ga này.

"Cứ tin tưởng ở tôi! Ban lãnh đạo đang cật lực làm việc để giải thoát chúng ta ra khỏi đây, sớm thôi."

Con trai út của Tập đoàn Hankyung, Han Myungoh.

"Hyung-nim nói đúng đấy, mọi người. Đừng đánh mất hy vọng. Chúng ta sẽ vực dậy một lần nữa, nhất định là như vậy."

Người vừa tâng bốc Han Myungoh đó là Cheon Inho, trùm ẩn đứng đầu ở Ga Gumho này. Bọn chúng chính là 'Nhóm chính chủ'.

"Mẹ ơi, con chán...Con không được chơi điện thoại hay sao ạ? Với cả con đói lắm."

"Đợi thêm chút nữa đi con. Đội giải cứu sắp tới đây rồi."

"Chính phủ sẽ sớm hành động thôi. Đất nước này không dễ bị hủy diệt vậy đâu, bà nó à."

Và những người đang thấp thỏm, chỉ muốn sống sót qua đại nạn này ở đằng đó là 'Nhóm thứ yếu', bọn họ nhận sự bảo kê từ Nhóm chính chủ bằng cách cho chúng một số quyền lợi nhất định nào đó.

Dù đã giết người, nhưng bọn họ không có đủ ý chí và nghị lực để thực sự trở thành sát nhân. Có lẽ họ đang nghĩ rằng mình vẫn không giết người, rằng đó chỉ là không thể tránh khỏi mà thôi. Kể cả có gần 100 người ở đây, thì họ cũng được phân chia rất rạch ròi ra làm kẻ mạnh và kẻ yếu rõ ràng như vậy.

Lee Huynsung nhìn về phía nhóm chính chủ đang vờ như khuyến khích những người khác một hồi lâu rồi nói.

"Nhóm chính chủ đảm nhận việc phân phát thức ăn. Cửa hàng tiện lợi, siêu thị, cả quán ăn ở trong khu này đều đã bị họ khoắng sạch...Hiện giờ nguồn thực phẩm cũng đã bắt đầu cạn kiệt rồi."

"Tôi hiểu rồi."

"Đó là lí do tại sao những người ở trong nhóm chính được cử lên mặt đất để tìm thức ăn. Heewon-ssi, người anh mang tới đây, hồi trước đã đi cùng với họ lên đó."

"Heewon-ssi...?"

"À, đó là tên của cô gái mà Dokja-ssi đã cứu đấy."

Tôi liếc mắt nhìn cô gái đang nằm lặng trên băng ghế ở gần đấy. Dưới ánh đèn điện, tôi chợt nhận ra người này nom cũng xinh thật. Khuôn mặt trái xoan duyên dáng cùng gò má cao đó chắc hẳn đã nhận được nhiều lời khen từ cánh đàn ông lắm đây. Cũng may, nhờ phổi khỉ mà nước da nhợt nhạt của cô giờ đã trở nên hồng hào hơn ban sáng.

"Heewon-ssi là người duy nhất không trở lại hầm à?"

"Không. Thực ra chỉ có những người ở trong nhóm chính là quay về được đến đây thôi."

"Số còn lại thì sao?"

"Chúng tôi cũng không rõ nữa, họ nói là họ bị quái vật tấn công."

Vẻ mặt của Lee Huynsung lại bắt đầu trở nên gợn buồn. Chắc là anh đang nghĩ đến những giả thuyết khác, hơn là cái cớ mà lũ người kia đem ra để che mắt tất cả mọi người.

Tôi bất ngờ nắm lấy vai của Lee Huynsung. Chỉ cần chạm vào thôi là tôi đã biết thế nào mới thực sự là Thanh kiếm Thép của tiểu thuyết Cách Sinh tồn. Chỉ số sức mạnh của anh chắc hẳn đã sớm vượt quá cấp 10 rồi, hay thật.

"S-Sao tự nhiên anh lại...?"

"Xem chừng Lee Huynsung-ssi đã nhận được lời mời gia nhập của nhóm chính, và anh đang muốn từ chối, đúng không?"

"À, chuyện đó..."

Khách quan mà nói, sức mạnh chiến đấu của Lee Huynsung hoàn toàn áp đảo Bang Cheolsoo. Không đời nào Cheon Inho lại bỏ qua chuyện đó được. Trong mắt hắn ta, Lee Huynsung chính là cột trụ vững chắc không bao giờ có thể lay chuyển mà y đang tìm kiếm.

