[Bất kể cậu có làm gì, chúng tôi đều sẽ không can thiệp. Việc cậu làm chẳng thể ảnh hưởng gì đến State. Cậu chỉ có nghĩa vụ là bù vào phần nhân lực bị thiếu thôi. Nhưng tất nhiên, nếu mà cậu chết thì thật không may cho cả hai ta.]
Tin mà con golem đem đến nghe cực kì quái lạ.
‘Tôi không cần phải làm gì ư? State—cái lũ không chỉ đưa tội phạm mà cả những công dân tuân thủ luật pháp thông thường vào trại lao động của chúng—thật sự không có việc gì cho tôi làm sao?’
Tôi chẳng thể vui mừng nổi, là bởi tôi biết State quá rõ. Những hành động bất thường của nó chỉ báo hiệu rằng tôi cần phải tìm ra mục đích ẩn giấu sâu xa.
Khi ấy, tôi lo lắng trước thông tin nghe được và định hỏi con golem đôi điều.
Chợt, cánh cổng của nhà tù ồ một tiếng mở toang, và thứ gì đó nảy ra nhanh như chớp. Cái thứ đó chạy sượt qua khu vườn, khiến báo động kêu lên inh ỏi, thu hút mọi ánh đèn pha đuổi theo, nỗ lực nhận diện kẻ đào tẩu.
Song, mọi thứ đều vô nghĩa. Cô ấy chạy quá nhanh, đèn pha thậm chí còn không thể bắt kịp dù chỉ là cái bóng của cô. Khoảnh khắc ánh đèn sắp sửa chiếu đến mục tiêu, cô gái đã đáp xuống ngay trước mắt tôi. Cả tôi và con golem chỉ biết câm nín trước sự xuất hiện đột ngột đó.
Vài giây sau, cô gái liền vẫy đuôi và kêu lên.
“Gâu! Xin chào! Xin chào!”
Đôi tai tam giác và cái đuôi cún vàng óng sau lưng cô ngoe nguẩy vẫy chào. Cặp mắt to tròn tràn ngập yêu mến và niềm vui nhìn chằm chằm tôi. Mái tóc quyến rũ của cô lòa xòa từng lọn.
Hậu duệ của một dòng dõi đáng nhẽ đã không nên hợp thành kể từ một thiên niên kỷ về trước. Ấy lại một bán nhân giống chó.
Cô gái cẩu nhân quỳ xuống bằng cả tứ chi, ngước nhìn từ mắt cá chân tôi.
‘Chuyện gì thế này?’
Tôi miễn cưỡng đưa tay.
“Ừm… Xin chào?”
“Xin chào! Xin chào! Xin chào!”
Cô ấy nhảy lên nhảy xuống nhằm đáp lại. Dựa vào tín hiệu mà đuôi cô đưa ra, xem ra là cô ấy không có ý định tấn công gì. Không giống với cách hành xử của con người, cô ấy gần với một chú chó được huấn luyện kỹ lưỡng hơn.
Với hành vi trong sáng và thơ ngây đó, tôi không cảm nhận được chút cảnh giác thường có khi lần đầu gặp một người.
Và đấy cũng là lí do khiến tôi tiêu tốn nhiều thời gian hơn thường lệ.
Sinh vật mà tôi gặp lần đầu đó có cảm tình với tôi.
Còn tôi, một kẻ đọc tâm, lại chẳng thể nào hiểu được sinh vật này đang nghĩ gì.
“Cùng chơi nào! Chơi! Chơi!”
“Hả? Sao tôi phải làm thế?”
“Gâu! Cùng chơi nào!”
Thú nhân giống chó vùi mặt xuống đất và ngoặm lấy gấu quần tôi. Tôi đang bối rối—định hất cô ấy ra—thì bị kéo ngã bởi một lực hệt như bị trói vào cỗ xe ngựa chạy hết tốc lực.Đôi chân trụ vững một nửa cân nặng của một người đàn ông trưởng thành bất lực trượt khỏi mặt đất. Tôi đổ nhào ra sàn và thú nhân giống chó dùng răng kéo tôi chạy đi.
