Con người là loài động vật có vú biết sử dụng công cụ, vũ khí và cũng như là chế tạo ra chúng từ những nguyên liệu mà họ tìm thấy.
Trước khi tôi đi gặp Azzy, tôi có may sơ mấy miếng vải mà mình tìm thấy thành một quả bóng. Đó là loại bóng thô sơ sẽ không được sử dụng trong một trận đấu bóng chày, nhưng để chơi với chó thì đã quá là ổn áp. Tôi xoay nó trong lòng bàn tay mình, còn Azzy thì vòng quanh tôi khi tôi bước đi.
Cơ thể cô ấy đung đưa lên xuống, còn mắt thì dán chặt vào quả bóng. Tận dụng sự chú ý của Azzy, tôi đã có thể dẫn cô ấy đến một khu vực trống trải ngoài sân.
Ngoài ra…
「Trong khi ẩn mình trong bóng tối, tôi sẽ tìm ra mọi âm mưu bẩn thỉu của hắn.」
Cưỡng lại cảm giác muốn nhìn lại, tôi tiếp tục đi tới sân với thanh niên lạ lùng này bám theo.
Rắc rối quá. Sao cô ta lại bám sát theo vậy? Bộ cô ta không có việc gì làm à? Tôi đã làm gì đâu chứ?
Tất cả những gì tôi muốn là huấn luyện Khuyển Vương theo phương pháp ‘cây gậy’ và ‘củ cà rốt’ thôi.
Họ bảo cây gậy và củ cà rốt là cách tốt nhất để thuần hóa động vật. Không có gì lạ cả. Tuy nhiên, vì Hồi Quy Giả đang quan sát tôi, tôi phải giới hạn hành động thôi.
「Khuyển Vương là một trong những Thú Vương ít ỏi thân thiện với loài người. Nếu Khuyển Vương lại thù địch với nhân loại như lần trước thì chúng ta sẽ mất đi lợi thế trên chiến trường. Thế nên là giờ mà hắn ta dám làm gì với cổ… là tôi múc hắn luôn. Dù không biết hắn mạnh cỡ nào nhưng đây là việc hệ trọng, bằng giá nào cũng phải hoàn thành.」
Sau khi đọc suy nghĩ của cổ, tôi giấu chiếc roi quân sự mà mình đã mang theo sâu trong túi quần. Shei chắc chắn không thích tôi dùng nó rồi.
Nguyên tắc cơ bản để huấn luyện là phải có kích thích tích cực và tiêu cực. Phần thưởng cho sự tuân lời và hình phạt cho sự bất tuân. Bằng cách phản hồi bằng những hành động cụ thể, tôi có thể huấn luyện Azzy tùy thích.
Tôi đang tính dùng quả bóng và thịt như ‘cà rốt’, còn cái roi là ‘cây gậy’. Nhưng…
「Nếu hắn ta dám tra tấn hay xích cổ… Tôi sẽ dùng toàn lực để giết hắn.」
Tôi có thể cảm nhận được cơn khát máu cách mình 3 mét.
Thế thì không dùng roi vào hôm nay vậy. Dù thiếu kích thích tiêu cực sẽ khiến tiến trình chậm hơn nhưng vậy vẫn đỡ hơn là mất đầu. Hôm nay chỉ dùng cà rốt là được.
Sau khi tới sân, tôi giơ quả bóng lên cao và hét.
“Đi!”
“Gấuu!”
Tôi vừa vào vị trí ném là Azzy đã hạ thấp thân mình xuống dưới đất và tạo thành tư thế bắt bóng. Đuôi cô ấy xoay vòng như cánh quạt.
Trước hết thì tôi để quả bóng lăn trên đất. Azzy liền chạy theo và vẽ một đường cong mượt mà trong khi trả bóng. Tuy chân cổ vẫn là chân người, Azzy không gặp trở ngại nào khi di chuyển bằng bốn chân cả.
Thấy Azzy trở về, tôi giả vờ phấn khích và khen cổ, “Giỏi lắm! Azzy, đưa tay nào!”
“Gâu!”
“Giỏi, đưa tay trái nào!”
“Gấu?”
Được rồi, vậy việc này chưa có hiệu quả. Không sao hết. Tôi ơi không được tỏ vẻ thất vọng. Chó thì cần gì phân biệt tay trái và tay phải chứ.
Tôi lấy ra một miếng thịt khác mà mình đã cắt sẵn.