"Tôi cũng không biết giải thích với anh thế nào, nhưng đúng là tôi nghĩ mình nên từ chối. Tôi cũng không hiểu nhiều về luân thường đạo lý, nhưng..."

Lee Huynsung xấu hổ gãi đầu rồi nói tiếp.

"Tôi cảm thấy như có thứ gì đó không được đúng lắm."

Không được đúng lắm à...Đấy không hẳn là một câu trả lời rành mạch, nhưng ít nhất thì cũng là lời nói thành thực phát ra từ tấm lòng của anh. Suy cho cùng, Lee Huynsung vẫn mãi là Lee Huynsung mà tôi biết.

"Đừng bao giờ quên những cảm xúc đang đọng lại trong trái tim anh lúc này."

Thế là tôi vẫn có thể tiếp tục tin tưởng anh ta rồi.

Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng ùng ục, tôi quay lại thì thấy Yoo Sangah đang nhìn mình. Vẻ mặt trông cứ như là lũ chim non đang chờ mẹ mớm cho ăn đó của họ khiến tôi không nhịn được mà phì cười.

"Nhắc mới nhớ, trời cũng đã tối rồi. Mọi người đói chưa? Đây, lấy cái này đi."

Nói đoạn, tôi lần lượt đưa cho họ mấy cái túi đồ ăn mình lấy được từ của hàng tiện lợi.

"A, thật sao? Được không vậy Dokja-ssi?"

"Riêng hôm nay thì miễn phí. Nhưng lần sau thì phải trả tiền đấy nhé."

"Hả? B-Bao nhiêu thế...?"

"Hai người đều có xu cả mà, phải chứ? Mỗi thứ 10 xu."

"C-Cái đó..."

Yoo Sanagah và Lee Huuynsung nhìn rõ là bối rối. Có vẻ họ không nghĩ rằng tôi sẽ nói như vậy.

"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ trả. Ngay bây giờ. Tôi không cần đồ miễn phí đâu."

Đột nhiên, cô gái nãy giờ vẫn còn bất động trên băng ghế kia mở miệng, thều thào nói. Cuối cùng thì cô ấy cũng dậy rồi đây.

"Tôi là Jung Heewon. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi."

"Không có gì."

Trước giờ tôi còn hay nghĩ rằng những cô nàng xinh đẹp như này thì thường yểu điệu và phụ thuộc vào người khác, nhưng xem ra đó chỉ là định kiến của riêng tôi mà thôi.

"Yoo Sangah-ssi, Lee Huynsung-ssi. Mọi người, hãy tỉnh táo lên đi. Bây giờ không phải lúc để trưng bộ mặt đó ra đâu. Những thứ đồ này, anh ấy đã phải mạo hiểm mạng sống của mình mới có được. Sao hai người lại mong đợi mình được miễn phí chứ?"

Jung Heewon điềm nhiên nói, không hề biểu lộ bất cứ biểu cảm nào.

"A..." Yoo Sanagah kêu lên một tiếng, mặt đỏ bừng bừng như trái gấc chín. "Tôi đã quá thiếu suy nghĩ, xin lỗi anh, Dokja-ssi. Tất nhiên là chúng tôi sẽ trả xu chứ...Phải làm vậy. Tôi cũng không thích đồ miễn phí. Và tôi ghét bản thân mình khi phải dựa dẫm vào người khác nữa."

"Tôi cũng đồng ý với Yoo Sangah-ssi. Tôi sẽ trả xu cho anh ngay."

Tôi có hơi bất ngờ khi mà đột nhiên mà họ lại phản ứng hoàn toàn khác so với vài giây trước như vậy. Ra là vậy, hóa ra khi tận thế ập tới, cũng không phải chỉ có một loại người xấu xa và tàn độc nhỉ.

"Nếu mọi người đã nói vậy thì...Thôi cũng được. Ở đây có ai không biết cách thức trao đổi xu không?"

"Tôi mới học mấy ngày trước đấy. Chạm vào ngón tay trỏ của đối phương và, ừm, và..."

"Và nói rõ số xu mà mình muốn trao đổi."

Bắt đầu từ Jung Heewon, rồi đến Yoo Sangah và cả Lee Huynsung, mỗi người đều trả cho tôi 10 xu để đổi lấy đồ ăn. May mà họ không lăn tăn gì nhiều về vấn đề này như tôi tưởng.