Uỵch, uỵch.
Tốc độ khó tin khiến cơ thể tôi bật lên bật xuống như hòn đá ném lướt đi trên mặt nước. Cảm giác không khác gì cỗ xe có đến mấy con ngựa kéo một chân tôi đi.
Cơn đau liền ập đến không lâu sau đó.
“AAAAAA!”
Tôi đã dự sẽ có nhiều chuyện tệ hại ở Tantalus, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ bị chặt thây ngay khi vừa đến.
Đã thế lại còn do một người trông có vẻ thích tôi!
Có cố bám lên thứ gì đều vô ích, cũng bởi lực áp đảo cứ giật chúng khỏi tay tôi. Ma sát khiến áo quần tôi dần cháy xém. Da tôi cọ xát với mặt đất gồ ghề, máu chảy ra thành một vệt trên nền.
‘Tôi chết mất. Cứ đà này tôi sẽ chết thật mất.’
Tôi gắng hết sức vung tay và hét lên.
“Chờ đã! Dừng lại đi!”
“Gâu!”
Phép màu đã xảy đến.
Cẩu nhân đã dùng lực kéo tôi đi bằng hàm của nó dừng lại, không một chút lưỡng lự.
Tôi sửng sốt vô cùng.
“Hử? Cô ta nghe theo mình à?”
Không kể đến một người có khả năng đọc suy nghĩ hay không, hầu hết tất cả đều có lúc trải qua rằng người bỏ ngoài tai nhiều hơn người chịu lắng nghe. Nhất là khi điều đó cản họ làm thứ họ muốn.
Nhưng khoảnh khắc tôi ra lệnh, cô gái này liền nghe theo. Hành động của cô không có đến một giây do dự.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi bối rối, thử đọc suy nghĩ của cô ấy một lần nữa.
Nhưng tôi vẫn không thể.
「CHỜ? CHỜ HỞ? CHỜ, CHỜ!」
Nói đúng hơn là tôi vẫn có thể hiểu được ý cô ấy, nhưng tôi không xác định được chính xác nó. Cứ như kiểu đang đọc một quyển sách được viết bằng thứ tiếng khác mà tôi chỉ nắm được sơ sơ vậy. Chỉ có cách đoán mò dựa trên tâm trạng và cảm xúc đi kèm với ý nghĩ thôi.
‘Cô ấy… Không phải con người ư?’
Một người chờ đợi mệnh lệnh của người khác mà không hề nghi ngờ hay lưỡng lự. Hệt như một đứa trẻ vậy… Không, nếu chiếu theo việc họ còn không thắc mắc với yêu cầu thì họ giống với một chú chó hơn. Một chú chó trung thành được huấn luyện kĩ lưỡng.
Ấy vậy mà vẻ ngoài của cô lại là một nữ nhân với tai và đuôi cún, kèm theo là thứ sức mạnh có thể dễ dàng vượt qua sức của bất kì người đàn ông trưởng thành nào.
Nếu cô ấy không phải một bán nhân tâm thần tin rằng mình thật sự là một chú chó, thì không nhẽ, cô ấy là…
“Vua Quái Thú sao?”
Vua Quái Thú đã có được cơ thể nhân dạng kể từ thuở loài người hai chi trở thành động vật hữu nhũ thống trị đất liền. Chúng mang hình hài con người, nói chuyện như con người và trở thành nhà ngoại giao thay mặt chủng loài mình bày tỏ lòng thành kính với nhân loại.
Dù vậy, bản chất của họ vẫn là một vị vua. Vua của muôn thú.
Cô gái cẩu nhân trước mắt tôi đây chính là vị đế vương đại diện cho mọi chú chó trên thế giới. Tên cô là ‘Azzy’.
