Phó Tinh Nhàn đi tới cửa sổ, mở cửa ra.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà trời vẫn nắng, nhưng giờ lại giăng đầy mây đen.
Trước cơn mưa không khí nóng ẩm, cảm giác như phổi muốn dính vào nhau, làm tâm trạng trở nên bức bối.
Phó Tinh Nhàn lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Tôn, nhỏ giọng nói: "Kỳ mẫn cảm của con đến sớm rồi."
Bác sĩ Tôn: "Mới vừa tiêm hai lần thuốc ức chế đã tới luôn rồi? Chờ chú xong việc rồi sẽ đi tìm con, kiểm tra lại cho con."
Phó Tinh Nhàn: "Sẽ đợi bao lâu ạ?"
Bác sĩ Tôn: "Không lâu đâu, chừng mười phút là xong. Con đang ở nhà hả?"
Phó Tinh Nhàn: "Không ạ, chút nữa con gửi địa chỉ cho chú sau."
Bác sĩ Tôn: "Được, con tìm một nơi không có người rồi ở đó đi, đừng để đụng phải pheromone của người khác."
Phó Tinh Nhàn nhắm mắt lại, xoa giữa chân mày: "Không được rồi, con đang ở nhà Omega."
Bác sĩ Tôn: "Cái cậu ngày hôm qua hả? Chuyện này không ổn lắm. Con có nhịn được không?"
Phó Tinh Nhàn: "Con có thể tiêm thêm thuốc ức chế không?"
Bác sĩ Tôn: "Trong giờ được tiêm nhiều nhất là một mũi ức chế, còn một tháng thì không được quá mũi tiêm. Ngày hôm qua con tiêm hai mũi đã là cực hạn rồi, còn nếu muốn làm theo cách khoa học thì. Thiến. Cắt, có thể thử xem."
Phó Tinh Nhàn:....
Bác sĩ Tôn: "Cố chịu đựng đi, con là Alpha nhẫn nhịn giỏi nhất mà chú từng thấy, con sẽ làm được, hãy tin vào chính mình."
.......
Phó Tinh Nhàn: "Con hiểu rồi, vậy con cúp máy đây."
Bác sĩ Tôn: "Ấy từ từ! Chú đột nhiên nhớ ra một chuyện."
Phó Tinh Nhàn: "Chú nói đi."
Bác sĩ Tôn: "Kết quả kiểm tra độ tương xứng của con và Omega ngày hôm qua vài ngày nữa sẽ có. Chú nghi ngờ độ tương xứng pheromone của hai đứa rất cao, vậy nên con hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt đi."
Độ tương xứng pheromone.
Từ này đối với anh rất quen thuộc, không phải chỉ là lúc sáng Văn Cảnh có nhắc tới, mà trước đây khi anh tham gia các bữa tiệc lớn bé, cũng có người luôn đề cập đến.
Các trưởng bối cầm ly rượu trò chuyện vui vẻ, rồi sau đó sẽ kéo con cháu họ ra, hẹn ngày đo độ tương xứng pheromone. Chỉ cần vượt qua % thì về cơ bản đã được quyết định êm xuôi rồi.
Phó Tinh Nhàn nghĩ rằng từ này sẽ không liên quan gì tới anh.
Anh cúi đầu, nhìn thấy một màu trắng sữa mơ hồ trên tấm da ghế sô pha bên cạnh, đang lượn lờ hòa dần vào không khí.
Là chỗ Văn Cảnh vừa ngồi khi nãy.
Trên bàn trà, trên tay nắm tủ giày, trên thùng chuyển phát nhanh, và cả ở trên sàn nơi đôi chân trần của Omega đi lên... Mọi ngóc ngách đều tỏa ra mùi hương thơm thơm ngọt ngọt.
Có tiếng xả nước từ nhà vệ sinh, Phó Tinh Nhàn bước nhanh đến, nắm lấy tay nắm cửa.
Văn Cảnh xoay vặn vài cái vẫn không mở được: "Đừng quậy nữa, tôi muốn đi ra ngoài!"
Phó Tinh Nhàn tựa đầu vào cửa, rầu rĩ nói: "Văn Cảnh."
Văn Cảnh: "Hả? Cậu bị sao vậy?"
Phó Tinh Nhàn: "Kỳ mẫn cảm của tôi đến rồi."
"Tôi còn tưởng có chuyện gì lớn."
Từ sau cánh cửa vọng ra tiếng bánh xe của ghế chơi game đang lăn qua lăn lại trên nền gạch.
"Cậu không phải là người trong truyền thuyết đến kỳ mẫn cảm vẫn đi học bình thường sao, việc gì cũng không trì hoãn Hội trưởng hội học sinh siêu cấp vô địch à?"
Phó Tinh Nhàn rũ mắt, nhìn bóng người ẩn hiện qua tấm kính, không tự chủ được mà giơ tay lên.
Anh quay lưng, tay phải lau mặt: "Trước hết cậu đừng đi ra, chờ đến khi tôi đóng cửa phòng bếp lại, rồi cậu hẳn về phòng ngủ."
Văn Cảnh: "Vậy giờ cậu về nhà hả?"
Phó Tinh Nhàn: "....."
Văn Cảnh: "Sao cậu không nói gì hết vậy, khó chịu lắm à?"
Phó Tinh Nhàn: "Văn Cảnh."
Văn Cảnh: "Hả?"
Phó Tinh Nhàn: "Tôi sẽ đi vào phòng bếp."
Người này sao cứ lạ lạ vậy ta.
Văn Cảnh nghe thấy tiếng đóng cửa phòng bếp, mở cửa nhà vệ sinh ra, một chân giẫm lên sàn, đẩy đẩy ghế chơi game về hướng phòng ngủ.
