Trans: HK.
Tựa chương do trans chế.
_____
Một ngày sau khi việc chuyển nhà của Yuzuru hoàn thành tốt đẹp.
“Cảm ơn vì đã cho phép cháu đến hôm nay ạ.”
Arisa đến chơi nhà ba mẹ Yuzuru và đang cúi chào ông nội cậu – Takasegawa Sougen.
Ông ấy nở một nụ cười dịu dàng với cô.
“Không, ta mới là người cần cảm ơn. Cảm ơn vì cháu đã chấp nhận lời mời của ta… Thật ra thì nguyên do cũng bởi vì ta đã bảo là muốn được nói chuyện với Arisa-san, vợ tương lai của cháu ta.”
“Vậy ạ…?”
Arisa đáp lại với trái tim đập hơi mạnh trước lời nói của Sougen.
Đây không phải là lần đầu cô gặp ông ấy, nhưng họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau nhiều.
Vốn dĩ thì sự tồn tại được gọi là ông nội của người yêu không thể gọi là xa cách, nhưng cũng không hẳn là thân thiết.
“Thôi, được rồi, đừng căng thẳng thế. Ta không muốn làm ảnh hưởng đến khoảng thời gian hạnh phúc của cháu mình đâu. Ngay từ đầu thì chúng ta cũng sống cách xa nhau mà.”
Takasegawa Sougen là người cai trị trên thực tế của gia tộc Takasegawa, nhưng…
Ông đã chính thức nhường lại vị trí đó cho ba của Yuzuru và lui về hậu trường.
Vì thế mà ông ấy sống trong một ngôi nhà phụ chứ không phải nhà chính.
Tuy thế nhưng Sougen vẫn thường đến nhà chính để thăm con cháu.
“Nói gì mà dài dòng thế ông! Đúng là một cái tật xấu mà!”
“Tôi có nói nhiều như bà bảo đâu chứ…”
Bà của Yuzuru – Takasegawa Chiwako phàn nàn với ông ấy, và Sougen chỉ đành giương cờ trắng cùng vẻ chua chát.
“Xin lỗi nhé… Có vẻ như ông ấy đang ở cái tuổi mà chỉ muốn nói thật nhiều khi đứng trước một đứa trẻ.”
“K-không đâu, cháu cũng rất vui khi được nói chuyện với ông của Yuzuru-san ạ.”
Nghe những lời từ ba Yuzuru – Takasegawa Kazuya nói, Arisa mỉm cười đáp lại.
Dù gì thì cô thật sự hoàn toàn không cảm thấy ông nội Yuzuru nói chuyện dài dòng chút nào…
Mà vốn dĩ, Arisa cũng không có “hâm” đến mức đồng tình với câu nói “Ông nội chồng sắp cưới của tôi lắm lời” ngay trước mặt chính chủ.
“Nếu đã nghĩ như thế thật thì mau vào nhà thôi nào.”
Vị hôn phu đang đứng cạnh xách hành lý cho Arisa… Yuzuru nói.
Cậu là người đã đến nhà ga để đón vợ và đưa cô về nhà mình.
Gia chủ tiền nhiệm cùng đương nhiệm gật đầu với đề nghị của gia chủ kế nghiệm và giục Arisa vào nhà.
“Xin phép làm phiền cả nhà ạ.”
Sau khi cúi chào lần nữa, Arisa bước lên thềm để vào nhà.
“Giờ thì… hãy cất hành lý trước. Để anh dẫn em đến phòng dành cho khách.”
“Cảm ơn anh. Nhưng mà trước hết… đây là… từ ba nuôi ạ.”
Arisa nâng chiếc túi giấy mà cô đang cầm lên.
Bên ngoài chiếc túi có in logo của một cửa hàng lâu đời nổi tiếng về bánh kẹo Nhật Bản.
“Ồ, cảm ơn cháu nhé… Ayumi.”
“Dạ. Cảm ơn chị, Arisa-san.”
Theo lời từ Kazuya, em gái Yuzuru – Takasegawa Ayumi bước đến và nhận lấy chiếc túi từ Arisa.
Sau đó, cô đi dọc theo hành lang dưới sự hướng dẫn của Yuzuru.
Điểm đến là một căn phòng gọn gàng theo phong cách chuẩn Nhật Bản.