“Vãi cả c*t. Thế đếch nào một thực thể linh thiên như Vua Quái Thú lại bị nhốt trong ngục vậy?”
Lại còn nhốt đúng ngay Tantalus. State điên rồi chắc?
Tôi đang định quay sang con Golem để phản đối cái tình huống lố bịch này thì chợt nghe thanh âm suy nghĩ phát ra từ sâu bên trong những bức tường ngục.
「…Ta ngửi thấy mùi máu.」
Cơ thể tôi đông cứng, tóc gáy thì dựng hết cả lên. Những giọt máu chảy ra từ vết thương run lên. Bóng tối liền bao trùm lấy tôi. Tôi không cự cậy được gì, chỉ đành dõi theo chuyển động của giọt máu từ khoé mắt.
Máu dưới nền bê tông cũng run lên và bắt đầu lăn tròn như những viên bi. Hệt như thể nền đất là một tảng băng, chúng thậm chí còn không vương vãi trong lúc chuyển động. Cứ như vậy, những giọt máu dần chảy vào những cánh cửa tối đen đang mở toang.
Tôi cảm nhận được lòng thỏa mãn dữ dội đằng sau cánh cửa ấy, cái thứ cảm giác mà kẻ săn có được khi ghim chặt răng nanh vào xác thịt con mồi.
… Và tôi đang lo rằng máu mình chính là nguồn cơn cho loại cảm giác đó.「…Thật là một hương vị hỗn tạp. Ta chưa từng nghĩ mình là một người kén chọn, nhưng đây không phải loại máu ta có thể hấp thụ được.」
Phàn nàn về vị máu mình cuỗm được trong nhà ngục thì là kén chọn chứ gì nữa ba.
Nhưng tôi cũng không thể lên tiếng càu nhàu hệt như những lời phàn nàn đó được.
Tôi không cần đọc tâm để nhận ra sinh vật đằng sau những cánh cửa ấy.
Một ma cà rồng đã sống hàng thiên niên kỉ. Và rằng chúng sẽ tiếp tục mãi như vậy cho đến tận khi bị xoá sổ.
Cô là Huyết Nữ Hoàng, là Tổ Tiên của dòng dõi ma cà rồng.
Tyrkanzyaka.
Màn đêm lâu đời nhất đã chấp thuận đày mình xuống vực thẳm vì quá mệt mỏi với tranh chấp của loài người.
‘Nguyên cái địa ngục mẹ rồi…’
Không có đến một tội phạm nào có thể sánh ngang với hai người này. Cẩu Vương là sinh vật linh thiên vượt xa các loài vật thông thường, còn ma cà rồng thì lại là thứ quái vật có thể đứng ngang hàng với Vua Quái Thú. Cái loại sinh vật mà không một ai có thể tưởng tượng gặp được trong suốt đời mình.
Dù là tôi đang kinh hãi trước mức độ kinh khủng của từng sự kiện đang lần lượt được giải bày. Đâu đó trong tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
May mắn là hai sinh vật này đều rất thân thiện hoặc thờ ơ với loài người. Cẩu Vương thì yêu nhân loại, ma cà rồng sẽ giữ tôi sống như một nguồn cung máu. Chỉ cần tôi không mạo phạm họ, họ sẽ bỏ qua cái mạng của tôi.
Hoặc có thể, còn có thể lôi kéo họ về phía tôi…
Ngay lúc đó—
“Bay lên.”
Giọng nói vừa mạnh mẽ vừa sắc bén cắt ngang khoảng tĩnh lặng. Ấy là một chất giọng đẹp đến độ ai ai đi trên phố cũng phải ngoái đầu nhìn xem, tiếc thay, lại chan chứa đầy xúc cảm thù địch.
Tôi liền đọc dòng suy nghĩ đi kèm với giọng nói ấy, rồi lùi ra thật xa khỏi con golem.
“Chun-aeng.”
Một khe nứt hiện ra trong hư không.
