Ngày hôm qua làn da ở chỗ này trắng hồng, trông cực kỳ mê người.
Bây giờ chỉ còn lại màu da trắng nõn, như màu sữa bò, dường như còn ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt ngào ngạt.
Trong mơ thực ra không ngửi thấy mùi gì, rất giống với hiện tại, thuốc ức chế của anh như đã khử hết các mùi pheromone có trong không khí, mùi hương giờ có ngửi thấy thì cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Tay trái của Phó Tinh Nhàn từ trên đầu Văn Cảnh trượt xuống gáy, ngón tay sờ quanh cổ anh, tưởng như có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ chỗ da thịt đó, làm anh nhớ lại cảm giác chạm vào nó ngày hôm trước.
Cuối cùng, lại gặp lại lần nữa.
"Không bầm, không có bị gì." Phó Tinh Nhàn quay đầu thu tay lại, giọng nói có chút khàn khàn, "Về sau đừng mời Alpha xem cổ của cậu nữa."
"Sao cậu lại như ông lão thích dạy bảo tôi thế. Ai mà không có cổ, đều giống nhau cả mà?" Văn Cảnh bất mãn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phó Tinh Nhàn cau mày.
"Sao vậy? Tay cậu lại đau sao?" Văn Cảnh nghi hoặc, "Còn vết thương nào nữa sao?"
"Không có."
"Vậy mới sưng lên à?"
"Ừm."
Văn Cảnh lấy điện thoại ra xem: "Chưa tới giờ, chắc là cần chườm đá, cậu kéo tay áo lên đi, tôi đi lấy cho cậu vài thứ."
Có lon nước có ga cậu không có cách nào uống được, nhưng vẫn chưa vứt đi, còn để trong tủ lạnh, vừa đúng lúc phế vật này có chỗ cần dùng rồi.
Cậu chạy vào bếp cầm theo mấy lon nước và khăn lông rồi trở lại phòng khách.
Phó Tinh Nhàn đã đứng dậy, nhưng quần áo vẫn rất gọn gàng và chỉn chu.
"Sao còn chưa kéo áo lên?"
"Không tiện lắm." Phó Tinh Nhàn chỉnh chỉnh tay áo, "Tôi chuẩn bị về rồi."
"Tay áo dài quá không kéo lên được? Vậy thì cởi ra đi." Văn Cảnh đặt đồ trên tay lên bàn trà, quay người đi tới trước mặt Phó Tinh Nhàn, ánh mắt đảo đến ngực và vòng eo của anh.
Cả người Phó Tinh Nhàn căng thẳng, giọng nói nghiêm khắc: "Văn Cảnh, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì?"
"Tôi muốn nhìn xem cậu mặc size bao nhiêu mà," Văn Cảnh liếc nhìn anh một cách kỳ lạ, "Tôi cũng không thể để cậu cởi trần. Nhưng AO nhìn khác nhau thật."
Cậu đi vòng qua Alpha, đi vào phòng ngủ phía sau, tìm thấy một chiếc áo trắng lớn đem ra.
"Đây là chiếc áo lớn nhất của tôi, rất sạch sẽ, chắc cậu sẽ mặc vừa. Nhà vệ sinh ở đằng kia á."
Văn Cảnh đẩy đẩy Phó Tinh Nhàn: "Nhanh lên. Không cho kiểm tra không cho đi, ở nhà tôi tôi có quyền quyết định."
Hội trưởng yêu dấu đen mặt thấp giọng nói cảm ơn, cầm lấy áo rồi đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Trong không gian nhỏ hẹp có mùi sữa thoang thoảng như có như không, làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh mẫn cảm.
Phó Tinh Nhàn cầm chiếc áo phông, chỉ ngửi thấy mùi thơm của nước giặt quần áo.
Tất cả các loại vật dụng cần thiết hàng ngày đều được sắp xếp gọn gàng trong phòng tắm, mùi pheromone có lẽ phát ra từ chiếc khăn tắm màu trắng treo trên xà ngang kia.
Lẽ ra mùi pheromone với nồng độ như này, anh chắc sẽ không ngửi thấy được.
Phó Tinh Nhàn lấy ra một cái bình nhỏ và xịt một ít ức chế mùi lên người mình.