Với nội thất đầy đủ từ a đến z.
“Còn có phòng khác tốt hơn nhưng… nếu trong phòng có một cái bình cổ hay bức phù điêu treo tường thì em sẽ không thấy thoải mái đâu đúng không?”
“Vâng.”
Khi có một thứ gì đó đắt tiền ở bên cạnh thì dù cho không cố ý, người ta vẫn sẽ lo lắng về việc lỡ tay làm hỏng nó.
Arisa rất cảm kích sự chu đáo từ hôn phu của mình.
“Giờ thì, còn chút thời gian trước khi đến bữa tối… chúng ta làm gì đây? Trong phòng anh thì có game… Tốt hơn hết là tránh xa phòng khách ra. Anh chắc kèo là ông nội sẽ kể cho em nghe một câu chuyện dài lê thê luôn đó.”
“… Vậy thì em có một yêu cầu được không anh?”
“Là gì?”
“Chó-chan, em nựng chúng được không?”
Arisa nói, trong khi 2 tay nắm chặt hào hứng.
*
“Ah ~… dễ thương quá đi!”
Arisa mỉm cười trong khi vuốt ve Alexander (chú chó Akita).
Là vì Yuzuru đang ở bên cạnh, hay vì nó vẫn nhớ cô?
Alexander đang ngoan ngoãn để Arisa cưng nựng.
Sau khi Alexander được vuốt ve một lúc, có lẽ là vì ghen tị mà Hannibal (chó tai cụp Tây Ban Nha) đến huých nhẹ vào Arisa.
“A, nè… Biết rồi mà. Chị sẽ nựng em ngay đây.”
Arisa ngừng nựng Alexander và chuyển sang Hannibal.
Cô vuốt ve bên dưới cổ và cái đầu lớn của nó.
“Nó to lớn, mềm mại và tạo cảm giác thật muốn ôm quá đi. Mèo cũng dễ thương kiểu mèo, nhưng chó cũng có cái tuyệt của chó...”
Vừa ôm Hannibal và vùi mặt vào bộ lông chú chó, Arisa vừa cảm thán.
Đôi mắt cô đang lim dim và đôi môi thì lỏng lẽo.
Ngay cả Yuzuru cũng không thường được vợ trưng ra vẻ mặt như vậy cho xem.
“Kiếp sau mình muốn làm cún…”[note52090]
Mình muốn được Arisa nuôi.
Đó là những gì Yuzuru nghĩ trong khi vuốt ve 2 chú cún còn lại là Scipio (cho tai cụp Anh) và Pyrrhus (chó chăn cừu Đức).
“Thế thì thà anh hãy thành mèo đi. Nếu làm vậy thì sẽ rất là dễ thươ–… Kya!”
“A-Arisa!?”
Khi Yuzuru nhận ra thì vợ cậu đã chơi cùng lúc với cả Alexander và Hannibal rồi.
Chúng đang đè Arisa xuống và liếm mặt cô.
“A… Khoan–… chờ đã…”
“Ừm… anh có nên… cứu em chứ?”
Trông vợ như đang bị tấn công, và Yuzuru cảm thấy muốn giúp cô, nhưng…
Dường như Arisa cũng đang rất vui.
Bên cạnh đó, chủ lũ cún là Yuzuru cũng hiểu rõ chúng sẽ không cắn người bừa bãi.
“C-cái đó… có hơi khó chọn… aaa! Mà thôi giúp em với. Không được liếm chỗ đó…”[note52091]
“Rồi rồi. Này, tránh ra, tránh ra… tránh ra ngay!”
Yuzuru gằng giọng lớn tiếng ngăn chúng lại, và tách 2 chú chó ra khỏi Arisa.
Có lẽ vì nhận ra mình bị mắng nên cả 2 gục đầu xuống buồn bã.
“Được rồi, em ổn chứ Arisa?”
“V-vâng.”
Yuzuru kéo vợ lên.
Arisa loạng choạng đứng dậy.
Có vẻ như cô không bị xây xát gì.
Nhưng người thì dính dầy bùn và nước dãi của chó.
“Chắc tốt hơn là em nên đi tắm trước bữa tối.”
“Ahaha… hẳn rồi.”
Arisa gượng cười trả lời.