Giữa một vùng chỉ tồn tại ánh sáng và bóng tối, hai luồn sức mạnh uốn lượn điên cuồng như thể muốn lấp đầy mọi khoảng trống. Chúng để lại một đường cắt chéo giữa đêm đen. Từ chính nhát cắt ấy, vô số tia lửa bắn ra mãi cho đến khi một chùm sét rọi sáng cả vực thẳm. Và rồi con golem đã bị chẻ làm đôi bằng một lưỡi kiếm vô hình.
Từ nguồn ma thuật đã cung cấp năng lượng cho nó, cho đến các bánh răng và mạch điện phức tạp—kiến tạo vĩ đại của loài người đã hoàn toàn bị vô hiệu hoá.
Ánh đèn của con Golem liền vụt tắt chỉ sau một nhát chém duy nhất.
Phần thân bị cắt đôi tách rời, đổ rạp xuống đất về hai phía.
Rắc.
Thế là cơ thể của con golem đổ nát chỉ với một tiếng “cách” nhẹ tênh.
Đường chém gọn đến độ vết cắt chéo của nó có thể được coi là một phần trong bản thiết kế của con golem. Thật khiến tôi tự hỏi liệu gắn lại hai phần thì có thể hồi sinh nó hay không, thế nhưng, những quả cầu của con golem sẽ chẳng bao giờ sáng lên được lần nữa. Sinh mệnh con golem điều khiển từ xa đến đây là kết thúc. Chiếc micro của nó vẫn níu kéo một giây tưởng niệm trước khi mọi thứ hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.
Giọng nói hùng hồn như ngọn đao sắc bén thay lời con golem.
“Còn golem nữa hả? Tụi mày có hơi giống lũ gián quá rồi đó. Đây mà là con cuối thì hay biết mấy.”
Một cô gái với mái tóc đến cắt ngắn cùng bộ quần áo rộng thùng thình bước đến bên tôi. Cô chộp lấy thanh kiếm vô hình giữa không trung và lườm trước cái xác của con golem.
Vài giây sau, ánh nhìn của cô ấy chuyển hướng, tập trung vào tôi.
“Giờ thì… Cậu là ai đây?”Bản năng tôi réo lên như đèn báo hiệu, hét lên rằng nếu tôi không nhanh tay hành động, cái mạng này coi như là chấm hết.
Tôi theo bản năng liền dùng năng lực đọc ngay tâm trí của cô, đào sâu đến hết mức có thể—chi tiết đến hết mức.
Cô không phải là một ai đặc biệt.
Cô được sinh ra trong trại mồ côi, lớn lên trong những con ngõ và chết đi vì những bạo lực, bệnh tật và tội ác thường thấy. Một kẻ ngoài lề phổ biến đến độ chẳng cần đến một đoạn văn để miêu tả.
Cô đã để một kiếm sĩ lang thang đoạt lấy đầu mình trong lúc cố sức học kiếm và bị một pháp sư đánh thuê đốt thành tro khi cô nỗ lực vì kiếm thuật. Mặc cho cô có làm gì, cô thiếu tài năng để có thể tỏa sáng. Một kẻ tầm thường không cách nào thành công được, kể cả khi có được cơ hội.
Điểm khác biệt duy nhất là cô có thể thử đi thử lại, không giới hạn số lần.
… Hở? Thật không thể hiểu nổi. Tôi có đọc đúng không vậy?
Cô đã vung kiếm suốt năm kiếp người và đạt được kĩ thuật đủ để thách thức một bậc thầy kiếm thuật.
Cô đã ôn luyện ma pháp suốt bảy kiếp khác và giành lấy sức mạnh ma thuật đủ để đọ với những pháp sư mạnh nhất.
Tất nhiên, cô vẫn chưa tiến vào lãnh thổ của họ được. Cô sẽ bại trận hoàn toàn nếu dám đối đầu một cách trực diện.
Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là hồi kết.