Tôi không làm thế để kiếm thêm vài ba xu lẻ. Thoạt nghe thì quyết định này có vẻ hơi khắt khe, nhưng sớm thôi, họ sẽ nhận ra rằng lựa chọn của mình là đúng đắn.

[Lee Gilyoung đã gửi bạn 20 xu.]

"Hả? Nhóc trả cho anh thừa 10 xu này--."

"Đây là cho thanh socola hồi sáng anh đưa em."

Vẻ mặt của thằng bé lúc nói như vậy trông có vẻ nhẹ nhõm. Chắc là trẻ em thích ứng với thế giới này nhanh hơn là người lớn rồi. Lũ trẻ bao giờ cũng khiến người khác phải ngạc nhiên khi có thể phá vỡ lẽ thường một cách dễ dàng mà.

"Tôi muốn hỏi chuyện này. Dokja-ssi sẽ tiếp tục ở đây cùng với chúng tôi chứ?"

"À, cái đó..."

"Dokja-ssi."

Hình như Lee Huynsung không phải người vừa gọi tên tôi. Ngoái lại đằng sau thì tôi thấy Cheon Inho từ nhóm chính đang đi đến. Phải nhỉ, tôi đã đoán được rằng hắn ta sẽ sớm trở lại ngay thôi.

"Tôi nói chuyện một lát với anh được chứ?"

Tên Bang Cheolsoo bị gãy mất vài cái răng đứng đằng sau Cheon Inho kia đang lườm tôi không ngừng. Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, y liền quay ngay mặt đi như một con chó cụp đuôi vậy. Đúng là đầy tớ thì vẫn mãi chỉ là đầy tớ thôi.

"Được thôi, anh muốn nói gì nào?"

Tôi gật đầu, thấy vậy, Cheon Inho ngay lập tức nói với một vẻ bằng lòng.

"Vậy mọi người có thể lánh sang chỗ khác được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Dokja-ssi."

"A, nhưng..."

"Không, không cần phải đi đâu hết. Mọi người có thể ở lại nghe."

Cơ mặt của Cheon Inho hơi giần giật trước những lời đó của tôi. Lee Huynsung đang định lui ra phía đằng xa cũng ngừng ngay lại.

"Hửm, là vậy sao? Chà...Tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm."

Hắn ta làm cứ như là tất cả đều có quyền được nghe điều mà hắn sắp nói vậy. Cheon Inho lấy tay phủi bụi bám trên một băng ghế gần đó rồi lẹ làng ngồi xuống. Lũ thành viên của Băng Cheoldoo chẳng biết từ đâu xuất hiện, đứng dàn hàng hai bên trái phải hắn, rồi có cả một tên tay chân châm lửa mồi thuốc cho Cheon Inho nữa. Mấy gã này, chắc lại nghiện xem phim quá độ rồi đây.

"Chắc anh cũng không thích dài dòng văn vẻ, nên tôi xin phép được nói thẳng luôn."

"Mời."

"Gia nhập với bọn tôi đi."

Không ngoài dự đoán trước đó của tôi.

"Tôi có thể cho anh một vị trí rất được trong nhóm của chúng tôi. À không, tôi muốn cùng anh dẫn dắt Băng Cheoldoo."

"Tại sao lại là tôi?"

"Không phải anh vốn đã biết lí do rồi hay sao?"

Cheon Inho quay sang nhìn lũ người mới hồi sáng bị tôi đánh cho trọng thương.

"Dokja-ssi là người hùng đã đánh bại con quái vật hung ác để cứu người của tôi mà. Anh không biết đó thôi, nhưng một người hùng thì cũng cần có chỗ đứng cho riêng mình đấy."

Lối suy nghĩ thú vị ra trò. Chắc hẳn hắn đang nghĩ sẽ lợi dụng tôi như thế nào đây.

"Nếu tôi từ chối thì sao?"

"Từ chối? Hay thật. Tôi còn không nghĩ đến chuyện đó nữa cơ đấy." Cheon Inho phả khói thuốc lá về phía tôi rồi tiếp. "Dokja-ssi, vấn đề ở đây không phải là anh có muốn hay không. Điều đáng nói là anh có nghĩa vụ phải làm như vậy. Anh không nhìn thấy những người đang đói ăn đói mặc ở đằng kia à?"

Hầu như tất cả những ai có mặt tại Ga Gumho này đang hướng mắt về phía tôi với khuôn mặt nhàu nhĩ và cau có. Còn có cả trẻ em đang kêu khóc và người già đã yếu mệt nữa.

"Đây cũng phải chuyện lớn lao khó nhọc gì. Tôi chỉ muốn biết rằng liệu mình có thể cùng với Dokja-ssi đây giúp đỡ mọi người hay không mà thôi. Dokja-ssi à Dokja-ssi, chẳng phải anh có đủ sức mạnh để làm thế sao?"

"Rốt cuộc là anh muốn gì ở tôi?"

"Tôi cần một ai đó trở thành vệ sĩ cho chúng tôi."

Vệ sĩ sao?

"Mới vài ngày trước thôi, có người khác đã làm như vậy rồi. Anh ta tự mình ra ngoài tìm kiếm đồ ăn thức uống cho chúng tôi, lùng giết lũ quái ẩn dật trong đường hầm để bảo vệ tính mạng cho tất cả mọi người. Chính xác mà nói thì, chúng tôi còn chưa cả kịp báo đáp cho người ấy bất kỳ một thứ gì cả, mà chỉ biết nhận tất cả những điều đó mà không làm gì."

Tôi chẳng cần hỏi Cheon Inho xem kẻ đó là ai. Còn ai vào đây nữa, ngoài nhân vật chính Yoo Junghuyk của chúng ta cơ chứ.

"Nhưng đêm qua, đột nhiên người đó biến mất không một lời nhắn."

"Nên anh cần ai đó để thế chỗ anh ta sao?"

"Phải. Kể từ lúc Cheolsoo đã kể cho tôi nghe về chuyện khi đó, tôi đã hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh của anh rồi, Dokja-ssi."

Lee Huynsung và Jung Heewon tròn mắt kinh ngạc. Giờ thì họ đã hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

"Anh sẽ không phải chịu thiệt đâu. Anh là người hùng trong mắt tất cả mọi người. Dokja-ssi nên trở thành lãnh đạo của chúng tôi mới đúng. Rồi anh sẽ được yêu quý và thêm nữa--."

"Rất xin lỗi nhưng tôi chẳng muốn phải chịu trách nhiệm với bất kì một ai cả. Tôi lại càng không muốn tham gia vào cái hội nhóm đó của anh."

"Hửm? Thật vậy sao?"

"Hơn nữa, cái cách mà anh vận hành Ga Gumho này, xem chừng là không hạp tôi rồi."

Tôi nhìn lướt qua lũ người khỏe mạnh, tướng tá như trâu húc bên Băng Cheoldoo và những thành viên có vẻ ngoài ốm yếu nhợt nhạt của nhóm thứ yếu. Đấy là còn chưa kể, từ lúc tỉnh dậy tới giờ, Jung Heewon đã luôn tỏ ra đối địch hoàn toàn với Cheon Inho, như thể hắn ta là kẻ thủ truyền kiếp không đội trời chung của cô vậy.

"Vậy sao? Tốt thôi. Nhưng nếu anh thay đổi quyết định thì cứ việc nói với tôi nhé."

"Không có đâu."

"Haha, để rồi xem."

Tôi không phải mất quá nhiều thời gian để hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó của Cheon Inho.

Sau khi thành viên của Băng Cheoldoo đi khỏi, một vài người khác chỉ đợi có thế, bắt đầu tiến về phía chúng tôi đang đứng. Họ đều thuộc trong nhóm thứ yếu. Một vài người sấn sổ bước tới, nắm lấy cổ áo tôi rồi gào lên đầy uất ức.

"Êi, những gì Cheon Inho-ssi nói có đúng không vậy?"

"Anh định giữ đống đồ ăn đó cho riêng mình đấy à?"

"Đồ ích kỷ! Có biết ở đây có bao nhiêu người không mà lại làm thế hả?"

"Tất cả đều ở đây! Tại sao mày lại là người duy nhất được ăn sung mặc sướng hả?"

"Mau giao nộp đồ ăn cho Inho-ssi đi! Anh ấy công bằng hơn anh!"

Tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Lờ mờ đằng sau đám người đang nhốn nháo như muốn ăn tươi nuốt sống tôi kia là khuôn mặt móc mỉa đầy thâm độc của Cheon Inho. Môi hắn mấp máy không phát ra thành tiếng.

"Chọn đi."

Rằng tôi sẽ đưa đồ ăn cho tất cả mọi người ở đây rồi trở thành anh hùng? Hay là cam chịu trở thành tội phạm để có thể độc chiếm đống thực phẩm mà mình tự tay kiếm được?

Nếu chọn vế trước, thì chẳng khác tôi cứ thế sa vào cái bẫy mà Cheon Inho đã đặt sẵn trong trò chơi thối nát của hắn ta cả. Sau khi đồ ăn được chia ra, khả năng cao là tôi sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành khốc liệt, và trường hợp tệ nhất là sẽ bị đâm sau lưng. Mặt khác, nếu cứ giữ khư khư số này cho riêng mình thì tôi sẽ sớm bị cộng đồng cô lập mà thôi, và điều đó sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến kế hoạch sắp tới của tôi.

[Mắt của một vài Chòm sao vừa lóe sáng.]

[Chòm sao 'Mưu lược gia Thần bí' khịt mũi đầy khinh bỉ.]

Khi đám đông cuồng nhiệt sắp lao vào tôi mà đấm mà đá đến nơi rồi thì một lần nữa, Cheon Inho lại xuất hiện và trấn an bọn họ.

"Nào nào mọi người. Bình tĩnh lại nào. Dường như mọi người đang có hiểu nhầm gì đó rồi. Kim Dokja-ssi không phải người tệ lậu như vậy đâu."

Gì nữa đây? Mồi nhử à?

"Kim Dokja-ssi đã quyết định sẽ hợp tác với chúng ta. Đồ ăn mà hôm nay anh ấy mang tới đây sẽ được Nhóm chính chủ quản lí cẩn thận và phân phát đến tận tay mọi người. Anh ấy cũng đã hứa rằng sẽ tiếp tục mang đến cho chúng ta một vài―."

Tất nhiên, hẳn là giờ đây Cheon Inho đang chắc mẩm rằng tôi sẽ chọn về phe hắn ta. Dần dà mấy lời đó của y bắt đầu trở nên khó nghe hơn và tôi bắt đầu lên tiếng.

"Dừng lại."

Bỗng tôi cảm thấy một thoáng hơi lo lắng. Yoo Junghuyk sẽ làm gì trong trường hợp này? À, phải rồi. Câu trả lời chính là anh ta đang không có mặt ở đây ngay lúc này.

Nhưng tôi không phải Yoo Junghuyk đó.

"Đương nhiên là tôi sẽ chia sẻ đồ ăn với mọi người." Nghe vậy, khóe miệng Cheon Inho cong lên thành một nụ cười ngoác đến tận mang tai. Nhưng xem ra lần này hắn phải mừng hụt rồi. "Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ cho đi mà không nhận lại gì. Nói cách khác, chỗ đồ ăn này không hề miễn phí."

Không giống Yoo Junghuyk, tôi sẽ không đánh đổi tất cả mọi thứ trong tầm với của mình để dấn bước về phía trước trên con đường đơn độc như hắn đã chọn. Nhưng tôi cũng không muốn phải mang vác trên vai mình thứ gánh nặng được gọi là trách nhiệm với người khác đâu. Đã cho đi thì sẽ phải được nhận lại, dù tận thế có đến với thế giới này đi chăng nữa thì quy luật bất biến đó sẽ không bao giờ đổi dời, ít nhất là đối với tôi.

Nói đoạn, đám đông kích động vừa rồi khi thấy tôi nói thế liền đứng ngớ ra một hồi, ngơ ngác nhìn nhau.

"K-Khoan đã! Không miễn phí là sao!?"

"Tôi nói rồi đấy. Tôi không có ý định giữ chỗ đồ ăn làm của riêng mình. Nhưng tôi cũng không muốn cứ thế mà thảy chúng cho Nhóm của Cheon Inho đâu. Căn bản là tôi không tin tưởng bọn họ, và hơn nữa, tôi cũng chẳng được cao thượng như UNICEF, nên là cứ vậy mà làm."

Tôi cười với Cheon Inho đang cố kìm chế sự giận dữ của mình ở đằng kia, rồi nói.

"Hợp tác à...Tôi sẽ bán mấy thứ này cho mọi người với giá phải chăng nhé."

"B-Bán sao?"

"Gì chứ...?"

"Ưm, bao...bao nhiêu tiền vậy?"

Càng nghe, mặt của Cheon Inho lại càng nhăn nhó vì cay cú. Thấy vậy, tôi cười phá lên.

"Không, tôi chỉ chấp nhận xu mà thôi."