“Tốt lắm! Azzy có thể phân biệt được tay và chân nha! Giỏi lắm, Azzy!”
“Gấu! Azzy là nhất! Gấu, gấu!”
“Cún ngoan thì được thưởng nè. Ăn đi!”
Tôi cầm lấy miếng thịt và đưa tay ra. Azzy dụi mũi vào tay tôi khi cô đang nỗ lực với lấy miếng thịt. Như thể đang lần mò kho báu, cổ cứ thè lưỡi liếm thịt ở khắp các kẽ ngón tay tôi.
Gần được rồi.
Tôi thử thách sự kiên nhẫn của Azzy bằng cách di chuyển ngón tay và giữ khoảng cách giữa cô ấy với miếng thịt. Rồi mỗi khi Azzy nản lòng và muốn dùng lực thì tôi mở lòng bàn tay và để lộ miếng thịt ra. Chớp lấy cơ hội, Azzy nhanh chóng tóm liền lấy nó.
Có vẻ cô ấy đang coi đây là một trò chơi khác nên Azzy vui vẻ kêu lên trong khi dụi cằm vào lòng bàn tay tôi.
「Xem ra… Hắn ta chỉ đang chơi với cô ấy thôi…」
Đây là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ vậy. Sự tương tác giữa chó và người. Thú Vương—sinh vật đại diện cho tự nhiên—đang hòa nhập cùng một con người.
Cô nghĩ sao hả, Hồi Quy Giả? Cảnh này không có gì để chê đúng không?
「Cứ như… Hắn ta đang dạy một chú chó bình thường vậy…」
Lần này thì cô bị cái gì nữa vậy?
「Khuyển Vương tuy là chó nhưng vẻ ngoài của cô ấy vẫn trông như một cô gái bán thú. Đối xử với một người có ngoại hình nhân dạng như chó dễ dàng vậy… Tôi phải cảnh giác thôi.」
Trong đời tôi chưa bao giờ tức như vậy luôn, bà nội này gặp gì cũng có vấn đề hết.
Coi một con chó như chó thì cũng bình thường, đối xử với chó như với người thì hơi lạ, và chỉ có mấy tên biến thái mới xem người như chó thôi. Bên cạnh đó, theo kinh nghiệm của tôi là nếu bạn đối xử với chó như với người thì nó sẽ được đà lấn tới đó. Thế nên việc đúng đắn cần làm là coi chó như chó thôi. Và tôi đang làm điều đúng đắn đây này.
Tôi tiếp tục cho Azzy ăn và ném bóng. Còn Shei thì quan sát mọi nhất cử nhất động của tôi.
Mấy hành động lặp lại sẽ gây ra biếng nhác, nhưng giờ Azzy vẫn còn tập trung vào quả bóng hơn là huấn luyện. Tôi muốn dùng cái roi nhưng Hồi Quy Giả vẫn chưa đi.
Cô ta tính nhìn bao lâu vậy? Nếu cô ta đã quan sát xong thì đi đi. Tôi đang đối xử với một con chó rất tốt nhá, tốt đến nỗi Khuyển Vương sắp bị chiều hỏng rồi.
Không, tôi đổi ý rồi.
Số phận là được khắc bởi hai bàn tay mình. Tôi không thể chờ mãi được, thế thì quá thụ động. Tôi phải đuổi cô ta đi.
Đương nhiên là không phải bằng vũ lực, mà là cách khác.
Tôi lắc quả bóng lần nữa. Azzy thì vui vẻ chuẩn bị bắt bóng.
“Nhặt bóng đi!”
“Gấu!”
Cô ấy tiếp tục nhảy lên xuống. Tôi để cô nhặt bóng thêm hai, ba lần nữa rồi ném quả bóng qua chỗ Shei đứng.
「Hả!!!」
Tôi không tài nào nhìn thấy được cô ta. Cũng mịt mờ chẳng hiểu bằng cách nào mà cổ trốn được. Dù là cũng biết chỗ đấy cơ mà không thấy thì vẫn hoàn không thấy thôi. Nhưng thôi, miễn là nắm được đại khái phương hướng…
“Bắt đi!”
“Gấu! Gấu!”
「T-tôi không cần phải né. Nó hụt rồi, nhưng…」
… Tôi có thể hù cô ta nha.
Mấy kẻ kì lạ chuyên lén lút hay ngụy trang đều là lũ bám đuôi dị hợm hết. Và nỗi sợ lớn nhất của chúng là bị phát hiện.