“Trả lời tôi.”
Cô gái nắm giữ Chun-aeng, Đoá Hoa Không Trung. Thanh kiếm huyền thoại chỉ có thể lấy được từ ngọn núi cao ngất ngưởng tận cùng của thế gian. Thanh kiếm ấy—phản chiếu bầu trời và không thể đạt được bởi ai ngoại trừ những kẻ có thể nhìn thấy—hay nắm lấy tương lai trong tay mình. Cô chĩa Chun-aeng về phía tôi.
Đã vượt qua mười ba lần chết của các kiếp, cô chính là người lặp lại thời gian để ngăn chặn kết cục của thế giới.
Hồi quy giả, Shei, nhìn chằm chằm tôi trong lúc nắm giữ thanh kiếm trên tay.
“Nếu còn không trả lời… Tôi sẽ giết cậu.”
Để có thể trở nên mạnh hơn. Để có thể ngăn chặn kết cục của thế giới và giành lại cái chết của mình.
Hồi quy giả đã có mặt tại vực thẳm, kiếm tìm sự tiến bộ.
Cô tập trung cân đo giá trị mạng sống tôi, nghĩ xem liệu có nên giết tôi hay không. Tự hỏi lựa chọn nào sẽ là đúng đắn trong “lần này”.
Nếu tôi không đạt tiêu chuẩn, cô sẽ loại bỏ tôi ngay nhằm trừ khử “tính bất định”.
“... Phù.”
Một kẻ chạy nhanh hơn cả ánh sáng.
Một kẻ có thể khiển máu từ vị trí cách xa hàng trăm mét.
Kẻ khác lại có thể hủy diệt golem thuộc cấp quân đội với chỉ một đòn.
Mặc cho sự tồn tại của lũ quái vật này, tôi lại thấy yên tâm.
Tôi đưa tay cao lên trời, vẫy tay như chào đón.
“Này, tất cả mọi người!”
‘Ừ thì cái lũ còn sót lại trong Tantalus đều mạnh đến điên rồ. Chúng đều có thể triệt tiêu hàng ngàn kẻ như tôi chỉ trong vài giây. Tất cả đều có năng lực để làm thế.’
Thì?
Từ khi nào tôi cần phải mạnh mẽ để có thể tồn tại? Tôi còn không phải là kẻ mạnh nhất trong cái đống rác ngách hẻm mà tôi đã sống hơn chục năm.
Nhưng sau cùng, tôi là người sống sót.
Một người đàn ông với thể lực phi thường có thể đánh vỡ mọi tảng đá bằng tay không lại bị chém đầu bởi một kiếm sĩ có thể dùng kiếm cắt thép. Tên kiếm sĩ đó lại bị thiêu đến chết bởi cái bẫy được đặt bởi một tên pháp sư ngẫu nhiên. Tên pháp sư đó sau cùng lại chết vì uống nhầm ly có độc.
Chỉ có tôi, một kẻ đọc tâm, mới có thể xu nịnh tên kiếm sĩ, né được bẫy của pháp sư và chọn ra ly không có độc. Cứ như vậy, tôi có thể bảo toàn tính mạng mình.
Tại đây cũng chỉ là một trò chơi tương tự thôi.
Ngay cả khi tôi đang đùa giỡn với quái vật, chỉ cần tôi có thể đọc được tâm trí chúng…
Nếu tôi cứ nương theo niềm kiêu hãnh của chúng, né tránh những chủ đề nhạy cảm và dần dà xây dựng niềm tin…
Thì chúng có lí do gì để giết—không, có lí do gì để để tôi chết chứ?
‘Tôi đã sống cả đời lừa lọc lũ người trong các ngõ ngách. Không một ai có thể giành lấy sự chú ý của người khác và thao túng họ tốt như tôi.’
Ấy là những ý nghĩ của tôi trong lúc tôi lớn giọng cất tiếng về phía trời, vẫy tay mình trong không trung.