Bình thường chiếc ghế chơi game cũng coi như một phần thân thể của cậu, vậy mà giờ không nghe lời gì hết.
Kỳ động dục không ổn tí nào, chân mềm như bông, chẳng trách mới nhảy một xíu đã trẹo chân rồi.
"Đờ mờ!"
Mẹ nó lỡ đá trúng cái bánh xe đau quá!
"Cậu bị sao vậy?" Cửa bếp mở hé ra.
Văn Cảnh lau đi nước mắt sinh lý ngay khóe mắt: "Không sao không sao, không cần lo cho tôi, cậu cứ tiếp tục đi!"
Cửa phòng bếp lại đóng lại.
Văn Cảnh quay về phòng ngủ khóa cửa lại, đi đến giá sách lật lật, tìm thấy được cuốn sách đã bị phủ bụi "Những điều cần chú ý về giới tính thứ hai".
Kỳ mẫn cảm của Alpha cũng kéo dài , ngày, trong thời gian này thường cáu gắt, dễ nổi giận, có người còn không kiểm soát được pheromone của bản thân, và cực kỳ ham muốn pheromone của Omega.
Trong kỳ mẫn cảm, hầu hết các Alpha sẽ xin nghỉ phép để nhốt mình lại, tránh cho pheromone của mình ảnh hưởng đến các A khác, đồng thời tránh bản thân mất kiểm soát, lý trí mơ hồ mà đánh dấu Omega vô tội.
Hoàn toàn khác với kỳ động dục của Omega, chỉ cần tiêm thuốc ức chế và nghỉ ngơi đầy đủ thì không bị sao hết.
Ngẫm lại thì thấy Alpha còn rất đáng thương nha.
Cậu cầm lấy điện thoại ở trên bàn.
Văn: "Anh trai ơi ~"
Phó Tinh Nhàn: "Làm gì."
Văn: "Cậu có thấy chán không, có muốn xem phim không?"
Phó Tinh Nhàn: "Không xem."
Văn: "Trong phòng khách cũng không có TV, cậu có thể ra đó ngồi á?"
........
Giao diện trò chuyện im lặng, cảm giác như trong phòng khách có tiếng bước chân.
Phó Tinh Nhàn: "Sữa bò trong tủ lạnh uống được không?"
Văn: "Cứ tự nhiên uống."
Văn: "À đúng rồi, anh đào cũng nằm trong tủ lạnh, tiện thể lấy giùm tôi một ít nha."
Phó Tinh Nhàn: "Cậu nghĩ xem anh đào cùng với sữa bò sẽ có hương vị gì?"
Văn: "???"
Văn: "Không được phá hư anh đào của tôi đó!!!"
Văn: "Đừng tưởng tôi gọi cậu là anh, thì cậu có thể cướp luônvợ yêu của tôi."
Giao diện trò chuyện lại im lặng, vài phút trôi qua cũng không hiện tin nhắn mới.
Văn Cảnh ngồi trên ghế chơi game, xoay vài vòng.
Đó là những quả anh đào của quý cuối này, ăn hết rồi không mua lại được, muốn ăn nữa thì phải đợi đến năm sau.
Có lẽ do kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố đang gây rối, nên bây giờ cậu rất muốn ăn anh đào, hơn nữa cũng không suy nghĩ muốn chia sẻ cho người khác.
Cho dù Phó Tinh Nhàn đối xử với cậu rất tốt cũng không được luôn!
Anh đào trên khắp thế giới này đều là của cậu!
Văn Cảnh đứng dậy mở cửa phòng ngủ nhìn ra, trong phòng khách không có ai, cửa phòng bếp đóng chặt, mơ hồ nghe tiếng nước chảy.
Cậu mặc kệ chân đau, khập khiễng bước tới, liều một phen mà mở cửa.
Trên tủ chén có một bình sữa bò nguyên chất L, máy ép trái cây đặt ở góc bàn, chưa được cắm dây điện.
Alpha cao lớn quay lưng về phía cậu, cúi đầu rửa anh đào trong bồn rửa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh hơi khựng lại, khàn giọng nói: "Sắp rửa xong rồi, cậu về phòng chờ đi."
Văn Cảnh vịn vào tủ chén cà nhắc đi tới: "Cậu ăn vụng anh đào của tôi?"
"Văn Cảnh." Phó Tinh Nhàn nghiêm túc nói, "Đi ra ngoài!"
"Đây là nhà của tôi, dựa vào cái gì mà cậu bảo tôi đi ra ngoài?" Văn Cảnh hít một hơi toàn mùi thơm ngọt, "Đừng lảng sang chuyện khác! Cậu đã ăn anh đào của tôi đúng không?"
Cậu để dành những quả anh đào ngon nhất để cuối cùng, nhưng cậu cũng không ngờ mùi vị nó lại ngọt đến thế, mùi hương này giống y như trong giấc mơ, hoàn hảo đúng với kỳ vọng của cậu.
Đã bao lâu rồi cậu không ngửi thấy mùi này chứ?
Văn Cảnh run run, giọng nói như sắp khóc: "Cậu đã ăn bao nhiêu rồi? Sao mùi lại nồng như thế?"
Giống như nhấn nút tạm dừng, động tác của Alpha đột nhiên dừng lại.
______
Tác giả có lời muốn nói: Ngửi thấy ngửi thấy được rồi ha ha ha ha
Editor có lời mún lói: mắc cười quá quí dị, đứa động dục đứa mẫn cảm, mún khóc ghê ôi lứa trẻ chưa thành niên~~