Văn Cảnh ở bên ngoài ngồi trên sô pha, cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Thật ra Alpha có dáng người tốt như vậy cậu cũng muốn nhìn ngắm cơ bắp đó một chút.... Thôi quên đi, đợi người đi rồi thì cậu có thể rèn luyện cơ bắp bằng công nghệ đen kia mà, về sau tự ngắm bản thân luôn!
Bầu trời bên ngoài có hơi u ám.
Cậu nhìn chiếc khăn lông và lon nước đã chuẩn bị sẵn, cũng ngồi bắt chước chườm đá thử lên người mình.
Cửa nhà vệ sinh mở ra.
"Chúng ta vào phòng ngủ đi, ở đó có...." Văn Cảnh ngẩng đầu lên, nửa lời còn lại cũng bị nuốt ngược vào.
Chiếc áo có họa tiết hoạt hình mà Phó Tinh Nhàn mặc trên người, không khiến anh trông trẻ con, mà ngược lại mang chút dáng vẻ trưởng thành, một khí chất thú vị kết hợp giữa chàng trai và người đàn ông.
Lúc bản thân mặc thì rất thùng thình rộng rãi, nhưng lên người anh lại hiện rõ hình dáng cơ bắp, lộ ra vai rộng eo hẹp đẹp mắt.
Kiểu nửa hiện nửa ẩn như thế này còn hấp dẫn hơn so với trực tiếp cởi ra nữa.
Phó Tinh Nhàn đặt áo sơ mi lên ghế sô pha: "Đi vào phòng ngủ để làm gì?"
Mặt Văn Cảnh nóng lên, cúi đầu thu dọn đồ dùng: "Bàn trà thấp quá, trong phòng ngủ có bàn máy tính, để cánh tay lên sẽ thoải mái hơn chút."
Cậu ôm đồ vào phòng ngủ, đặt xuống rồi vẫy tay: "Lại đây đi, cậu mặc áo xong vẫn nhìn ra cậu mà, yên tâm."
Phó Tinh Nhàn cúi đầu kiểm tra bản thân.
Áo đúng kích cỡ, mùi thuốc ức chế rất nồng, không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Phòng ngủ nhỏ, giường đơn, ghế chơi game, bàn máy tính lớn, trên bàn có để vài máy lớn, với hai màn hình tinh thể lỏng LCD đặt cạnh nhau ít nhất inch.
Kế bên có một tủ đựng rất nhiều sách, có lẽ là sách kỹ thuật, một số là sách tiếng Anh nguyên bản.
Ngoài ra có một ngăn tủ có để vài cái bàn phím, và còn để một cái kính râm — Lần đầu tiên gặp Văn Cảnh, cậu ấy đã mang cái này.
"Ngồi đi." Văn Cảnh xoay ghế chơi game sang hướng khác, "Cậu đã giúp tôi rất nhiều lần rồi, cuối cùng cũng đến lúc tôi giúp được cậu!"
Cậu nhìn Phó Tinh Nhàn ngồi xuống, cẩn thận quan sát vết thương xanh tím đang sưng đỏ kia, sờ sờ cằm: "Tôi nói thật, nhìn cái này không giống bị đụng trúng, mà giống như bị đánh á."
Vẻ mặt của Phó Tinh Nhàn không có biểu cảm gì.
Văn Cảnh xấu hổ cười cười: "Không tốt lắm ha, để tôi băng lại cho cậu. Nhìn có vẻ như hôm qua cứu tôi rất nguy hiểm, bị đụng tới cỡ này... Cậu không xử lý gì sao?"
"Có xử lý qua một chút." Mùi thuốc giờ vẫn còn, hôm nay anh còn chưa xem qua.
"Vậy mà vẫn trông nghiêm trọng thế này à?" Văn Cảnh đặt cánh tay của Phó Tinh Nhàn nằm trên bàn máy tính, cầm chiếc khăn và một lon nước lạnh rồi bọc lại, "Đây có thể là cách xử lý đơn sơ nhất cậu từng trải qua trong đời, cậu phải trân trọng đó nha."
Đối với sự vụng về này, Phó Tinh Nhàn không hề cười nhạo, Văn Cảnh cũng bỏ qua ý định làm dịu bầu không khí, tập trung chườm lạnh cho anh.