* * *

Một hồi sau, những người trong nhóm thứ yếu đành phải thất thểu ra về trắng tay.

"Chuyện này...D-Dokja-ssi. Liệu đây có phải lựa chọn đúng không?"

"Xìììì, đời này có gì là miễn phí đâu. Dokja-ssi, khi nãy anh nói hay lắm. Cảm giác được cười vào mặt tên đó khiến tôi hả hê quá đi mất."

Jung Heewon ngay lập tức phản bác Lee Huysung đang bồn chồn lo lắng mãi không thôi kia. Sau khi tôi tuyên bố về 'giao dịch' của mình với bọn họ, có rất người đã bắt đầu quay lưng với tôi. Có lẽ là họ quá thất vọng chăng?

"Tôi cũng đồng ý với Heewon-ssi. Những người này đã bị nhóm chính làm cho mờ mắt mất rồi."

"Chẳng thế thì sao. Thằng chó đẻ đó...Ga Gumho giờ nằm trọn trong lòng bàn tay của hắn ta để cho y tùy ý lộng hành rồi. Nơi này giờ đây chẳng khác nào chuồng nuôi gia súc chờ giết mổ cả. Giống như cách chúng đã làm với tôi lúc ban sáng vậy.

Jung Heewon run rẩy nói.

Quả thật, phe chính chủ mới là kẻ đang độc chiếm nguồn thức ăn, chứ không phải tôi. Chúng lấy 'phân chia công bằng' làm cái cớ để đem đồ ăn thức uống cho riêng bản thân tận hưởng, rồi còn thừa bao nhiêu thì mới đem ra cho những người còn lại, những người mà chúng cho là thứ yếu, ngoài mặt thì tỏ ra đạo lí, nhưng bên trong thì coi họ không bằng thú vật.

Con người ta, vốn là một giống loài yếu đuối. Và sẽ còn yếu đuối hơn khi họ cứ cố chấp tin vào những kẻ đang ra mặt bảo vệ mình. Đơn cử như chính quyền chẳng hạn, người dân đã trở nên quá phụ thuộc đến mức khi bộ máy nhà nước bị sụp đổ, họ chẳng khác nào đàn cừu hoang vô chủ chỉ biết chờ sói đến ăn thịt thôi vậy.

"Tôi cũng đồng ý. Đó là lí do tại sao mà tôi nghĩ rằng những lời mà Dokja-ssi đã nói ra vào hôm nay là vô cùng có ý nghĩa. Ai ai cũng phải biết tự lực để đạt được điều mà mình mong muốn. Thế nhưng mà..."

Lee Huysung ngần ngại nhìn xuống đống đồ ăn bày la liệt trên băng ghế.

"Không bán được chút nào luôn. Mỗi thứ 50 xu, không phải là quá đắt rồi sao? Sao anh lại không tính cho họ 10 xu thôi, giống như khi nãy ấy...?"

Anh ta nghĩ thế thì cũng là dễ hiểu. Bọn họ vẫn đang chú ý đến Phe chính chủ chứ không thèm đoái hoài gì đến phía này. Họ vẫn cần thêm một chút thời gian. Đành vậy.

Nghĩ vậy, tôi nói với Lee Huynsung bằng một giọng bình tĩnh.

"Đợi thêm chút nữa đi."

Và rồi màn đêm buông xuống.

Từ phía dưới mặt đất, tiếng gầm rú của lũ quái vật vang lên từng hồi khắp thinh không, đủ kinh hãi để biến đêm nay thành một cơn ác mộng bất cứ lúc nào. Lee Gilyoung và Yoo Sangah thì đã ngủ trước, còn Jung Heewon thì cũng đang gà gật.

"Dokja-ssi nên đi ngủ đi cho lại sức. Cứ để tôi gác đêm cho."

"Không cần đâu. Ổn mà. Lee Huynsung-ssi cứ ngủ trước đi."

"Nhưng trông anh mệt mỏi lắm rồi."

"Tôi vẫn còn việc phải làm."

"Làm? L-Làm gì?"

Tôi chỉ tay ra phía đằng sau Lee Huynsung. Bỗng ở đó xuất hiện mấy bóng người mờ ảo trong sương đêm. Mà không chỉ một vài thôi đâu.

"Chẳng lẽ...Số đồ ăn đó, anh định..."

Cuối cùng thì cũng đến rồi đây.

Truyện Chữ Hay