Cô muốn thư giãn trong lớp ngụy trang à? Mơ đi. Giờ tôi sẽ dạy cô một bài học luôn, cho cô biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
“Azzy! Bắt lấy!”
“Gấu!”
“Giỏi lắm. Một lần nữa đi!”
“Gấu, gấu!”
“Wooh!”
“Húuuu.”
Mỗi lần tôi ném bóng, Azzy đều vui vẻ chạy theo và khiến Shei nao núng mỗi lần quả bóng rời khỏi tay tôi.
Azzy rất khó đoán, cô ấy chạy nhảy lòng vòng khắp mọi nơi. Trái lại, Shei thì cố gắng tránh khỏi Azzy. Cô ta quá bận để quan sát tôi rồi.
Như thường lệ, chọc mấy kẻ ngốc nghếch như này vui ghê.
“Lên nàoooo!”
“Gấu!”
Lần này quả bóng rơi trúng chỗ Hồi Quy Giả. Cô ta nhìn chằm chằm quả bóng đang tới gần và nghĩ về lựa chọn của mình.
「Chết! Nếu mình làm bất cứ hành động đột ngột nào thì ‘Hắc Mạc’ sẽ biến mất mất.」
Do hành động đột ngột sẽ ngắt quãng năng lực ẩn mình nên Shei đành cắn răng, quỳ xuống và lăn trên đất. Quả bóng bay qua đầu cô và Azzy nhảy chân sáo theo nó. Thấy vậy, Hồi Quy Giả thở một tiếng nhẹ nhõm trong khi cổ chậm rãi đứng dậy.
「Phù, làm được rồi… nhưng nguy hiểm quá.」
Tốt. Kế hoạch thành công. Cô ta muốn đi rồi.
「Chậc. Tôi phải rời đi thôi. Nếu hắn biết tôi ở đây thì sẽ cảnh giác tôi mất…」
Tôi vẫn không thấy cổ nhưng luồng suy nghĩ đã dần thưa bớt. Nghĩa là cô đang cách một khoảng khá xa đối với tôi rồi.
Phù. Giờ thì mình có thể tự do huấn luyện Azzy mà không bị làm phiền rồi.
「Không sao. Miễn là tôi không bị bắt quả tang, tôi vẫn còn cơ hội để do thám hắn ta.」
Tôi ngóng phải một ý nghĩ đáng quan ngại khi Hồi Quy Giả bỏ đi.
Cô ta tính theo dõi tôi nữa à? Bộ mười ba kiếp rồi cô chỉ biết có vậy thôi hả?
Tôi muốn chạy tới và hét lên rằng tôi biết hết rồi nhưng tôi kìm lại. Sẽ tốt hơn nếu tôi giấu sức mạnh của mình.
Cứ như thế, Hồi Quy Giả biến mất.
Cô ta có lẽ bận chuyện ở nơi khác rồi.
Giờ, người đồng hành còn lại của tôi chỉ còn Azzy đang chạy về với quả bóng thôi.
“Gâu! Gâu!”
Sau một hồi thấy tôi chưa ném quả bóng, cổ bắt đầu mất kiên nhẫn và đẩy nó tới chân tôi. Cô ấy đang hối tôi ném bóng. Tôi cầm lên quả bóng và hướng ánh mắt lạnh lùng về phía cổ.
“Cậu thích chơi bắt bóng đến vậy hả?”
“Gấu! Gấu! Tớ cực kỳ, cực kì thích nha!”
Vậy sao? Còn vai tôi như muốn rụng luôn rồi nè. Cô vẫn còn đang chơi vui lắm nhỉ?
Giờ thì không ai nhìn rồi. Tất cả những gì còn lại giữa tôi và cổ chỉ là quy luật tự nhiên thôi. Tôi là người, còn Azzy là chó. Tôi vượt trội hơn cổ cũng như dầu luôn ở trên nước và khói luôn bay lên trời, đều là những hiện tượng tự nhiên. Đây gọi là biết thân biết phận.
Tôi lấy ra cây roi quân sự từ trong túi quần.
“Cuộc vui kết thúc tại đây thôi, nhóc tạp chủng ạ.”
“... Gâu?”
Nhìn tôi bỏ quả bóng vào túi. Mắt Azzy mở to bất ngờ, cô ấy trông như bị sốc khi biết tôi không còn muốn chơi nữa.
Tôi đã vạch ra ranh giới rõ ràng.
“Cuộc vui kết thúc rồi. Cậu sẽ không nhận được đồ ăn nữa. Quay về chuồng của mình trước khi tôi nhét cậu vào lò đi.”
“Gừ! Gâu! Gâu!”
Cô ấy bắt đầu sủa, muốn tôi chơi với cô ấy. Tôi thấy được một chút cảm giác khó chịu trong tiếng tru của cổ.
Tôi biết ngay mà. Chó có biết gì đâu, chúng chỉ muốn hưởng thụ mãi. Và khi ngôn từ bất lực thì bạo lực lên ngôi.
Khi đánh chiếc roi trong không khí. Tiếng chát nhỏ vang lên tại những nơi roi va vào mặt đất.
“Nghe này. Cậu nghĩ tôi sẽ chơi với cậu cả ngày à?”
“Ừm!”
“Ồ. Cậu nghĩ như vậy là xứng đáng hưởng nó rồi.”
Tôi cầm roi rồi giơ lên cao. Hôm nay sẽ là ngày mà Khuyển Vương được giáo huấn đàng hoàng.
“Tôi sẽ thay đổi cách suy nghĩ của cậu.”
Ngay sau đó, tôi quất cây roi vào lưng Azzy.
Cây roi này không phải là thứ tôi tự chế mà là cây roi quân sự chuyên dụng được thiết kế bởi State. Cái đám này khét tiếng là chỉ làm ba cái đồ rởm, nhưng cây roi là một trong những vũ khí tốt nhất của chúng. Nó là một dụng cụ cao cấp với tấm thép dệt vào da cứng và là vũ khí sử dụng được trong cả thực chiến.
Tiếng roi làm người nghe sợ hãi, còn tấm thép mang tới nỗi đau. Nếu được sử dụng tốt, nó là món đồ hoàn hảo để thử mùi đau đớn chứ không gây nội thương nghiêm trọng nào.
Chứng kiến sự vĩ đại của loài người đi, biết thân biết phận với mấy vết sẹo đi.
“Ặc!”
Rồi Azzy di chuyển.
Cô ấy quay đầu còn trước cả đầu roi. Azzy nhanh đến nỗi tôi chỉ có thể theo kịp cử động của cô nếu nó được tua như một thước phim quay chậm. Cô nhìn thẳng vào cái roi đang lao tới và gặm lấy nó trước khi nó kịp chạm vào mình. Rồi cô dùng răng xé nát cây roi.
–Rắc.
Răng cổ đã cắn nát cái roi làm bằng da cứng và thép mạ, thứ dễ dàng có thể được ứng dụng trong chiến tranh.
Sau khi nhai nó như kẹo cao su, cô ấy phun nó ra.
“Gừ, dở quá.”
Không thể tin vào mắt mình, tôi nhìn những gì còn sót lại của chiếc roi.
Cây roi không thể bị chặn bởi cơ thể người. Khi đánh, đầu roi còn nhanh hơn tốc độ âm thanh, tạo thành tiếng chát đặc trưng. Nó sẽ xé thịt những ai cố gắng bắt nó.
Tuy nhiên, Khuyển Vương đã làm một cú ngoạm hoàn hảo vào đầu roi đang bay tới và xé nát nó.
Nếu cô ta có thể phá hủy da cứng và thép chỉ với một cú xoay đầu…
“Gừ gừ.”
À. Tuy cổ là chó nhưng cổ vẫn là Khuyển Vương, hừmm.
Tôi điềm nhiên đặt cây roi vào trong túi và lấy quả bóng ra.
“... Bình thường tôi sẽ ngừng chơi ở đây. Nhưng vì đây là ngày đầu tiên, chúng ta có thể chơi thêm một chút nữa.”
“Gừ…”
“Giờ, bắt đi!”
“... Gừ—Gâu! Gâu!”
Trong lúc bắt bóng, tai Azzy lại vểnh lên.
Được rồi. Mình sẽ để giành phần còn lại vậy. Còn giờ thì mình sẽ chơi với cô ta cho đến khi cổ thỏa mãn.
Tôi không hề thua. Tôi chỉ đơn thuần là quá vui khi chơi với chú cún mà quyết định chơi thêm thôi.
Đây là tôi đang thể hiện sự hào phóng của con người bắt cách chơi với cô cún này đó.
A, thật là một ngày tuyệt vời mà.