Hừm..... Rất cẩn thận, tuy hơi vụng về.
Cậu sợ làm người ta đau, nhưng cũng muốn băng lại chặt một chút, kết quả là cả hai điều đều không làm được.
Phó Tinh Nhàn rũ mắt xuống: "Đừng vội, từ từ mà làm."
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Văn Cảnh rất đẹp, mũi cậu tuy không cao nhưng rất thanh tú, chọt đúng chỗ thích.
Khi cậu nằm trên bàn giải đề, cũng giống như lúc này nhăn mũi cắn môi. Chỉ là khi ở lớp ngồi cách khá xa, không nhìn rõ ràng lắm, không nhìn thấy được hàng mi dài và vết cắn ửng đỏ trên môi kia.
Mười phút trôi qua.
Văn Cảnh vẫn không quấn băng được như ý mình, dù đã thử nhiều cách băng lại nhưng không có thành công.
Trong lúc không ai hay biết, khoảng cách giữa hai người lại càng gần, đôi tai nhỏ trắng mềm ở gần ngay trước mặt.
Phó Tinh Nhàn cảm thấy mình lại ngửi thấy mùi sữa thơm đó.
Nhưng vừa rồi anh vừa xịt ức chế mùi, nên không thể tự nhiên ngửi thấy được.
Anh cau mày nói: "Cậu...."
"Gì vậy!?" Văn Cảnh ném cái khăn lông trong tay xuống, nhảy dựng lên, che lỗ tai với vẻ mặt kinh ngạc, "Sao mà cậu lại nói chuyện vô lỗ tai tôi vậy!"
Phó Tinh Nhàn: "Là cậu dựa gần quá."
Văn Cảnh: "Còn sao? Tôi làm sao có thể.... A!"
Cậu cúi đầu, dùng chân phải giậm giậm trên mặt đất, mặt mày nhăn lại: "Chân của tôi bị trẹo rồi...."
Phó Tinh Nhàn:....
"Sao lại bất cẩn vậy." Anh thở dài.
Không để Văn Cảnh về nhà một mình quả thực là quyết định đúng đắn.
Một thiếu niên lần đầu tiên trải qua động dục, không biết một Omega một mình ở đây mấy ngày sẽ có bao nhiêu thương tổn.
Phó Tinh Nhàn đẩy cái khăn trên cánh tay sang một bên, đứng dậy khỏi ghế, ngồi quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm mắt cá chân của Văn Cảnh.
"Để tôi nhìn xem."
Bắp chân Văn Cảnh mịn màng mảnh mai, gân gót chân rất dài, mắt cá chân nhìn qua cũng không có gì nghiêm trọng.
Da chân vì luôn đi giày thể thao, không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, nên trông trắng hơn so với da ở những nơi khác, chỉ có ngón chân và gót chân trắng hồng, mềm mềm.
Phó Tinh Nhàn nhéo chân cậu, hơi di chuyển.
Văn Cảnh nắm cái bàn: "A a a, cậu nhẹ thôi!"
Phó Tinh Nhàn ngước nhìn cậu, nhưng trong mắt vẫn là hình ảnh đường cong mượt mà của đôi chân cậu, kéo dài đến ống quần thể thao rộng rãi.
Anh lại cúi đầu lần nữa, trầm giọng nói: "Đừng gọi bậy."
Văn Cảnh: ?
"Nếu không thì gọi như thế nào?"
Phó Tinh Nhàn: "Tôi có thể hiểu sai, vì tôi cũng là một Alpha bình thường."
Văn Cảnh cũng không hiểu chuyện này bị hiểu sai như nào.
Nhưng hội trưởng đã nói như vậy, thì cậu vẫn nên chọn im miệng thôi.
Vậy không gọi nữa là được chứ gì.
"Chườm đá, ngày mai chắc sẽ đỡ hơn, có lẽ sẽ không sao đâu." Phó Tinh Nhàn nhẹ nhàng đặt chân cậu xuống.
Văn Cảnh che miệng lại, khuôn mặt trắng hồng rên lên một tiếng.
Phó Tinh Nhàn:....
Kêu không gọi hình như cũng không khác biệt gì lắm.
_______
Tác giả có lời muốn nói: Anh cũng biết à.
Editor có lời mún lói: he: